Nhu Tình Bất Tận


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Lúc nhìn thấy Hồng Trần rời đi, trong lòng Nguyệt Nha cảm giác rất bức bối, tại sao hắn không như những người khác, tại sao hắn lại khác biệt đến vậy, còn nụ cười lúc nãy là sao, nàng thật sự như lạc trong sương mù, không biết đâu mới thật sự là con người của hắn.



Trình Kiếm, Hứa Phong lần đầu tiên thấy Nguyệt Nha tiểu thư biểu hiện như vậy, trước đây nàng luôn lãnh đạm với mọi thứ, chứ nói chi đến việc tranh đồ của người khác. Nhưng cả hai không quan tâm nhiều lắm, bắt đầu mở miệng phụ họa:



- Nguyệt Nha tiểu thư thật đúng là có mắt a, đồ lọt được vào nhãn quang của tiểu thư chắc chắn là bất phàm. Có một không hai.



- Đúng, đúng. Nguyệt Nha tiểu thư như tiên nữ hạ phàm, chỉ có những món đồ độc nhất vô nhị mới xứng với sắc đẹp của tiểu thư a.



Một người nói, một người phụ họa không ngớt lời, nhưng lúc này Nguyệt Nha đang nhớ đến bóng dáng của Hồng Trần, tính cách của hắn, nụ cười mỉa mai của hắn, làm nàng rất tò mò. Nàng muốn biết được con người hắn, con người thực sự của hắn.



Lúc này Nguyệt Nha lên tiếng:



- Thứ lỗi, hôm nay ta hơi mệt, không thể tham gia Đại thọ cùng hai vị công tử. hiện tại ta muốn về nhà. Xin tạm biệt tại đây.



Nói xong liền quay người rời đi, thoắt cái đã biến mất, để lại hai vị công tử vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



Vừa về đến nhà nàng liền ra gọi một người đàn ông trung niên đến, căn dặn:



- Ta muốn ngươi đi điều tra về một người cho ta, tên hắn là Hồng Trần, hình như hắn vẫn còn ở trong thành. Ta muốn biết mọi thứ về hắn. sáng mai phải có đầy đủ thông tin cho ta.



- Vâng, thưa tiểu thư.



Nói xong hắn biến mất.



Nguyệt Nha lại lâm vào trầm mặc. ngươi là người như thế nào đây, tại sao ta không thể nhìn thấu ngươi. Nàng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu, cuối cùng nàng trở về phòng ngủ.



Đêm.



Hồng Trần và Tố Tố đang trên đường về nhà, từ đầu đến cuối họ vẫn tay trong tay, chưa từng rời tay một lần nào.



Tố Tố rất ôn nhu, đi bên cạnh Hồng Trần, đôi lúc ánh mắt nàng lén lút nhìn hắn, trên gương mặt không một chút cảm xúc đó của Hồng Trần lại làm cho nàng cảm thấy an tâm, ấm áp đến vậy.



Trong lòng Hồng Trần bây giờ có rất nhiều suy nghĩ, hắn rất muốn che chở cho nàng, hắn cũng muốn yêu nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn còn bóng dáng đang đè nặng, hắn sợ mình làm tổn thương nàng, sợ mình không thể bảo vệ được nàng đến cùng. Nhưng thời gian qua hắn cũng học được một điều, đó là trân trọng mọi thứ trước mặt, để sau này không hối hận.



Đến cuối cùng hắn quyết định nói cho nàng biết cảm xúc của mình. Chí ít hắn muốn mình nói ra, để không phải hối hận về sau.



Hồng Trần dừng lại, ánh mắt trở nên dịu dàng, nói:



- Tố Tố, ta biết tuy ta và nàng gặp nhau không lâu, nhưng cho dù khoảng khắc có ngắn ngủi đi nữa, ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc, ta yêu nàng, đó là lời nói thật lòng nhất của ta, ta muốn bảo vệ nàng cả đời, nhưng ta không thể cho nàng vị trí chính thê được, nhưng nàng yên tâm, nếu nàng cảm thấy nói chuyện này bây giờ hơi sớm, có thể xem như ta chưa nói gì cả, nhưng ta vẫn muốn bảo vệ nàng cả đời, ta thề có trời đất chứng…



Nhưng chưa nói hết một bàn tay nhỏ bé đã chặn lại, ánh mắt nàng mang theo muôn vàng ôn nhu, nàng nói:



- Chàng không cần thề, thiếp tin tưởng chàng, thiếp cũng muốn nói, thiếp rất yêu chàng, vị trí chính thê gì đó thiếp không cần, thiếp chỉ mong ngày ngày được bên chàng, hầu hạ cho chàng, là thiếp đã mãn nguyện, đời này kiếp này thiếp chỉ yêu mình chàng.



Hồng Trần mỉm cười, ôm chặt lấy nàng, hai người ôm nhau, vô vàng ấm áp, thời gian như ngừng trôi.



Tố Tố ôm chặt lấy lang quân của nàng, miệng nói khẽ như âm thanh muỗi kêu:



- Phu quân, thiếp muốn chúng ta tổ chức hôn lễ ngay hôm nay được không.



Hồng Trần kinh ngạc nhìn Tố Tố, nàng tuy ôn nhu nhưng vẫn có phần nhút nhác. Hôm nay nói ra được những lời này quả là quá sức chịu đựng của nàng a. Hồng Trần mỉm cười, nói khẽ:



- Xem ra ta không vội, mà nàng dường như rất vội nhỉ, hì hì.



Tố Tố mặt đỏ đến mang tai, ấp úng nói:



- Chàng, chàng, ta, ta…



Nhưng chưa nói hết thì đôi môi của nàng đã bị một đôi môi khác khóa lại, nàng như vô lực dựa vào lòng Hồng Trần. hưởng thụ sự ấm áp vô tận phát ra từ cơ thể hắn.



Hồng Trần đưa nàng về nhà, trong nháy mắt hắn biến mắt, sau đó lại xuất hiện, trong tay là một bộ đồ cưới, mỉm cười nhìn Tố Tố. giọng nhẹ nhàng nói:



- Nào, để ta trang điểm cho nàng, để nàng trở thành tân nương đẹp nhất.



Tố Tố ngồi trước gương, khuôn mặt thập phần xinh đẹp, Hồng Trần trang điểm cho nàng rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, Hồng Trần kẽ chân mày cho nàng, không gian xung quanh trở nên ấm áp lạ thường, cảm giác nhu tình bất tận. sau khi kẻ xong, Hồng Trần nhìn tân nương trước mắt, ôn nhu nói:



- Nàng rất đẹp, nàng là tân nương xinh đẹp nhất trên cõi đời này.



Nàng mỉm cười, ấm áp nói:



- Thiếp không chỉ là tân nương xinh đẹp, mà còn là tân nương hạnh phúc nhất trên đời này.



Hai người nhìn nhau một lúc lâu, tuy không nói câu nào với nhau nhưng trong lòng cả hai điều cảm nhận được tình cảm của đối phương.



Đám cưới này tự tay Hồng Trần làm tất cả. từ nến, trong phòng, đến cách bày trí trong phòng. Vì không có cha mẹ nên hai người không dâng trà cho phụ mẫu được, trong lòng Hồng Trần cũng không quan tâm, hắn cũng đã quen rồi, trong lòng Tố Tố cũng vậy, chỉ cần được làm phu thê với Hồng Trần là được.



Sau khi tự bái đường, uống rượu giao bôi, lúc này cả hai như chìm vào im lặng. Hồng Trần nói:



- Tuy ta sống cuộc sống của tiểu nhân, nhưng ta sẽ không cho bất cứ ai ức hiếp được nàng, ta thề có trời đất chứng giám.



- Thiếp đã nói rồi, thiếp tin chàng, thiếp nguyện trao cho chàng tất cả, dù cho chàng ra sao thiếp cũng sẽ luôn ở bên chàng, mãi mãi không chia lìa.



Hai người bắt đầu trao nhau nụ hôn bất tận, Hồng Trần phủ tay, chiếc nến trong phòng tắt đi, sau đó là một tiếng ‘A’ nhỏ vang lên, tuy nhiên cũng đủ đánh thức huyết mã đang ngủ, sau đó căn phòng phát lên xuân quang dạt dào, làm cho huyết mã muốn ngủ cũng không được, miệng thở phì phò xuống cả đêm.



Sáng, Thanh phủ.



Nguyệt Nha đang ngồi trước tiểu viện, nơi có chiếc ao nhỏ, ánh mắt mong lung, sau lưng là người đàn ông lúc trước, lúc này người đàn ông trầm giọng nói:



- Thưa tiểu thư, theo điều tra của ta, tên Hồng Trần này không có cha mẹ, không có xuất thân, cứ như tự nhiên hắn xuất hiện vậy.



Nguyệt Nha trầm ngâm, sau đó nói:



- Đúng là kì lạ thật.



- Thưa tiểu thư, có một điểm kì lạ nữa, đó là cô nương ở chung với hắn, cô nương đó được hắn cứu khỏi ba tên côn đồ…



- Thế thì có gì lạ, chỉ là bọn đầu đường xó chợ.



- nhưng mà tiểu thư không biết, ba tên này thực lực cũng là Vương Hầu, người thường tay không tấc sắc chắc chắn không thể nào giết được một người, huống chi bọn chúng có 3 người. ta cũng đã xem qua xác của bọn chúng, và cũng có kết luận, cả 3 chỉ bị giết bởi một hòn đá, một hòn đá nhỏ nhưng uy lực kinh người. đều này không thể nào do một người thường tay không tấc sắc gây ra được, ta nghi ngờ sau lưng hắn có cao nhân trợ giúp.



- Cao nhân trợ giúp ? Ta cảm thấy hắn không phải người thích dựa dẫm vào người khác, dĩ nhiên nếu hắn có cao nhân trợ giúp thì tại sao hắn không chịu tu luyện, cao nhân không thể chiếu có hắn cả đời a.



- Tiểu thư nói cũng đúng, nhưng nếu không phải cao nhân giúp hắn thì là ai, uy lực người này chắc chắn rất kinh người a.



- Không cần quan tâm nhiều, ngươi cứ lui ra đi.



- Vâng.



Trong tiểu viện, Nguyệt Nha vẫn đang thẩn thờ suy nghĩ, Hồng Trần nha, ta muốn gặp ngươi, muốn nói chuyện với ngươi thêm một lần nữa, ta muốn hiểu rõ con người sau lớp mặt nạ của ngươi. Nghĩ đến đây nàng nở nụ cười, một nụ cười như tiên tử, làm động lòng người.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #13