Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Sau một đêm xuân quang dạt dào, Hồng Trần tỉnh dậy, Tố Tố thì đang nằm ở trong lòng hắn, mang vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Hồng Trần nhè nhẹ vuốt ve gương mặt của nàng, hôn nhẹ lên gương mặt nàng, lúc này Tố Tố từ từ tỉnh giấc, trong thấy Hồng Trần đang nhìn nàng, nàng đỏ mặt, thẹn thùng gục vào ngực hắn, không dám ngẩng đầu lên.
Hồng Trần mỉm cười, nói:
- Để ta chuẩn bị chút đồ ăn sáng cho nàng tẩm bổ, đêm qua nàng vất vả rồi.
Mặt Tố Tố đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn cất giọng lí nhí:
- Thiếp sao có thể để phu quân của mình xuống bếp được chứ.
Hồng Trần hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
- Ngốc, nàng đang không khỏe, cứ nghỉ ngơi, để ta làm là được, nàng cũng chưa thử qua tài nấu ăn của ta mà.
Nói xong, không đợi Tố Tố trả lời, Hồng Trần đã rời giường. đi vào nhà bếp.
Một lát sau, một vài món ngon đã được đem ra, 2 món canh, 2 món thịt. Hồng Trần xoa xoa hai tay, nói:
- Nào, nào, nương tử, thử tài nghệ của tướng công đi a. ăn nhiều vào nào. Tướng công của nàng nấu ăn rất ngon đó.
Tố Tố vừa ăn vừa cười, bữa ăn gia đình đầu tiên trôi qua ấm áp vô cùng. Sau khi ăn xong cũng chính tay Hồng Trần dọn dẹp, nhìn hắn lúc này trông rất giống một bà nội trợ đích thực.
Sau khi thu dọn xong, lúc này hắn mới nói:
- Thân thể nàng không khỏe, đi đường xa không tiện lắm, ta cứ ở lại đây thêm một, hai ngày cũng được, đợi khi nàng bình phục rồi đi cũng không muộn.
Tố Tố gật đầu, bây giờ ý của tướng công chính là ý của nàng, nàng chỉ nghe theo lời tướng công mà thôi.
- Thôi nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta ở ngay đây, muốn làm gì nàng cứ gọi ta một tiếng là được.
Nói xong Hồng Trần dìu Tố Tố vào phòng nằm nghỉ, còn hắn ra ngoài đánh cờ, tất nhiên đối thủ đánh cờ cùng hắn là cây cổ tùng già rồi.
Một lúc sau, trong sân xuất hiện một hình ảnh kì dị, một thanh niên áo bào trắng, ngồi đánh cờ với một cây cổ tùng, vừa đánh vừa nói chuyện, bên cạnh còn có một huyết mã đang nằm xem, trông rất lạ mắt.
Lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Hồng Trần cảm thấy kì lạ, hắn chẳng quen biết ai, làm sao lại có người gõ cửa nhà được, chẳng lẽ là ông cụ cho hắn thuê nhà, nhưng hắn nhớ là đưa cho ông 30 tinh bích đủ để ở 10 ngày a, hôm nay mới là ngày thứ 3 thôi mà. Nghĩ đến đây hắn lên tiếng:
- Ai đó ?
Không có tiếng trả lời, Hồng Trần nghĩ là người nào đó nhầm nhà cũng nên, nhưng một lúc sau lại vang lên tiếng gõ cửa, Hồng Trần vẫn nguyên câu hỏi:
- Ai đó ?
Cũng không có câu trả lời và lại kèm theo tiếng đập cửa to hơn lúc nãy, Hồng Trần trong lòng lúc này rất tức giận a, hắn đi ra cửa, vừa mở cửa ra làm cho hắn giật cả mình, gương mặt mang theo phần tức giận của hắn từ từ chuyển sang tươi cười, hắn nói:
- Ây da, chẳng phải Nguyệt Nha tiểu thư đây sao, sao hôm nay tiểu thư rảnh rỗi đến đập cửa nhà tiểu nhân vậy.
Nguyệt Nha hừ một tiếng, không hiểu sao thái độ của hắn làm cho nàng khó chịu, nàng nói:
- Như thế nào, ngươi không muốn mời ta vào uống một tách trà sao ?
- Ây da, nhà tiểu thư không lẽ chẳng có trà, lại chạy đến nơi nghèo kiết xác của tiểu nhân để uống trà sao. Ta sợ trà của ta mua ở ven đường, tiểu thư uống vào lỡ bị bệnh thì ta gánh không nổi đâu a.
- Ta nói uống trà là uống trà, ngươi quản nhiều việc như vậy làm gì ?
Thái độ của Hồng Trần làm Nguyệt Nha tức giận cực độ. Lúc này nàng muốn rút kiếm chém quách cái tên nam nhân thối này đi cho rồi.
Lúc này đột nhiên tiếng nói nhỏ nhẹ của Tố Tố vang lên:
- Phu quân, là ai đến tìm vậy.
Hồng Trần quay lại nhìn Tố Tố, nhẹ giọng bảo:
- Nương tử, nàng đến bái kiến Nguyệt Nha tiểu thư a,
Lúc Tố Tố nhìn thấy Nguyệt Nha trong lòng cũng hơi lo lắng, nàng nhớ đây là cô nương tranh mua y phục lúc tối, sợ cô nương này tìm tướng công của mình để gây khó dễ. tuy nhiên giọng nói của nàng vẫn bình thản :
- Tố Tố bái kiến Nguyệt Nha tiểu thư.
Hồng Trần lúc này chen vào :
- Nương tử, nàng thân thể không được khỏe, cứ đi nghỉ đi, để ta bồi Nguyệt Nha tiểu thư được rồi.
Tố Tố nhẹ gật đầu, chào Nguyệt Nha xong rồi từ từ lui ra, trước cửa giờ chỉ còn lại 2 người.
Hồng Trần không muốn dây dưa với cô nương này, hắn nói với Nguyệt Nha, lời nói mang ý tứ tiễn khách:
- Nguyệt Nha tiểu thư, người có thể chọn ngày khác ghé thăm được không, hôm nay nương tử ta không khỏe. tiểu nhân còn phải chăm sóc cho nàng, không thể bồi tiếp tiểu thư được.
Nguyệt Nha tiểu thư liếc Hồng Trần, lời nói thập phần ngang ngược :
- Nàng ta không phải đã đi nghỉ ngơi rồi sao, ngươi cần chăm sóc cái gì, ta muốn ngươi bồi tiếp ta nói chuyện thì ngươi phải bồi tiếp ta nói chuyện, hiện tại ta đang đứng trước cửa nhà ngươi, ngươi có tin ta la lên nói là ngươi sàm sỡ ta, đến lúc đó ngươi chết thế nào thì rất là khó coi đó.
Hồng Trần tức muốn lộn ruột, tại sao hắn càng né thì cái tổ ong này càng tiến đến gần a, kiểu này nên mời hay không nên mời vào nhà đây, haiz, thôi không suy nghĩ nữa, trước tiên cứ bất biến ứng vạn biến. hắn đáp :
- Được, mời tiểu thư vào.
Nguyệt Nha vừa đi vừa nhìn, quả thật xung quanh rất nhỏ a, trong sân không gì khác ngoài một bàn cờ, một cây cổ tùng, và một con huyết mã đang nằm, bộ dáng trông rất hưởng thụ.
Hồng Trần vào trong nhà, một lúc sau mang ra 2 tách trà, đưa cho nàng một ly, hỏi:
- Không biết tiểu thư tìm ta có việc gì, ta không nghĩ là tiểu thư chỉ có nhã hứng tìm ta uống trà đâu.
Nguyệt Nha lườm hắn, nói :
- Ta muốn hỏi ngươi, ba người trong hẻm lúc trước định ức hiếp vợ ngươi vì sao mà chết.
- Ây da, xem ra tiểu thư điều tra rất rõ a. nhưng mà đây là chuyện của tiểu nhân a. tiểu nhân đa tạ lòng tốt của tiểu thư.
- Hừ, ngươi không muốn nói cũng không sao, chuyện chính hôm nay ta muốn nói là ta muốn ngươi đêm nay tham gia tiệc Đại thọ với ta.
- Cái gì, tiểu nhân không nghe lầm đi. Tiểu thư muốn tiểu nhân tham gia cùng người ? Tha cho ta đi tiểu thư, ta chịu không nổi sóng gió đâu, tiểu nhân chỉ là thân thư sinh trói gà không chặt, tiểu nhân sợ chết lắm a.
Hồng Trần cảm thấy khó hiểu, không biết cô nương này muốn bày trò gì.
Nguyệt Nha suy nghĩ rất đơn giản, nàng muốn đem Hồng Trần ra đối mặt với người khác, đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió để xem hắn có chịu bộc lộ con người thật của mình ra hay không. Lúc này nàng nói :
- Ta bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, cò kè mặc cả, bây giờ, một là ngươi đi, chí ít ta có thể bảo vệ ngươi, ta tin mấy tên kia không ăn thịt được ngươi đâu, còn hai, ngươi chịu cái tội sàm sỡ ta chắc sẽ dễ chịu hơn a.
Hồng Trần bây giờ mới hiểu được câu ‘ không nên nói lý với phụ nữ’ là như thế nào. Hắn cực kì khó chịu, nếu hắn diệt cả gia tộc của cô gái này thì xác suất bị truy đuổi khá cao a. như thế thì sao mà ngao du sơn thủy được nữa. nếu hắn tham gia thì cùng lắm chịu một hai lời sỉ vả, tìm cơ hội chuồn về là được, nghĩ đến đây hắn mỉm cười đáp :
- Được, được, tiểu nhân đồng ý đi lễ hội nhưng mà tiểu thư xem xem, y phục của tiểu nhân cũ kỹ quá rồi, tiểu thư có thể đưa ta vài tinh bích để sắm vài bộ quần áo được không, ít nhất đi chung với tiểu nhân thì tiểu thư sẽ không bị mất mặt
- Được, ngươi cần bao nhiêu.
- Vâng, vâng rất ít, khoảng 2000 tinh bích thôi
- Cái gì ? 2000 tinh bích, bộ y phục của ngươi có đính theo thần khí hả.
- Tiểu thư, đối với ta 2000 tinh bích mới gọi là lớn, với tiểu thư 2000 tinh bích chỉ là một đồng tiền lẻ mà thôi, tiểu thư đại nhân đại lượng sao lại đi chấp nhất vài đồng tiền lẻ với tiểu nhân chứ.
- Được, được, giỏi lắm hừ. tối nay ta sẽ qua đưa ngươi đi, ngươi tốt nhất là kiếm được bộ y phục phù hợp, hừ hừ.
Nguyệt Nha vừa nói vừa hậm hực đem ra 2000 tinh bích đưa cho hắn. sau đó quay lưng rời đi
Hồng Trần đứng yên một lúc, thở dài nói:
- Nàng nghe hết rồi chứ. Ra đây đi.
Lúc này Tố Tố bỗng từ trong nhà bước ra, đầu gục xuống nhìn hai mũi chân, bộ dáng thập phần hối lỗi, nói :
- Phu, phu quân thiếp xin lỗi, tại thiếp sợ nàng ta gây khó dễ cho chàng. Thiếp không muốn nghe trộm chàng nói chuyện, thiếp,thiếp…
Hồng Trần ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói:
- Ài, ta tưởng nương tử ta ghen chứ, ai ngờ là lo lắng cho ta a.
Tố Tố gương mặt ửng đỏ :
- Ai, ai ghen chứ, nhưng rõ ràng nàng ta gây khó dễ cho chàng mà.
- Haiz, không sao đâu nàng yên tâm, một bữa tiệc thôi mà, ít nhất phu quân của nàng sẽ ăn hết thức ăn của bữa tiệc, làm cho mấy người đó tức đến chết.
Tố Tố mỉm cười nhìn Hồng Trần :
- Ta biết phu quân rất giỏi mà.
Sau đó hai người dìu nhau từ từ bước vào nhà.