Mua Nô Lệ


Người đăng: 1451011692

Lần này, không sử dụng ngựa. Thành cùng Tít và Mít ( hai tên lính canh), xuôi
thuyền theo dòng sông Luộc về khu chợ đầu mối nằm

cạnh sông Hồng, quân lính tuần tra và canh gác nghiêm ngặt. Dòng người vô cùng
tấp nập, đủ màu da sắc tộc, tiếng mời chào, trả giá huyên náo một vùng trời.
Bước xuống thuyền, Thành đi về phía góc vắng cuối chợ. Một người đàn ông, cơ
bắp cuồn cuộn, da đen trũi, đang nện những nhát búa rắn chắc vào tấm thép.
Thành gọi lớn:

“- Nay có hàng tuyển chưa anh Nam. Tôi cần số lượng lớn.”

Nam quay lên, tay quệt dòng mồ hôi nhẽ nhại, nhìn thấy Thành đang gọi, cười
đáp:

“- Đến rồi đó hả, đi thôi, mới gom đợt mới, lựa nhanh rồi còn xuất nốt. Nể lão
Bắc, nên mới cho lựa trước đó.”

…………

Một tuần trước. Chân núi Sóc, Thành rẽ vào quán nước ven đường, vừa uống vừa
bắt chuyện chủ quán:

“ Sao con cái đi đâu hết mà để cụ một mình thế này.”

Lão Bắc ( tên của ông cụ chủ quán) cười, giọng bùi ngùi rồi lắc đầu:

“ Chết hết rồi, lần theo Hoàng đế đánh lũ xâm lược liền tử trận. Chết vì nước
là chết vinh. Lão già này cũng cảm thấy tự hào.”

Thành ngập ngừng rồi hỏi:

“ Nhà nước có trợ cấp gì không cụ.”

“ Có tiền tuất, đủ tiền ma chay thôi. Nhưng lợi lộc ai quan tâm làm gì. Chiến
đấu hi sinh vì đất nước, bảo vệ giang sơn của ông cha ta là mừng lắm rồi. Ai
nghĩ nhiều vậy.” Lão Bắc đáp.

“ Sao cụ không mua lấy người hầu để phục vụ. Giờ đây dễ không mà. Lúc ốm đau
còn có người săn sóc.”

“ Thân lão còn nuôi không nổi, nghĩ chi đến việc mua người hầu. Mà hàng xóm
láng giềng họ biết cũng hay sang hỏi thăm và ủng hộ lão lắm. “ Lão Bắc cười
hiền hậu rồi tiếp: “ Mà nhìn cậu trông công tử sao lại lưu lạc đến nơi khỉ ho
cò gáy này. Lũ cướp trên núi này hung tợn. Cậu đi nhanh không mang vạ. Thân
già chả có gì để cướp, chúng sẽ bỏ qua thôi.”

Thành thở dài nói: “ Con đang đi hỏi chỗ để mua vài người. Chả là sắp lên kinh
vừa cần người gánh vác đồ đạc, cũng có người ở nhà chăm sóc cha mẹ. Mà con dạo
quanh đây cả ngày mà tìm không thấy. Cụ biết ở đâu có không ạ.”

Lão giả cười: “ Cậu có hiếu là tốt. Gắng mà thi triển tài năng giúp ích đất
nước. Chuyện đó đơn giản. Thằng Nam nhà gần đây là tay buôn nô lệ. Cậu cứ nhận
bà con xa của lão. Nó qua đây, lão nói cho.” Rồi chỉ một bóng người vạm vỡ
đang tiến đến, chỉ: “ Nó đó.” Rồi hô :” này

Nam lại đây nhờ chút.”

Người thanh niên tiến đến, lễ phép:

“ Lão gọi con.”

Lão Bắc gật đầu, nói:

“ Có bà con xa của lão, muốn tìm mua chút người hầu. Có gì giúp đỡ nó chút.”
rồi chỉ Thành.

Thành thấy vậy cũng gật đầu, cười đáp. Nam vẻ mặt áy náy:

“ Hàng vừa hết. Nếu không gấp thì để tuần sau. Có thì con ưu tiên cho tuyển.”

Thành cười:

“ Cũng không vội ạ. Anh cho em địa chỉ, tuần sau em đến.”

Nam cũng gật đầu, viết cho địa chỉ rồi cáo từ đi. Nhìn bóng người đi khuất,
Thành quay ra nhìn lão Bắc nói:

“ Con tạ ơn.”

Lão Bắc xua tay. Mặt trời dần lặn.

.........

Trở lại khu chợ, Nam dẫn Thành đi ra khu chợ và tiến về ngôi làng sát đó. Nó
bình thường như mọi ngôi làng. Những đứa trẻ chơi đùa bên cạnh, những thanh
niên trai tráng đang cầy bừa... Nhưng để ý thật kĩ thì bên người ai cũng dắt
dao. Nhìn thấy Nam tiến lại, mọi người đều tự giác nhường đường. Đi sâu vào
gần giữa làng. Hai tên lính canh đứng nghiêm nghị trước một căn phòng. Nhìn
thấy Nam chỉ khẽ gật đầu. Nam kêu Thành đưng lại. Đi vào trong. Một lúc sau
ra, cười nói:

“ Số chú hên đó. Nay toàn hàng ngon. Đi thôi. Vừa về tới.”

Quanh co một lúc, Nam đưa thành vào một căn phòng nhỏ. Nằm bơ vơ giữa rừng.
Những đứa trẻ chỉ 7-8 tuổi đã xếp ngay ngắn, buộc vào những cột gỗ. Một bên
mặc đủ quần áo( dù nhàu nát và cũ kĩ). Một bên chỉ có khố che thân. Nam cười
giới thiệu:

“- Bên trái là hàng loại 1, giá khá chát, 10 lượng/1 đứa. Còn bên phải loại 2,
10 lượng/2 đứa. Yên tâm, có giấy tờ bán thân hoàn toàn.”

rồi thở dài: “ Dạo này thiên tai, mất mùa liên miên nên nhiều người phải bán
con, vừa gán nợ, vừa để con có điều kiện sống.”

Nghe vậy, Thành cũng thoáng giật mình, đây

đang là thời kì băng hà nhỏ (1). Nạn đói liên miên, cũng khiến nhân dân không
còn tin triều đình, cho rằng Hoàng đế bất nhân nên chống phá. Đúng là con
người ngu muội. Lắc đầu, gạt qua ý nghĩ đó. Thành chăm chú quan sát. Nhìn thấy
Nam bắt đầu sốt ruột, cau có. Thành cười cười nói:

“ Cho em 20 đứa hàng loại 1 và 6 đứa loại 2.”

Rồi sai Tít đem đưa 250 lượng cho Nam, nói:

“- 230 lượng là tiền hàng, còn 20 lượng biếu anh, với anh có xe và con ngựa
không. Cho e mượn để nhét để chở về nhà cho kịp tối. Chứ để bọn nó đi bộ đến
bao giờ.”

Kiểm bạc xong, Nam gương mặt dãn ra, nhìn càng Thành cảm tháy khá thuận mắt,
cười:

“ Được thôi!”

Sau đó sai mấy tên sắm cho Thành mượn 2 xe thồ và 2 ngựa. Đưa tiễn Thành ra
cửa và mang theo những tờ giấy bán thân. Nam cười:

“ Mong lần sau tiếp tục.”

Thành một mình một ngựa còn Tít và Mít đi ngựa kéo theo xe thồ, những đứa bé
bị trói chật ních, nhét bên trên.

Khi chiếc xe xuất phát, Nam cũng phất tay cho 2 tên đuổi theo. Gần đến ngôi
làng Đại ( vị trí mà thành xây dựng căn cứ), Thành rút kiếm, ném về phía sau.
Hai bóng người gục xuống. Nhìn 2 cái đầu lăn lốc đến chân xe. Những đứa trẻ
hét lên. Thành quát:

“- im, nếu muốn sống.”

Những đứa trẻ run sợ, những thứ bẩn thỉu văng ra. Ba con ngựa tiếp tục lao về
phía trước.

.............

(1) : Thời tiểu băng hà là một giai đoạn thời tiết lạnh đi trên trái đất.


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #20