Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Cổng Thành Mộc Nha
Cách thời điểm mặt trời lặn một canh giờ, xung quanh cổng thành rất đông người như đi chơi lễ hội, ai ai cũng háo hức muốn xem kết cục của tên phàm nhân sẽ ra sao, có vài người đứng ra cá cược, bọn họ cược với nhau tên phàm nhân sẽ chết như thế nào, có người cược tên phàm nhân sẽ bị phanh thây, có người cược hắn bị đứt đầu, có người thì lại cược hắn sẽ bị hành hạ từ từ cho đến chết. trong lòng ai ai cũng chỉ một suy nghĩ. Nếu tên phàm nhân xuất hiện, hắn chết chắc.
Lúc mọi người đang chờ đợi thì một cỗ uy áp xuất hiện, cỗ uy áp vô cùng cường đại, không khí như bị kéo căng, nhiều tu chân giả chịu không được uy áp đã gục xuống.
Lúc này cụ tổ Minh gia xuất hiện, nhìn trông chẳng khác gì một ông lão 80 tuổi, râu tóc trắng xóa, nếu chẳng có cỗ uy áp thì ai ai củng nghỉ đây là một ông lão bình thường mà thôi. Hắn xuất hiện trên cổng thành, đưa mắt nhìn ra xa.
Mặt trời từ từ lặng xuống, vẫn không thấy tên phàm nhân xuất hiện, một số người đoán là tên phàm nhân không dám lộ diện, hoặc đã chạy trốn từ lâu rồi.
Lúc này, từ xa xuất hiện một bóng dáng, một thanh niên một thân bạch bào đang từ từ tiến đến, trông bộ dáng vô cùng nhàn nhã, miệng mở nụ cười nhạt.
Lúc trông thấy người thanh niên này, mọi người xung quanh có tư vị rất khó hiểu. trong suy nghĩ của họ, người dám bức tử Minh Sơn Thần Hoàng ít nhất cũng là lưng hùm vai gấu, hoặc chí ít là một người tráng kiện mang nét phong trần. nhưng người thanh niên phía trước nhìn chẳng khác một công tử bột là mấy, khiến ai nhìn vào cũng lâm vào trầm mặc.
Người thanh niên từ từ đi tới, khi đứng trước cổng thành, hắn lên tiếng, hỏi:
- Không biết ngươi hẹn ta ra đây làm gì a, nếu ngươi muốn mời ta đi ăn thì cáo lỗi, ta mới dùng bữa xong. Nhưng nếu như ngươi muốn mời ta uống rượu, ta đây sẵn sàng, tất nhiên là ngươi trả tiền a.
Cụ tổ Minh gia hừ lạnh, bộ dáng cao cao tại thượng, nói:
- Chết đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng, hôm nay chính tay ta sẽ giết ngươi, đem đầu của ngươi treo lên tường thành, để cho người người đều biết chọc phải Minh gia sẽ có kết cục như thế nào.
Hồng Trần mỉm cười, nói:
- Ta cũng muốn nói với một điều, ngươi nên nhớ cho kĩ, và ta không sẽ không lặp lại. Nếu như có người nào dám động đến người mà ta thương yêu, ta chắc chắn sẽ trả lại cho hắn gấp trăm, ngàn lần. ta nói được chắc chắn ta sẽ làm được.
Cụ tổ Minh gia cười lớn, nói:
- Hay cho một tên phàm nhân vô tri cuồng vọng, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là mơ tưởng, cái gì gọi là hiện thực.
Hồng Trần trên mặt vẫn mang theo nụ cười, giọng nhàn nhạt nói:
- Có rất nhiều người giống như ngươi cũng đã nói những lời này với ta, một số thì bị đứt làm hai, một số thì cả xác cũng chẳng còn, ngươi muốn loại nào, ít nhất ta có thể chiếu cố ngươi lần cuối.
- Được, được, giỏi cho một tên phàm nhân, xem ra ta phải từ từ giết ngươi, làm người chết từ từ một cách đau đớn.
- Hừm, từ từ giết chết, được, ta chiều ý ngươi, ít nhất lúc đó đừng hỏi ta tại sao không giữ lại cho ngươi một chút tôn nghiêm cuối cùng.
‘Vù’ Cụ tổ Minh gia biến mất, trong thoáng chốc đã đến trước mặt Hồng Trần, một đấm nhắm thẳng vào người Hồng Trần mà tung ra.
‘Oành’ một tiếng vang lớn, mọi người thấy Hồng Trần bị đánh bay vào một tảng đá gần đó, làm cho tảng đá gần như vỡ vụn.
Ai cũng nghĩ tên phàm nhân này chắc chắn là chết rồi, đến cả Chân Thần chịu một đấm đó còn chưa chắc đứng vững, nói chi là một phàm nhân.
Lúc mọi người đang sững sờ thì ‘lộp bộp’ vài tiếng, Hồng Trần từ bên trong tảng đá đi ra, tay phủi phủi áo, nói:
- Yếu thế, bộ ngươi chưa ăn cơm à, cái này có khác gì bị kiến cắn đâu.
Cụ tổ Minh gia gầm lên, tức thì đứng trước mặt Hồng Trần, một đá xuất ra, Hồng Trần bị đá bay lên không trung, chưa ngừng lại, cụ tổ Minh gia lại xuất hiện phía trên, một đấm bộc phát vào người Hồng Trần, làm cho hắn vừa bay lên liền bị đẩy mạnh xuống mặt đất, xung quanh tạo thành một cái hố to, bụi bay mịt mờ.
Mọi người xung quanh húp ngụm khí lạnh, tưởng tượng nếu như đó là mình chắc chắn tan xương nát thịt a, tên phàm nhân này nhất định là xong đời rồi.
Nhưng mọi người lại bị một phen kinh ngạc, khi cát bụi mờ đi, bên trong cái hố to có một thân ảnh từ từ đi ra, máu nhuộm đỏ cả áo nhưng trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười, nụ cười này làm cho mọi người cảm thấy sởn gai óc.
Hồng Trần vừa tươi cười vừa bước ra, nói:
- Xem ra ngươi cũng có chút tư vị, tuy nhiên ta không còn hứng thú chơi cùng ngươi nữa. bây giờ đến phiên ta.
Lời nói vừa dứt thì ‘Vù’ một tiếng, hắn đã đứng trước mặt tay giơ ra, ‘Oanh’ cụ tổ Minh gia bị một búng của Hồng Trần hất văng ra xa, nhưng chưa hết, hắn lại xuất hiện phía sau lưng của lão, lại một búng làm cho cụ tổ Minh gia bị hất văng trở lại, sau đó lại xuất hiện, lại búng, lại xuất hiện, lại búng…
Cụ tổ Minh gia như một trái banh bay tới bay lui, thân thể trong thê thảm vô cùng, cuối cùng Hồng Trần ngừng tay lại, cụ tổ Minh gia từ trên rơi xuống thân thể méo mó trông khó coi vô cùng, chết không nhắm mắt.
Mọi người như ngưng thở nhìn cục diện trước mắt, ai cũng không tin vào mắt mình. Bọn họ không ngờ một tồn tại có thể hoành kích Tiên Đế lại bị một thanh niên phàm nhân chơi đùa đến chết, thậm chí không có cơ hội hoàn thủ. Mọi người lúc này nhìn về phía phàm nhân trước mắt, trên gương mặt hắn vẫn nở nụ cười, một nụ cười âm lãnh, đây mới chính là quái vật a.
Hồng Trần nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Bây giờ các ngươi đã rõ rồi chứ, nếu như các ngươi không chọc đến ta, ta cũng không phiền đến các ngươi, nhưng nếu như có người không ngại muốn tìm phiền phức ở chỗ ta, ta đây cũng không ngại chơi đùa cùng các ngươi đến chết. các ngươi nên nhớ cho kĩ.
Hồng Trần nói xong thì quay lưng lại, biến mắt.
Lúc Tố Tố thấy Hồng Trần về đến nhà, nàng liền lao thẳng vào lòng hắn, ôm chặt, tuy nàng nói tin tưởng phu quân của mình nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, bất an, nhìn thấy áo bào đã nhuộm đỏ bởi máu làm nàng rất đau lòng, đôi mắt long lanh đã ngấn lệ.
Hồng Trần ôm chặt nàng, ôn nhu nói:
- Sao ? chẳng phải ta đã nói không có việc gì làm khó được phu quân của nàng sao, hì hì, nàng không cần lo lắng, máu trên áo không phải của ta, phu quân của nàng là vô địch a.
Nàng gục mặt vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào:
- Đúng, đúng, phu quân của ta là tốt nhất, là giỏi nhất, ta rất tin tưởng phu quân, ta ,ta…
Nói đến đây nàng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu chảy xuống, thắm đẫm gương mặt nàng.
Hồng Trần ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói:
- Nương tử ngốc, đừng khóc nữa, ta hứa từ nay không làm nàng lo lắng nữa, ngoan nào, ngoan nào…
Nàng nằm trong lòng hắn một lúc lâu, một lúc sau hắn mới phát hiện ra nàng đã ngủ say trong lòng mình, sự lo lắng đả kích nàng quá nhiều, lại khóc thêm một lúc làm cơ thể nàng như suy kiệt, mệt mỏi đến độ ngủ thiếp đi, bây giờ trên gương mặt nàng vô cùng nhẹ nhõm, mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Hồng Trần mang nàng vào phòng, đặt nàng lên trên giường, kéo chăn cho nàng, sau đó hắn hôn nhẹ lên môi nàng rồi từ từ đi ra khỏi phòng.
Hồng Trần bước ra sân, phất tay một cái, máu trên chiếc áo của hắn từ từ biến mất, chiếc áo trở lại trạng thái ban đầu, đến một hạt bụi cũng chẳng thấy, đây là chiếc áo hắn tự tay làm ra, tốt hơn gấp trăm lần so với Tiên Đế bảo khí a. lúc này hắn biến mất.
Một lúc sau, tại Thanh gia.
Những người hầu của Nguyệt Nha trông thấy lão gia đang tiến đến, bên cạnh là một vị thanh niên, trông thanh niên này khoảng 17, 18 tuổi. chẳng lẽ là bạn của tiểu thư, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, trong thấy lão gia ra lệnh liền lui ra.
Nguyệt Nha lúc này nằm trong phòng, thơ thẩn nhìn trần nhà, trông bộ dạng nàng vô cùng suy kiệt, cảm giác có người tiến vào, nàng nói:
- Hôm nay ta không muốn gặp ai cả, lui ra đi, ta muốn một mình.
- Ồ, nếu ngươi không muốn gặp mặt ai thì ta đành về vậy.
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, âm thanh này làm cho nàng vô cùng chán ghét, lại thập phần mong nhớ. Nàng lập tức nhìn lại, đã thấy Hồng Trần đứng đó, trên gương mặt vẫn không mang theo chút cảm xúc nào. Nàng lắp bắp:
- Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở đây.
- Ta chỉ muốn đến xem cô thế nào, sẵn tiện chào tạm biệt, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây.
- Ngươi muốn rời đi sao.
- Không phải muốn, mà đó là mục đích từ đầu của ta, ta chỉ dừng lại nơi đây để tham gia lễ hội thôi.
- Ngươi muốn đi đâu ?
- Ta sẽ đi du ngoạn cửu giới, đó là mục đích đời này của ta.
Nói đến đây cả hai im lặng, Nguyệt Nha sau khi biết Hồng Trần sẽ rời đi thì trong lòng rất buồn, nàng muốn nói với hắn nhiều thứ, muốn giải thích mọi hiểu lầm với hắn, nhưng lời nói của nàng vẫn cứ nghẹn lại, không biết nên mở đầu như thế nào.
Hồng Trần nhìn nàng, nhẹ thở dài, quay lưng rời đi, chỉ để lại một lời nói:
- Bảo trọng.
Nguyệt Nha thấy hắn rời đi, nước mắt chực chờ trào ra, lúc này nàng lấy hết dũng khí, nói ra:
- Hồng Trần, ta yêu chàng.
Bước chân Hồng Trần dừng lại, hắn thở dài, nói:
- Nàng không thể yêu ta, cuộc đời ta dùng để du ngoạn khắp nơi, ta không có vướng bận, còn nàng, ở đây nàng còn rất nhiều thứ, người thân, bạn bè, quê hương, nàng không thể vì một người qua đường như ta mà đánh đổi hết được, như vậy sẽ không công bằng với nàng, hết thảy những việc đã xảy ra, nàng cứ xem như một giấc mộng, một giấc mộng thoáng qua mà thôi. Vì vậy nàng cứ hãy sống tốt, bảo trọng.
Nói xong Hồng Trần biến mất, để lại Nguyệt Nha vẫn ngồi đó thẫn thờ, nước mắt nàng vô thanh vô tức rơi lã chã, trong lòng nàng đau khổ vô cùng.
Hồng Trần cũng rất đau lòng, hắn cũng không muốn kết thúc như thế này, nhưng hắn không thể ích kỉ, nàng có cuộc sống của nàng, hắn không thể vì chính mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng được.
Một người bước đi, một người thẫn thờ, trong lòng ai cũng có nhiều mối tơ vò, cục diện trước mắt làm cho ai thấy cũng sẽ rất đau lòng.