Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Tối đến, trước cửa nhà Hồng Trần xuất hiện một chiếc xe ngựa trong rất xa hoa lộng lẫy, từ trong một dáng hình yêu kiều, gương mặt vô cùng xinh đẹp bước ra.
Tối nay Nguyệt Nha một thân y phục màu lam, mang theo một chút thần thái lạnh nhạt. lúc này nàng nhìn nam thanh niên trước mắt, gằn giọng:
- Ngươi, ngươi chẳng phải nói là mua y phục mới sao, tại sao ngươi lại mang bộ y phục giống như lúc sáng hả.
Hồng Trần mỉm cười, nói:
- Tại ta sợ tiểu thư không quen mắt a, tiểu nhân sợ gây ảnh hưởng đến tiểu nhân thì không tốt.
Nguyệt Nha tức giận nhìn Hồng Trần,nói:
- Vậy 2000 tinh bích ta đưa ngươi, ngươi có nên trả lại cho ta không.
- Ây da, tiểu thư đại nhân đại lượng, chỉ có vài tinh bích nhỏ nhoi, tiểu thư đâu cần keo kiệt với kẻ tiểu nhân như ta a.
- Ngươi…hừ, không nói nữa, đi thôi.
Đại thọ Minh Sơn Thần Hoàng, được tổ chức rất lớn, cả Minh Phủ khắp nơi bố trí đèn lồng, khắp nơi đều là bàn tiệc với đủ loại thức ăn, rượu ngon. Minh Sơn Thần Hoàng ra tay hào phóng, vì đại thọ của mình mà chịu chi trả cho tất cả khách nhân ở trong các tửu điếm, nơi nghỉ trọ, chỉ để mọi người có thể đổ xô về góp không khí cho đại thọ của mình.
Lúc cỗ xe ngựa của Nguyệt Nha ngừng lại trước cổng, đã có rất nhiều người đứng chờ từ trước, trong đó có hai thân ảnh từ từ tiến đến, một người áo bào trắng, tự thân nho nhã là Trình Kiếm, một người áo bào đỏ, thần thái quý tộc là Hứa Phong.
Hai người trông thấy Nguyệt Nha thì rất vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy Hồng Trần đi bên cạnh Nguyệt Nha thì ánh mắt tối lại, một phàm nhân a. mà hình như tên này rất quen mắt. lúc này Hứa Phong lên tiếng:
- Đó chẳng phải là tên mua đồ ngày hôm qua sao, sao hôm nay lại đi chung với Nguyệt Nha tiểu thư.
- Nói bậy nào, chắc hắn đi theo làm chân sai vật thôi, chứ sao một phàm nhân như hắn lọt vào pháp nhãn tiểu thư được.
- Đúng, đúng a.
Lúc này ‘phàm nhân’ Hồng Trần đang nhìn qua, ngó lại, trước đây hắn chưa dự tiệc như thế này bao giờ. Trông thấy bộ dáng tò mò như trẻ con của Hồng Trần làm Nguyệt Nha khẽ cười, nụ cười làm say mê biết bao nhiêu người.
Hai người Hứa Phong nhìn thấy Nguyệt Nha cười với tên phàm nhân thì rất tức giận, tuy nhiên trước mặt mỹ nhân bọn họ cũng không vọng động. hai người đi đến trước mặt Nguyệt Nha, chẳng thèm liếc Hồng Trần một cái, đón tiếp mỹ nhân một cách nồng hậu.
Đối với hai người này Nguyệt Nha chỉ ậm ừ cho qua, ánh mắt lúc nào cũng dán vào những cử động của Hồng Trần. Hồng Trần lúc này chả đến ý đến ai nữa, không ai nói gì đến hắn thì càng tốt, hắn muốn ăn thật nhanh sau đó chuồn về, nghĩ đến đây hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này hai người Trình Kiếm mới để ý đến ánh mắt của Nguyệt Nha rơi vào tên phàm nhân bên cạnh, ánh mắt hai người trở nên lạnh nhạt, Trình Kiếm bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, mở miệng nói:
- Đây chẳng phải là tên phàm nhân mua đồ ngày hôm qua sao, ta nhớ hình như phàm nhân không được mời trong bữa tiệc thì phải.
Hồng Trần thu lại nụ cười, quay sang nhìn Trình Kiếm, tỏ ra bộ dáng cung kính nói:
- Tiểu nhân được Nguyệt Nha tiểu thư mời đi chung a, không tin đại nhân hỏi Nguyệt Nha tiểu thư sẽ rõ.
Lúc này hai người bọn họ nhìn về phía Nguyệt Nha, thấy nàng gật đầu, làm cho bọn họ hơi tức giận, Nguyệt Nha tiểu thư từ xưa đến nay vô cùng lạnh nhạt, nói chi đến việc mời người khác dự tiệc, lần này nàng lại mời một phàm nhân, thật là khó hiểu a.
Bọn người Nguyệt Nha không nói gì nữa, từ từ bước vào trong. Bên trong đã có rất nhiều người, nhìn về phía bốn người vừa đi vào, trong đó ba người bọn họ đã biết, khí khái bất phàm, tuy nhiên có một người làm bọn họ chú ý, đó là nam thanh niên ‘phàm nhân’ kia sao lại xuất hiện ở đây, chưa bao giờ thấy phàm nhân được mời đi dự tiệc a. lúc này một vài tiếng xầm xì to nhỏ vang lên:
- Này, đó chẳng phải là phàm nhân sao, sao phàm nhân lại xuất hiện ở đây.
- Đúng vậy, theo như ta biết danh sách khách mời không có phàm nhân a.
- Hừ, chắc là tên sai vật đi theo thôi.
- Không đâu, ta nghe nói hắn được Nguyệt Nha tiểu thư mời dự tiệc.
- Ngươi sai rồi, ta thấy hắn mặt dày bám theo Nguyệt Nha tiểu thư, để tiểu thư đem hắn theo mà thôi.
Những lời bàn tán bắt đầu nhiều hơn, chủ yếu về tên phàm nhân xuất hiện tại bữa tiệc.
Hồng Trần tuy nghe mọi người nói hết không thiếu câu nào nhưng chỉ cười cười, hắn không quan tâm nhiều đến bọn họ.
Lúc này bỗng một công tử từ trong đám đông bước ra, chỉ mặt Hồng Trần, nói:
- Ta thấy tại sao lại quen mắt như vậy, thì ra là tên phàm nhân hôm qua dẫn thê tử chạy khắp nơi trong đại hội đây mà.
Hồng Trần mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, thì ra đại nhân nhận ra tiểu nhân a.
Tên công tử hừ lạnh, hắn nghe nói tên phàm nhân được Nguyệt Nha tiểu thư mời nên trong lòng cảm thấy tức giận, muốn nhục nhã tên phàm nhân một phen:
- Ồ, hôm qua ta thấy vợ ngươi a, phải nói là nàng rất đẹp, chỉ tiếc là…
Hồng Trần vẫn mỉm cười hỏi:
- Chỉ tiếc ?
- Chỉ tiếc nàng cưới phải ngươi, một phàm nhân nên cũng chỉ là một con tiện nhân mà thôi, suốt đời không khá lên được, ha ha ha.
Nói đến đây hắn cười lớn, mọi người xung quanh cũng bất giác cười theo.
Hồng Trần nghe đến đây, tay đã nắm chặt lại. nhìn thấy biểu hiện của Hồng Trần, tên này không ngại nói thêm:
- Sao, chồng của tiện nhân muốn dạy dỗ ta a. ngươi muốn thì ta chiều, lại đây, ta chấp ngươi 50 chiêu, nhưng nếu ngươi thua thì vợ ngươi thuộc về ta, ít nhất thoát được kiếp tiện nhân, ha ha ha.
Nguyệt Nha tiểu thư chỉ muốn Hồng Trần gặp một chút rắc rối thôi, nhưng khi nghe hắn bị người khác nhục nhã vậy thì trong lòng hơi khó chịu, lo lắng nhìn Hồng Trần.
Hồng Trần rất tức giận, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, trở nên lạnh nhạt, thở dài nói:
- Haiz, sao lại có những người không biết tự lượng sức mình nhỉ.
Vừa nói hắn vừa đưa tay lên gần trán của tên công tử, tên công tử nhìn thấy cử chỉ này, trong lòng hừ lạnh, mỉm cười chế giễu nói:
- Lượng sức mình ? hình như ngươi đang nói chính mình a, một tay ta cũng…
‘Uỳnh’ tên công tử chưa nói hết câu đã bị bay ra khỏi đó mấy thướt, phun một ngụm máu.
Mọi người sắc mặt đại biến, ai ai cũng thấy chuyện vừa rồi, một phàm nhân tay không tấc sắc, búng một cái, làm cho một người bay xa mấy thướt, người này ít nhất cỡ Vương Hầu a, chuyện này thật là vượt sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này tên công tử đã gượng dậy, cả người đầy máu, trong thê thảm vô cùng, mở miệng quát lớn:
- Tên phàm nhân khốn kiếp, hôm nay ta phải băm vụn ngươi…
Nhưngc chưa nói hết câu thì. ‘Vù’, Hồng Trần đã đứng trước mặt, một tay bóp cổ tên công tử từ từ nâng lên, mặt không chút cảm xúc, nói:
- Ta nói cho ngươi biết một điều, nếu ngươi chửi mắng ta, lăng nhục ta, đánh đập ta, ta có thể chịu được, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối…
Nói đến đây ánh mắt của hắn sắc lạnh:
- Đừng bao giờ động chạm đến người mà ta thương yêu. Ta đảm bảo có thể tru di cửu tộc của người đó.
Nói đến đây hắn bóp nhẹ một cái, tên công tử chỉ kịp kêu lên ú ớ rồi tắt thở.
Ai ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn thấy một tên phàm nhân giết một một Vương Hầu mà mắt không chớp động a, đây có thể là tàn ác cỡ nào.
Bỗng một tiếng nói vang vọng lên:
- Tiểu bối vô tri cuồng vọng, hôm nay tại thọ tiệc của lão phu ngươi cũng dám làm càn, mau đưa tay chịu trói, nếu không ta sẽ cho ngươi chết một cách rất khó coi.
Hồng Trần nở lên nụ cười khinh bỉ, nhàn nhạt nói:
- Ta nói này, lúc nãy hắn làm nhục ta trong thọ tiệc của ngươi, sao ngươi không xuất hiện, mà giờ khi hắn chết thì ngươi lại đưa cái mặt ra, đòi công đạo cho hắn ? thật là tức cười.
Hồng Trần nói đến đây thì quay người, đi ra phía cửa, lúc này hắn chẳng có tâm tình để ăn uống nữa.
Minh Sơn Thần Hoàng lên tiếng:
- Tên tiểu bối vô tri cuồng vọng, ta không muốn nói lại lần nữa, một là ngươi buông tay chịu trói, hay là ta giết chết ngươi ngay tại đây.
Hồng Trần ngừng bước, nở nụ cười, một giọng nhàn nhạt vang lên:
- Ta cũng sẽ không nói lại lần nữa, các ngươi dám đụng đến người ta yêu quý, đừng trách tại sao ta đồ diệt các ngươi. Còn ngươi, Thần Hoàng thì cao lắm sao, đối với ta không bằng một con kiến, ta cũng không muốn biến bữa tiệc đại thọ này trở thành bữa tiệc cuối cùng của ngươi đâu.
Mọi người húp ngụm khí lạnh, đây là lời nói cuồng vọng cỡ nào a, Thần Hoàng trong lời nói của hắn không bằng con kiến, đây thật sự là mạnh mẽ a. mọi người đang suy đoán tiếp theo tên phàm nhân sẽ chết như thế nào đây.