Sóng Gió Thành Mộc Nha


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Sáng hôm sau, một tin tức làm cho cả thành Mộc Nha dậy sóng, một thường dân tại đại thọ yến tiệc đã tàn nhẫn giết chết một người, còn bức tử Minh Sơn Thần Hoàng. Gây ra một cục diện nhiều sóng gió.



Tại một tửu điếm, có một vài người đang uống rượu, nói chuyện với nhau, một người trong đó lên tiếng:



- Có nghe gì chưa ? hôm qua xuất hiện một thường dân xông vào yến tiệc, sau đó hắn dùng vũ lực bức chết Minh Sơn Thần Hoàng…



Một người khác chen ngang, nói:



- Chưa đâu, ta nghe nói hắn giết 40, 50 người , sau đó uống máu của họ nữa.



- Còn ta nghe nói hắn chỉ nhìn một cái thôi mà làm cho tất cả những người có mặt tại yến tiệc đứng không vững. Tên này đúng là quái vật a.



Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, một thoáng đã có đủ loại thông tin, nhưng sự thật chỉ có người trong bữa yến tiệc mới biết mà thôi.



Lúc mọi người vẫn còn bàng hoàng về cái chết của Minh Sơn Thần Hoàng thì một tin tức mới lại vang lên, Nguyệt Nha tiểu thư bị ngất xỉu giữa đường, nghe nói do đuổi theo tên đã bức tử Minh Sơn Thần Hoàng, bị hắn đánh trọng thương đến ngất xỉu.



Mọi người khi nghe xong tin này thập phần tức giận, một số tu chân giả lập ra một nhóm nhiều người có thực lực, muốn tìm cho ra tên thường dân to gan này, bắt hắn ngũ mã phanh thây mới hả giận a.



Lúc bọn họ còn đang bất bình cho Nguyệt Nha tiểu thư thì lại có thêm một tin tức làm cho họ chấn động thập phần, cụ tổ Minh gia xuất thế. nghe nói cụ tổ Minh gia thực lực chỉ thấp hơn Tiên Đế một chút thôi, bế quan rất nhiều năm nhưng hôm nay chỉ vì một tên phàm nhân mà xuất thế, đây quả là mạnh mẽ a.



Chỉ trong vòng một ngày mà thành Mộc Nha đón nhận ba tin tức chấn động, dường như tất cả sóng to gió lớn điều dồn về một hướng, trong lòng ai ai cũng mang một suy nghĩ, không biết kết cục của tên phàm nhân sẽ ra sao.



Tên ‘phàm nhân’ lúc này đang dở khóc dở cười nhìn cục diện trước mắt, huyết mã trên mông chằng chịt dấu vết giống như bị roi vút vào, còn cây cổ tùng thì thân cây lõm bị vào một lỗ, trên đó còn in cả vết chân ngựa.



Hồng Trần chỉ lắc đầu, mỉm cười không nói gì, còn về phần huyết mã, nó thở phì phò nhìn vào cái cây trước mặt, bộ dáng vô cùng tức giận, mông nó bây giờ chằng chịt những vết hằn, nếu chủ nhân không cấm nó làm loạn, thì bây giờ cây cổ tùng đã ra tro rồi. nó thở phì một cái, từ từ nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.



Thanh Gia.



Nguyệt Nha vừa tỉnh lại, đã thấy cha mình đi tới đi lui trong phòng, nàng mở miệng nói, tuy nhiên lời nói vẫn có chút yếu ớt :



- Cha, tại sao con lại ở đây.



Nghe thấy động tĩnh, gương mặt của Thanh Lạc trở nên vui vẻ, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút tức giận :



- Nha nhi, con tỉnh lại rồi, có người tìm thấy con bị ngất trên đường nên mới thông tri cho ta, chúng ta lặp tức đến đưa con về nhà, ta đã bảo đại phu xem tình trạng của con, hắn nói con do bị kích động dẫn đến ngất đi, Nha nhi, thật ra có chuyện gì, con mau nói cho cha biết, có phải tên phàm nhân gì đó đả thương con, nếu thế thì ta sẽ đi tìm hắn tính sổ.



Nghĩ đến chuyện này làm tim Nguyệt Nha đau nói, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói :



- Cha, sự thật không như cha nghĩ đâu, người sai là con, ngay từ đầu đã là con sai…



Nói đến đây nước mắt Nguyệt Nha rơi xuống lã chã, thắm đẫm cả gối. Thanh Lạc nhìn thấy con gái như vậy thì lòng đau như cắt, xoa đầu nàng, nhẹ giọng an ủi :



- Nha nhi, ngoan nào, ngoan nào, có chuyện gì từ từ nói cho cha nghe, có cha ở đây không ai ức hiếp con được đâu. Có phải liên quan đến tên phàm nhân đó không.



- Con, con, tại sao lại nhớ đến tên khốn kiếp đó chứ, hắn lần nào cũng chọc giận con, keo kiệt với con, hắn tại sao không như những người khác, hắn hoàn toàn không quan tâm gì đến con, hắn còn muốn sau này con đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, con, con, ô ô…



Nói đến đây nàng như vỡ òa ra, khóc nhiều hơn, Thanh Lạc dỗ một lúc lâu sau nàng mới hết khóc, do quá mệt nên một lúc sau thì nàng đã ngủ.



Khẽ khép cửa phòng con gái mình, Thanh Lạc thở dài, hắn đã làm cha, tâm tình của con gái lẽ nào hắn không biết chứ, hắn khẽ phất tay, ra lệnh :



- Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn tới nhà tên phàm nhân một chuyến.



Sau lưng bỗng xuất hiện một người, cung kính đáp một tiếng rồi biến mất.



Gần trưa, một tiếng nói vang vọng cất lên, lan ra cả thành Mộc Nha như tiếng chuông kêu :



- Tiểu bối phàm nhân, tội ác tày trời, thức thời đưa tay chịu trói, kì hạn cuối cùng là khi mặt trời lặn hôm nay, đến trước cổng thành. Nếu không xuất hiện, ta trước tiên giết những người liên quan đến ngươi, sau đó tìm được ngươi rồi tự tay ta sẽ lóc thịt của ngươi.



Mọi người nghe lời nói này thì biết chắc là cụ tổ Minh gia, trong thành liền bàn tán xôn xao, mọi người cũng đoán xem tên phàm nhân sẽ xuất hiện hay chạy trốn. có vài người vừa nghe đã chạy đến trước cổng thành, tìm chỗ tốt để mà xem kết cục.



Tố Tố cùng Hồng Trần đang dùng bữa, nghe được tin này làm cho nàng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn im lặng, không nói gì.



Sau khi dùng bữa xong, Tố Tố hỏi :



- Phu quân, chàng sẽ đi chứ.



Hồng Trần cười cười, tuy nhiên ánh mắt trở nên sắt lạnh :



- Tất nhiên, ta sẽ đi một chuyến, ta muốn cho người khác biết, có một số chuyện nên làm và một số chuyện tuyệt đối không nên làm, giết gà chính là để dọa khỉ a, mượn chuyện này ta công bố thiên hạ một phen.



Tố Tố nhìn phu quân mỉm cười mà có cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống, tuy nhiên lúc này nàng thập phần tin tưởng phu quân của mình nói được làm được a.



Lúc này trước cửa nhà có một cỗ kiệu xa hoa ngừng lại, một người đàn ông bước xuống, người này khoảng 40 tuổi, tuy có hơi mập chút đỉnh nhưng cũng có thể nói là cân đối, gương mặt tuy chỉ 40 nhưng mang theo một chút phong ba, sóng gió của cuộc đời.



Thanh Lạc bước xuống, nhìn kỹ căn nhà trước mắt, đánh giá một phen, quả thật là rất nhỏ. lúc này hắn không gõ cửa, ngang nhiên bay vào.



Vừa vào đã thấy một thanh niên, thanh niên này vẫn đang đánh cờ, giống như không phát hiện có người xuất hiện sau lưng mình vậy.



Thanh Lạc đánh giá người thanh niên một chút, trông người này rất trẻ, khoảng 17, 18 tuổi, toàn thân bạch bào, gương mặt không điển trai nhưng nhìn tạm được, vóc dáng lại giống một tên công tử bột a, trong lúc chăm chú thì người thanh niên bỗng lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt :



- Đại nhân, theo như ta biết thì trong tập tục của chúng ta có cái gọi là gõ cửa trước khi vào và không được vào khi chủ nhà không cho phép. Và đại nhân vừa phạm phải hai điều đó, lỡ đại nhân vào trong lúc ta đang tắm thì sao, trinh tiết cả đời của ta sẽ bị phá hủy trong tay đại nhân a.



Thanh Lạc nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng, nói :



- Ngươi có phải là tên phàm nhân đi chung với Nguyệt Nha.



Tay đánh cờ Hồng Trần ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục, hắn đáp :



- Đúng chính là ta, xem ra ngài là Thanh Lạc đại nhân a, vinh hạnh vinh hạnh. Nương tử, nàng mau ra bái kiến Lạc đại nhân a.



Lúc này Tố Tố từ trong bước ra, nhẹ nhàng, bái kiến Thanh Lạc, sau đó lại lui vào trong. Thanh Lạc nhìn thấy nàng, cũng không nói gì. Sau khi Tố Tố lui xuống hắn mới trầm giọng, nói :



- Xem ra ngươi đã có vợ.



Hồng Trần đánh xuống một quân cờ, mỉm cười đáp :



- Đại nhân nói đúng, thật tiếc là trinh tiết của ta đã dành cho thê tử rồi, không thể cho ngài được đâu a.



Lạc Thành tức giận trước lời nói của hắn, dù gì hắn cũng là Thần Hoàng a, bị một phàm nhân như vậy bỡn cợt thì thật là mất mặt, tuy nhiên hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nói :



- Ta muốn ngươi đi thăm Nguyệt Nha một chút, ý ngươi thế nào.



Tay Hồng Trần khẽ run, nhưng giọng nói vẫn không mang theo chút cảm xúc, nói :



- Nguyệt Nha thế nào cũng không liên quan gì ta a, đại nhân lớn tuổi mà sao đã hồ đồ rồi, để một phàm nhân đi thăm con gái ngài thì mọi người sẽ đồn đãi bậy bạ đó, ta thì chịu được nhưng nàng thì không chịu được đâu a.



- Ngươi không cần quản mấy việc đó, chỉ cần ngươi đến thăm là được, nếu ngươi chịu đến thăm con gái ta thì ta cũng sẽ giúp ngươi hòa hoãn với tổ của Minh gia.



Lần đầu tiên Thanh Lạc bỏ hết mặt mũi để cầu một phàm nhân. Tuy nhiên trên đường đến đây Thanh Lạc đã suy nghĩ kĩ, danh tiếng, tiền bạc đối với hắn không quan trọng, quan trọng là hạnh phúc của Nguyệt Nha, mẹ của Nguyệt Nha mất sớm, nên có thể nói nàng nhận được sự yêu thương to lớn từ cha mình, tính cách băng lãnh mang theo một chút kiêu ngạo, ngang ngược cũng do sự nuông chiều của cha nàng mà ra.



Hồng Trần vẫn đánh cờ, không mặn không nhạt nói :



- Ta không cần ngài giúp, chuyện của ta, tự ta có thể giải quyết, còn về phần Nguyệt Nha…



Hồng Trần nói đến đây, bất giác thở dài, hắn nghĩ trước lúc đi cũng nên chào tạm biệt nàng một lần, dẫu gì nàng cũng là người tham gia bữa tiệc đầu tiên của hắn a, nghĩ đến đây, Hồng Trần nói :



- sau khi giải quyết xong ta sẽ đến gặp nàng, ngài cứ yên tâm.



- được cứ quyết định vậy đi.



Nói xong Thanh Lạc xoay người, trở vào kiệu, chiếc kiệu từ từ di chuyển rồi khuất bóng.



Trong sân Hồng Trần ngồi thẫn thờ, Tố Tố đem trà ra cho hắn, Hồng Trần đem chuyện này nói lại với nàng, nàng nhẹ nhàng, ôn nhu nói :



- thiếp nghĩ phu quân cũng nên đi thăm Nguyệt Nha tiểu thư, thiếp thấy dường như nàng cũng có tình cảm với chàng.



Hồng Trần nhìn vào mắt Tố Tố, ánh mắt của hắn làm nàng đỏ mặt, cúi đầu. Hồng Trần mỉm cười kéo nàng vào trong lòng, nói khẽ vào tai nàng :



- Ái chà, sau ta thấy có mùi vị chua chua nhỉ, có phải nương tử nhà ta đang ăn giấm chua không, như vậy là không được đâu nhé, theo ta biết thì thói quen ăn vụng là không tốt.



Tố Tố mặt đỏ đến tận tai, đấm nhẹ vào ngực hắn, nói :



- Phu quân xấu xa, chàng mới ăn giấm chua, chàng mới ăn vụng. Thiếp không thèm ghen với chàng.



Hồng Trần mỉm cười, rồi bất giác lại thở dài. Chuyện nên kết thúc thì sớm hay muộn nó cũng sẽ kết thúc, chi bằng kết thúc sớm cũng tốt. Hắn không biết mình có tình cảm với Nguyệt Nha hay không, chí ít thì khi cãi nhau với nàng, tim hắn hiện lên một tia đau nhói.



Tố Tố nhìn biểu hiện của Hồng Trần, cũng không nói gì nữa, khẽ ôm chặt lấy hắn, trong lòng Hồng Trần hiểu rõ, dù ra sao thì ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc, và sau đó hắn sẽ lên đường. Rời khỏi nơi này.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #17