Người đăng: hoangtung32qh@
Dân chúng thành Phổ Yên vội vã tràn ra những con đường cái. Đa phần
họ hoảng sợ nhìn về những địa điểm xảy ra nổ lớn, trong lòng bỗng
nổi lên cảm giác bất an khó tả. Trong khi một vài kẻ gan lớn, chưa
đợi quan binh xuất hiện đã tò mò tiến tới phạm vi vụ nổ tìm hiểu.
Tình trạng hỗn loạn xảy ra khắp nơi, xuyên suốt chiều dài trăm dặm
của thành Phổ Yên.
Tại nơi xảy ra vụ nổ đầu tiên, một toán sinh linh với đủ chủng loài
đang tiến hành bao vây khu vực trung tâm. Trên thân thể họ không ít thì
nhiều mang một phần của những bộ giáp màu đen. Tùy hình dạng và
kích thước của mỗi sinh linh, ấn ký hình búa và đại đao đan chéo
xuất hiện trên một mảnh giáp bất kỳ, thường ở vào vị trí dễ
thấy.
Ấn ký hình búa và đại đao đan chéo đại biểu toán sinh linh vừa tới
đều thuộc Hắc Vệ binh của thành Phổ Yên. Họ là binh sĩ cấp thấp
trực thuộc quân đội chính quy của Nhân giới. Có nhiệm vụ bảo vệ
các thành chính trọng yếu giống như thành Phổ Yên, thủ phủ của
quận Thái Nguyên.
Hai ngàn Nhân linh thuộc Hắc Vệ binh nhanh chóng càn quét vòng ngoài
nơi xảy ra vụ nổ đầu tiên. Sau khi loại bỏ những Nhân linh không có
phận sự ra khỏi phạm vi nguy hiểm, hai đại đội tiếp tục hướng về
hố sâu ở trung tâm vụ nổ. Dọc đường họ phát hiện trong không khí
tồn tại một tầng khói xanh lục cản trở tầm nhìn. Càng tiến vào
sâu, tầng khói xanh lục càng trở nên dày đặc.
Sư thống lĩnh Brian Johnson của đại đội Lục Thập Cửu chăm chú quan
sát làn khói xanh lục phía trước. Đoạn ra hiệu cho quân lính phía
sau dừng lại, ánh mắt đảo qua một Nhân linh trong đó tựa như đang
ngầm đưa ra một đạo mệnh lệnh. Nhân linh có hình dạng sói trắng
hiểu ý, chậm rãi tiến lên phía trước, đôi con ngươi màu đen cảnh
giác nhìn vào chỗ sâu của bức màn màu xanh lục. Sói trắng di
chuyển thêm ba mươi bước, dị biến đột nhiên phát sinh, thân thể nó
giống như trúng tà, mãnh liệt run rẩy vài cái rồi ngã quỵ trên
đất.
Brian thống lĩnh chưa kịp hiểu rõ tình hình, những quân lính phía
sau hắn đồng loạt xuất hiện tình trạng giống hệt con sói trắng lúc
trước. Bản thân vị Sư thống lĩnh của đại đội Lục Thập Cửu chỉ trụ
được vài hơi thở, thân thể không tự chủ co giật mãnh liệt, ý thức
trở nên mơ hồ, chốc lát đã nằm bất tỉnh dưới đất.
Nửa bên kia hố sâu, đại đội Lục Thập Tam đi cùng đại đội Lục Thập
Cửu vừa mới phát hiện điểm khác thường của làn khói màu lục. Kết
quả không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ đại đội Lục Thập Tam đều rơi
vào tình trạng hôn mê, chưa rõ sống chết.
Làn khói màu xanh lục thần bí lẳng lặng len lỏi qua mọi ngóc
ngách. Nơi nó đi qua, tất cả Nhân linh đều xuất hiện dị trạng tương
tự nhóm quân lính thuộc hai đại đội Hắc Vệ binh trước đó. Dường như
có một thế lực vô hình đang âm thầm tạo ra vô số tràng cảnh bi kịch
trong thành Phổ Yên.
Trên đỉnh tòa tháp cao ở trung tâm, ông lão áo xám luôn chăm chú quan
sát tình hình phía dưới. Lúc này, ông chợt nhận thấy có điểm bất
thường tại nơi xảy ra vụ nổ đầu tiên. Ánh mắt thoáng do dự, ông lão
quay sang dặn dò cô cháu gái lập tức trở lại mật thất, bản thân
hướng ra phía ngoài tòa tháp trung tâm bay đi.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn trên không trung tòa tháp trung tâm khiến Thu Hương
giật mình dừng bước. Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không lành, cô gái
vội vã quay đầu nhìn lại phía sau. Nàng kinh ngạc phát hiện ông
ngoại của nàng đang bay ngược trở về. Chính xác mà nói, ông ấy bị
đánh bay hướng trở lại bên trong tòa tháp trung tâm.
Thu Hương không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng vận chân pháp lực hộ thân.
Đoạn lắc người bay tới phía sau ông lão áo xám, ý định tiếp đỡ từ
trên không. Nàng hiểu rõ ông ngoại đã đạt tới đỉnh phong của Nhất
Hành Vương Giả, trong khi nàng mới bước vào Nhất Đẳng Tông Sư chưa
lâu. Cảnh giới hai bên chênh lệch rất lớn, giống như khoảng cách từ
mặt đất lên tới đỉnh núi. Lực lượng có thể đánh bay ông lão áo
xám chắc chắn vô cùng kinh khủng, sợ rằng nàng dùng toàn bộ tu vi
cũng khó có thể đón đỡ. Tuy nhiên, ánh mắt nàng chưa từng xuất
hiện sự ngập ngừng hay do dự, nàng nhất định phải tiếp được ông
ngoại của nàng.
Ông lão áo xám chật vật ổn định thân thể trên không, nơi khóe miệng
sớm đã chảy một dòng máu nhỏ. Tuy thân thể đang rơi tự do nhưng các
giác quan của ông vẫn vô cùng nhanh nhạy. Khí tức của cô cháu gái ở
phía sau tự nhiên không thể thoát khỏi cảm ứng của ông. Dường như lo
lắng gây tổn thương cho Thu Hương, toàn bộ chân pháp lực của ông lão
đều dồn vào việc ổn định thân thể đang rơi tự do, bỏ mặc ám kình
vẫn luôn hoành hành trong cơ thể.
Thu Hương bay lướt đến phần cửa ban công của tầng đỉnh tòa tháp, vừa
lúc đỡ được thân thể của ông lão đang rơi xuống. Lực lượng rơi tự do
kinh khủng khiến cơ thể hai ông cháu dính lấy nhau va mạnh xuống đất,
trượt dài thêm một đoạn mới dừng lại.
Phốc… Phốc…
Ông lão áo xám và Thu Hương đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Khuôn mặt cả hai trở nên xám trắng, khí tức phập phồng không ổn
định. Sau những nỗ lực gượng dậy bất thành, hai ông cháu đành trơ
mắt nhìn làn khói màu xanh lục từ phía ngoài ban công tràn vào.
Làn khói xanh lục len lỏi qua từng ngóc ngách, dần dần lấp đầy
khoảng không trong tầng đỉnh của tòa tháp trung tâm. Một vài mảnh
vải rách của chiếc áo choàng màu tím chậm rãi rơi xuống cạnh bên
hai cơ thể yếu ớt. Sắc mặt ông lão hoàn toàn biến thành hoảng sợ,
ánh mắt chăm chăm nhìn vào con quái vật không trọn vẹn được in trên
một tấm vải rách rưới dưới đất, đôi môi run rẩy khó khăn thốt ra hai
chữ:
Toàn thành Phổ Yên, không riêng nơi xảy ra vụ nổ đầu tiên, đều ngập
chìm trong làn khói xanh lục kỳ dị. Từ trên cao nhìn xuống, cả tòa
thành như ngâm mình trong làn sương màu lục bích, thi thoảng lấp ló
hiện ra vài ba tòa kiến trúc. Phía bên trong bốn cửa thành đóng
kín, vô số Nhân linh đủ mọi hình thù nằm la liệt dưới đất, tất cả
đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Binh… Binh… Binh… Binh…
Trên bầu trời vang lên hàng loạt tiếng va chạm của những Nhân linh
biết bay lượn với một màng mỏng trong suốt. Họ cố gắng bay lên cao
nhằm thoát ly tòa thành nhưng đều bị màng mỏng ngăn lại. Làn khói
màu xanh lục lan đến, họ tuyệt vọng mắng chửi những kẻ đang vận
chuyển Đồ Hình trận Cấm Không của thành Phổ Yên. Thậm chí nhiều
Nhân linh còn hợp lực với nhau hòng phá hủy Đồ Hình trận Cấm Không.
Nhưng kết quả không có gì thay đổi, dường như mọi thứ đã định sẵn
hôm nay họ phải nằm lại ở nơi đây.
Xuống sâu dưới lòng đất, những đường hầm dài vừa mới được đào ra
xuất hiện chằng chịt. Hàng chục ngàn Nhân linh chen chúc nhau chạy
vội, thi thoảng mang ánh mắt sợ hãi ngoảnh lại nhìn phía sau. Nhưng
đột nhiên từng đoàn Nhân linh khi đi tới phạm vi ngoài thành Phổ Yên
đều dừng lại. Nhiều Nhân linh phía sau không kịp phản ứng, thân thể
lao nhanh đâm phải đoàn Nhân linh phía trước, gây nên tình cảnh giẫm
đạp, xô đẩy. Sự hỗn loạn càng tăng cao khi phía trước truyền tới
thông tin, con đường đi thông ra phía ngoài đã bị chặn bởi một lớp
băng dày.
Lớp băng có phẩm chất không cao, tuổi thọ tầm trong khoảng một trăm
năm, Nhân linh bình thường cũng có thể dùng sức để phá vỡ. Nhưng độ
dày của lớp băng khá lớn, ước tính vượt qua phạm vi hai dặm, dù
tất cả bọn họ hợp lực cũng không thể khoan thủng một đường trong
thời gian ngắn. Tình thế quỷ dị khiến nhiều Nhân linh sinh ra mối
hiềm nghi, nhưng họ nhanh chóng bị sức ép từ làn khói màu lục đang
lan đến làm phân tâm, bắt buộc trong thời gian ngắn phải đưa ra quyết
định.
Hầu hết các nhóm Nhân linh đều lựa chọn đào sâu xuống dưới nhằm
kéo dài thời gian và tìm kiếm đường ra. Một ít nhóm khác lựa chọn
đánh cược, trong thời gian ngắn có thể khoan thủng tầng băng dày. Hai
con đường khác nhau nhưng đều mang chung niềm hi vọng của hàng ngàn
Nhân linh. Làn khói màu xanh lục lững lờ trôi theo phía sau, nó giống
như một kẻ hờ hững đang chờ đợi vẻ tuyệt vọng xuất hiện trên khuôn
mặt của những sinh linh nhỏ bé.
Thời gian trôi qua vô tình nuốt chửng từng tia hi vọng nhỏ nhoi của
những Nhân linh đang chật vật chạy trốn. Nhóm Nhân linh lựa chọn khoan
băng nhanh chóng nhận ra sai lầm. Từng tiếng ngã khụyu của những Nhân
linh phía sau truyền đến, làn khói màu lục thần bí tựa như bàn tay
tử thần, góp nhặt từng sinh mạng nhỏ bé trên đường nó đi qua.
Ở hướng ngược lại, nhóm Nhân linh lựa chọn đào sâu xuống kinh hãi
phát hiện, lớp băng non không chỉ dày mà còn rất cao. Họ liên tục
đào sâu nhưng đều gặp tầng băng dày cản đường, dường như vĩnh viễn
không có điểm cuối. Hi vọng được nhen nhóm khi nhóm Nhân linh phát
hiện vật khác ngoài tầng băng dày ở độ sâu khoảng trăm trượng. Nhưng
khi phát hiện thứ trước mắt là biển dung nham nóng hừng hực, trong
lòng tất cả Nhân linh còn tỉnh táo đều trở nên nguội lạnh.
Vòng băng rộng hơn trăm dặm có đường viền dày trên hai dặm, cao tới
trăm trượng. Ở phía dưới vòng băng xuất hiện một biển dung nham không
rõ diện tích. Một vài Nhân linh bắt đầu lờ mờ đoán ra, băng và nham
cùng tồn tại chắc chắn do một Đồ Hình trận vây khốn song nguyên tố
tạo thành. Nhưng họ vô cùng thắc mắc, kẻ nào có đủ năng lực bố
trí loại thủ đoạn kinh khủng như thế mà thần không biết quỷ không
hay?
Tiếc rằng, những Nhân linh đứng trước biển dung nham đã không đủ thời
gian để tìm hiểu. Làn khói màu xanh lục tới gần biển dung nham như
gặp phải kích thích, liên tục xoay tròn dọc theo đường hầm, tốc độ
lao tới tăng cao. Làn khói màu xanh lục chuyển biến thành gió lốc,
quét qua đám Nhân linh ở trong đường hầm. Nhiều kẻ không kịp phản
ứng bị cuốn vào biển dung nham phía dưới, thân thể nhanh chóng bị
thiêu đốt thành tro bụi. Những kẻ còn lại tuy may mắn trụ vững nhưng
tình trạng quỷ dị bắt đầu xuất hiện, từng Nhân linh dần dần ngã
quỵ trên đất, cơ thể yên tĩnh tựa như rơi vào giấc mơ dài.
Biến động kinh khủng liên tiếp xảy ra trong thành Phổ Yên nhưng Thiên
Minh Đằng Không chưa từng xuất hiện dị động. Tòa Đồ Hình trận báo
động cấp cao giống như nằm trong không gian khác, cách ly hoàn toàn
với tòa thủ phủ của quận Thái Nguyên. Từng chiếc đèn Thiên Minh vẫn
tỏa ánh sáng chói lòa, soi rõ tòa thành rộng lớn đang chìm trong
biển khói màu xanh lục kỳ bí. Không gian tĩnh lặng phảng phất mang
đến cảm giác ghê rợn và chết chóc.