Tại Yến Tiệc Đại Thọ(2)


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Tiếng cười của Minh Sơn Thần Hoàng vang vọng, lời nói mang một chút tức giận:



- Ha ha, tốt, tốt lắm, lâu rồi ta mới thấy một tiểu bối không biết trời cao đất dày, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Thần Hoàng trong mắt ngươi.



Nói đến đây, trên bầu trời xuất hiện một người đàn ông, khoảng 60 tuổi, gương mặt mang chút âm lãnh. Khi hắn xuất hiện, uy áp làm cho mọi người xung quanh như bị đè nặng. có người bị uy áp đè nằm thẳng xuống bàn, không ngẩng lên được.



Mọi người ai nấy thầm sợ hãi, đây là Thần Hoàng a, uy áp thập kinh người. mọi người lo lắng nhìn về phía phàm nhân.



Hồng Trần vẫn đứng đó, tiếu dung nhàn nhạt, nói:



- Ta nói không giết ngươi, thì tất ta sẽ giữ lời, tuy nhiên, nếu ngươi không biết điều thì chí ít ta cũng sẽ đánh phế ngươi, đến lúc đó ngươi sống không bằng chết a.



Tu chân giả một đời tu luyện, cái chết không khiến họ sợ hãi, thứ khiến họ sợ hãi là tu vi cả đời tan biến. như vậy đối với họ như rơi vào đường cùng, vô cùng tuyệt vọng.



Nhưng lời nói Hồng Trần lọt vào tai Minh Sơn Thần Hoàng giống như một lời khiêu khích, một lời chế giễu, làm cho hắn tức giận đến tím mặt, hét lớn:



- Tiểu bối, hôm nay ta chắc chắn phải giết ngươi



Lời vừa dứt hắn đã xuất hiện trước mặt Hồng Trần, nhắm thẳng vào mặt mà đấm tới. Một đấm kéo theo thiên địa linh khí bộc phát uy lực kinh thiên. Còn Hồng Trần chỉ dùng một búng, đối lại với một đấm của Minh Sơn Thần Hoàng. Trong khoảng khắc đó, tất cả mọi thứ như dừng lại, mọi người như ngừng hít thở, ai cũng chắc chắn tên phàm nhân kia sẽ tan thành mây khói.



‘Oanh’ một tiếng vang lớn, đất đá dưới chân hai người như nứt ra, tất cả khói bụi trong vòng mấy thướt bay khắp nơi, nhưng kinh ngạc hơn nữa là kết cục trước mắt làm người khác không thể tưởng tượng nổi.



Hồng Trần vẫn đứng im tại đó, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười của hắn bây giờ làm người khác lạnh sống lưng, nhìn hắn không có bất kì thương tổn nào cả, kể cả y phục cũng sạch sẽ, đều này làm nhiều người sợ hãi.

Lúc này mọi người mới để ý đến cách đó mấy thướt có một thân ảnh đang gắng gượng đứng dậy, cả người đầy máu. Dường như không tin được nhìn tên phàm nhân đang đứng trước mặt, tuy bị thương rất nặng, nhưng vẫn gào lớn:



- Ngươi cứ giết lão phu đi, tu hành cả đời ta đã bị hủy trong tay ngươi, tại sao ngươi không giết chết ta đi.



Bây giờ Minh Sơn Thần Hoàng cảm thấy rất nhục nhã, một đời Thần Hoàng lại thua trong tay một phàm nhân, lại bị đánh phế mất tu vi cả đời, hai chuyện này gộp lại cũng đủ để hắn gần như nhục nhã đến phát điên, may mắn là hắn vẫn giữ được chút tỉnh táo.



Hồng Trần khinh thường nhìn hắn, giọng vẫn không mang theo chút cảm xúc nào:



- Giết ngươi ? ta chẳng phải đã nói rồi sao, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, những thứ này là do ngươi tự mình chuốc lấy, nếu ngươi muốn chết thì cứ tự vẫn đi, đừng làm ta bẩn tay.



Minh Sơn Thần Hoàng nhìn Hồng Trần, sau đó nhẹ thở dài, tất cả sự tức giận trên gương mặt như tan biến, sau đó hắn từ từ ngồi xuống. khi đã an vị thì cơ thể khẽ động, một dòng máu từ miệng từ từ chảy xuống.



Minh Sơn Thần Hoàng muốn giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng, đã tự đoạn kinh mạch chính mình, bữa tiệc đại thọ trở thành bữa tiệc cuối cùng trong đời hắn, đúng là do hắn tự mình chuốc lấy.



Lúc này mọi người ngừng thở nhìn về phía Hồng Trần, hắn vẫn đứng đó, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cứ như chuyện này đối với hắn không có bất cứ ảnh hưởng gì cả, một chút cũng không.



Trong đám người bây giờ dâng lên cảm giác lo sợ, một vài tên chế giễu Hồng Trần lúc này bất giác lui lại phía sau, bọn hắn sợ Hồng Trần sẽ quay sang tận diệt bọn hắn, ngay cả Thần Hoàng cũng chỉ là một cái búng tay, sức mạnh như thế kinh khủng bậc nào.



Chỉ có một người trong đám đông có cảm xúc rất khác những người còn lại, đó là Nguyệt Nha.



Nguyệt Nha trong lòng bây giờ có rất nhiều mặt cảm xúc, lo lắng, sợ hãi, khó hiểu, cũng có một chút tư vị vui vẻ. Nguyệt Nha cảm thấy lo lắng, là do nàng đem hắn đến đây mới tạo ra cục diện này, sau khi thấy được sức mạnh của Hồng Trần khiến nàng chẳng biết đối mặt với hắn như thế nào.



Hồng Trần lúc này không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào cả, hắn không vui, cũng chẳng buồn, cuối cùng hắn bước đi. Bây giờ hắn chỉ muốn về nhà, giết chết người này làm hắn nhớ lại tháng ngày lúc trước, trong lòng bây giờ có tư vị khó hiểu, mang một chút chán nản.



Sau khi Hồng Trần rời khỏi, đám người dự tiệc thở phào một hơi, mọi người nhanh chóng rời bữa tiệc, trở về nhà, đem tin tức nói cho các lão tổ tông biết.



Hồng Trần bước đi chầm chậm, hắn đi như người mất hồn, không vui, không buồn.



Đi được một lúc lâu, hắn ngừng lại, không nhanh không chậm nói:



- Cô đi theo ta làm gì ?



Sau lưng Hồng Trần là Nguyệt Nha, hắn cũng biết là nàng đi theo hắn ngay từ đầu.



Nguyệt Nha lúc này hơi lúng túng, nàng không biết tại sau khi thấy hắn rời đi làm lòng nàng rất buồn, nàng không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo hắn, đi theo phía sau hắn đến tận bây giờ. Nàng lắp bắp nói:



- Ta, ta…



Hồng Trần cắt ngang,nói:



- Ta mệt rồi, ta không muốn đóng vai tiểu nhân với ngươi nữa, ngươi từ đầu đã không sai, người sai là ta, nhưng ngươi biết không, ngươi là mở đầu của mọi rất rối, ta đã rất cố gắng không dính dáng đến ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác mang rắc rối cho ta. Ta bây giờ cũng không muốn truy cứu chuyện cũ nữa, cũng hy vọng sau này ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, ta sống cuộc sống của ta, ngươi sống cuộc sống của ngươi, hai ta nước sông không phạm nước giếng, bảo trọng.



Nói xong Hồng Trần biến mắt.



Nguyệt Nha đứng đó, gương mặt trắng nhợt, nàng như ngây dại, không hiểu sao từng câu nói của hắn như dao đâm vào trái tim nàng, nàng từ từ ngồi bệt xuống, nước mắt lăn dài trên má, môi lắp bắp:



- Ta, ta, ngươi, ngươi…



Nói đến đây nàng không chịu được nữa, ‘oa’, nàng khóc trong đau đớn, cuối cùng nàng ngất đi.



Hồng Trần trở về nhà, vừa vào đã thấy huyết mã nằm dưới gốc cây, hấp thụ linh khí, trong bộ dáng rất hưởng thụ, rất sung sướng, Hồng Trần cả buổi chưa có gì bỏ bụng đang rất khó chịu, còn nó thì lại trông rất sung sướng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác muốn ăn thịt ngựa.



‘Hí’ huyết mã đang nằm thì bị một đá vào mông, cảm giác ê ẩm, nó vô cùng tức giận, nhưng vừa quay lại nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Hồng Trần làm nó im bật, ngơ ngác không hiểu sau mình bị giận cá chém thớt a, nhìn Hồng Trần sau khi trút giận lên mông của nó xông, thỏa mãn bước vào nhà, nó hậm hực đưa chân đá vào cây cổ tùng cốp cốp.



Hồng Trần vào nhà đã thấy Tố Tố đang ngủ gục, trên bàn bày đủ loại thức ăn nhưng chắc lâu quá nên đã nguội. trong lòng hắn vô cùng ấm áp, hắn vừa nhẹ nhàng đặt tay định đem nàng vào bên trong nghỉ ngơi thì nàng đã tỉnh lại, lấy tay dụi mắt, miệng khẽ nói:



- Phu quân, chàng về rồi à, chàng có đói không, đợi chút để thiếp hâm nóng đồ ăn lại cho chàng.



Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Hồng Trần cười nhẹ, ôm nàng vào lòng, nói:



- Nương tử xinh đẹp của ta, sao nàng không đi nghỉ đi. Chẳng phải ta đã nói là không cần chờ ta sao.



Tố Tố chớp chớp đôi mắt, nói:



- Tại thiếp sợ mấy người đó sẽ ức hiếp chàng, không cho chàng ăn gì thì sao.



Hồng Trần mỉm cười, nói:



- Ha ha, nương tử ngốc của ta, nàng nhìn phu quân của nàng xem, anh dũng tiêu soái, khí thế bất phàm, ai mà ăn hiếp được ta chứ.



Tố Tố mỉm cười, nụ cười tươi như hoa, nói:



- Thiếp biết phu quân tài giỏi rồi, hì hì, nhưng thiếp biết một người dọa được chàng đó nha.



- Là ai nào, nàng nói thử xem.



- Chính là Nguyệt Nha tiểu thư, hì hì, thiếp thấy nàng ta là khắc tinh tốt nhất của chàng.



Nhắc đến Nguyệt Nha, sắc mặt của Hồng Trần một thoáng thay đổi, sau đó trở lại bình thường, nói:



- Thôi ta đói rồi, nàng hâm lại giúp ta nha nương tử.



Nhìn thấy thần thái của Hồng Trần, Tố Tố lo lắng hỏi:



- Phu quân, có phải xảy ra chuyện gì không.



Hồng Trần hôn nhẹ lên trán nàng, nói:



- Nương tử, nàng yên tâm, không có chuyện gì đâu, sau khi ăn xong ta sẽ từ từ kể cho nàng.



Sau khi dùng cơm xong, Hồng Trần từ từ kể cho Tố Tố nghe chuyện xảy ra ở yến tiệc, khuôn mặt của nàng lúc xanh lúc trắng, khi nghe nói Hồng Trần giết Minh Sơn Thần Hoàng thì trong lòng vô cùng lo lắng, nàng nói:



- Phu quân, sẽ không sao chứ, hay là đêm nay chúng ta trốn đi.



Hồng Trần vuốt nhẹ mái tóc nàng, nói:



- Nương tử ngốc, không cần sợ, chẳng phải ta đã nói rồi sao, cho dù trời sập ta cũng có thể chống được, nàng phải tin tưởng phu quân của nàng chứ.



Tố Tố gật đầu nằm gục trong lòng của Hồng Trần, đáp:



- Thiếp tin, thiếp tin phu quân, thiếp sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng.



Tuy hơi lo lắng nhưng nàng vẫn tin phu quân của mình hơn, hai người ôm nhau, ấm áp chìm vào giấc ngủ.



Bên ngoài, một cảnh tượng hài hước xảy ra, một con huyết mã đang đánh nhau với một cây cổ tùng, huyết mã dùng chân đá vào cây cổ tùng, miệng thở phì phò, còn cây cổ tùng thì dùng những nhánh cây quất vào mông ngựa. lâu lâu truyền ra tiếng cốp cốp, tiếng lá cây xào xạt. cảm giác rất vui vẻ.



Thành Mộc Nha, mọi người chìm vào im ắng, không biết đang có một cơn bão đang tiến đến vào ngày


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #16