Bức Màn Hé Lộ


Người đăng: hoangtung32qh@

Lực Thần giống như tiếp nhận ý tốt của Long Thần và Tạo Hóa Thần.
Ngài chậm rãi ngồi xuống giữa không trung, phía đằng sau bỗng xuất
hiện một chiếc ghế bành tinh mỹ làm chỗ ngồi. Toàn thân chiếc ghế
bành có màu xích kim, trên phần lưng tựa được điêu khắc một bức Vạn
Yêu Triều Bái trông vô cùng sống động. Giữa vạn yêu kính bái có một
thân người khôi vĩ, mặc áo vải đơn giản, trông có nhiều nét tương
đồng với vị Man Hoang Đại Lực Thần đầy bá khí.

Đồng dạng bên kia, Tạo Hóa Thần thong dong thả mình về phía trước,
cách Lực Thần tầm trăm trượng thì dừng lại. Phía sau ngài tương tự
xuất hiện một chiếc ghế bành sang trọng màu hoàng kim. Trên phần
lưng tựa điêu khắc một bức tinh đồ quây quanh ba mặt trời, giữa ba
mặt trời có một nam tử anh tuấn mặc chiến giáp đang dang tay như đón
nhận sự tôn sùng của những vì tinh tú đối với hắn. Dung mạo nam tử
anh tuấn trong bức Tam Dương Tinh Hà Đồ so với Tạo Hóa Thần giống
nhau như đúc, dường như được lấy hình mẫu từ chính vị thần tôn quý
ấy.

Long Thần và Phượng Thần luôn theo sát bên cạnh Tạo Hóa Thần, thân
thể vẫn giữ nguyên trạng thái hình thú. Nhưng khí tức lặng lệ, ác
liệt đã được thu liễm, trái ngược với thời điểm xảy ra cuộc chiến
trước đó. Bầu không khí giữa bốn vị thần thay đổi nhanh như gió
cuốn mây tan. Tốc độ suy nghĩ và làm việc của họ quả thực vượt xa
tưởng tượng của thường nhân.

Lực Thần và Tạo Hóa Thần đều ngồi trên Thần Vị của bản thân, điều
đó chứng tỏ cuộc nói chuyện giữa họ hoàn toàn nghiêm túc, mang
thành ý cao nhất. Khi hai bên vừa ổn định vị trí, Lực Thần lần nữa
là vị thần mở lời trước:


  • Thành ý ta đã cấp đủ. Các vị có ý kiến hay nào mời nói ra, ta
    có thể xem xét.


  • Đề nghị do ta đưa ra. Vậy để ta tới nói đi, các vị thấy như thế
    nào?


Âm thanh cuồn cuộn của Long Thần truyền ra, đôi mắt màu bích lục
liếc qua ba vị thần. Nhận thấy không có ai phản đối, ngài mới tiếp
tục lên tiếng:


  • Ba mươi nghìn năm trước, chiến tranh hai giới khiến sinh linh đồ
    thán, số mệnh tiêu điều. Cảnh tượng tàn khốc năm ấy, lão Long ta
    vẫn còn nhớ rõ mồn một. Ba mươi nghìn năm đối với bốn chúng ta quá
    ngắn ngủi, đối với hai giới diện Nhân giới và Yêu giới càng như cơn
    gió thoáng qua. Liệu khoảng thời gian đó đã đủ để khôi phục số
    mệnh vốn có của hai giới? Nó có đủ để xóa hết những vết thương
    đã khắc sâu trong lòng của mỗi sinh linh từng trải qua cuộc chiến?

Âm thanh trầm bổng tựa như chuông đồng hòa hợp với từng lời nói
phát ra từ tâm can. Bóng dáng cự long bỗng trở nên cao vời vợi, vầng
kim quang trên thân thể như tăng thêm tầng ánh sáng lung linh huyền ảo.

Long Thần hơi dừng lại để bình ổn cảm xúc, chuyện có thể khiến tâm
trạng một vị thần bất ổn chứng tỏ nó đã vượt ra phạm trù suy
nghĩ bình thường. Tiếp tục với những lời dang dở, Long Thần thành
khẩn nói với ba vị thần:


  • Ta không biết vì cớ gì ba vị Đại Nguyên Thủy Thần gây nên cuộc
    chiến tranh vô nghĩa này. Nhưng nó hẳn nên chấm dứt vào ba mươi nghìn
    năm trước cùng với sự biến mất của họ. Thần Thú giới và Hồng
    Thiên giới đã không còn, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục tranh
    đấu với nhau. Nhân giới và Yêu giới có thể hòa bình chung sống,
    cộng đồng hiệp trợ khai phá Đông Hoang vũ trụ. Như vậy hẳn mới là
    lựa chọn sáng suốt nhất, các vị thấy lời ta nói có đúng không?

Chiếc đầu rồng đảo qua hai vị thần bên cạnh, sau đó hoàn toàn dồn
sự chú ý vào cự nhân áo nâu xám đang ngồi phía trước. Lực Thần
dường như bị lời nói của Long Thần tác động, trên gương mặt hiện rõ
sự đăm chiêu, hai ngón tay trái bất giác chậm rãi gõ từng nhịp trên
thành ghế.

Thất Vũ Hỏa Lam Phượng khẽ khàng vỗ đôi cánh mềm mại, dáng vẻ ung
dung, nhàn nhã. Tạo Hóa Thần yên tĩnh ngồi trên Thần Vị, trong đôi
mắt đen láy thi thoảng lóe lên điểm điểm tinh mang. Hai vị thần lặng
lẽ quan sát mọi thứ, họ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời kế tiếp của
Lực Thần.

Cách dãy núi Xích Thiên về phía nam tầm vạn dặm, một chiếc thuyền
khổng lồ đang lơ lửng trôi nổi trên không. Chiếc thuyền có hình dáng
giống như một chú chim đang bay với đôi cánh dang rộng và chiếc đuôi
cao hơn đầu. Giữa cự thuyền có ba cột buồm lớn, hơn trăm người ôm
mới xuể. Tuy những cánh buồm đón gió phát ra tiếng kêu phần phật
nhưng con thuyền không di chuyển một điểm, dường như nó bị một bàn
tay vô hình cố định trong không trung.

Ở phía đầu thuyền có ba thân ảnh đang đứng trước một cái bàn hình
tròn. Mặt bàn hơi lõm xuống giống như lòng chảo, phía trên có vô số
khối cầu màu xanh lơ trôi lơ lửng. Hiện tại, một vài khối cầu đang
lấp lóe ánh sáng mờ ảo theo một loại tiết tấu cực kỳ huyền diệu.

Qua chốc lát, thân ảnh mang áo choàng trùm kín cơ thể bỗng quay
người lại đối diện với hai kẻ phía sau. Chiếc áo choàng cũ kĩ màu
đen phát ra những âm thanh lạo xạo khó nghe. Nơi gấu áo rách rưới
dính vô số hạt sỏi nhỏ màu huyết hồng, chúng phát ra ánh sáng yếu
ớt theo mỗi nhịp di chuyển của thân ảnh bí ẩn, trông vô cùng yêu dị.

Thân ảnh bí ẩn ngẩng cái đầu bị che khuất bởi chiếc áo choàng đen
cũ kĩ, giọng nói cao pha chút khàn khàn của nam tử vang lên:


  • Chủ nhân có lệnh. Toàn bộ tổ Ám Long triển khai Dựng Kén, có
    động tĩnh lập tức báo lại cho người.


  • Tuân lệnh.


Hai thân ảnh mang áo choàng màu tím đồng thanh đáp lời, đoạn cung
kính cúi đầu lui xuống phía dưới. Lúc chúng quay người rời đi thấp
thoáng để lộ trên lưng bóng dáng của một con quái vật đầu rồng,
thân mang cánh dơi và đuôi rắn hổ mang. Toàn thân quái vật được bao
trùm bởi một lớp vảy màu đen tuyền tựa như màn trời đêm huyền bí
trong vũ trụ sâu thẳm. Phía dưới cái bụng phệ có một đôi chân to lớn
như cái cột nhà, ba móng vuốt vừa dài vừa cứng rắn cắm sâu vào đất. Hai chi
trước ở ngang ngực, tuy kích thước nhỏ bé nhưng ẩn chứa năng lực kỳ dị, tạo
cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho kẻ đối diện.

Trong dòng họ các loài rồng, rồng đen ba vuốt được mệnh danh là chiến binh
dũng mãnh nhất. So với Long Thần, danh tiếng của rồng đen ba vuốt không
hề thua kém. Nó thường được người đời tôn sùng gọi bằng cái tên, Lôi Dực
Ám Long.

Bức vẽ Lôi Dực Ám Long trên lưng đã chứng tỏ thân phận của hai kẻ
mang áo choàng màu tím. Họ phóng người nhảy xuống phía dưới, thân
ảnh biến mất sau một cánh cửa chìm đi thông phần khoang thuyền. Chưa
đến mười nhịp thở, hàng loạt chiếc thuyền nhỏ từ cự thuyền phóng
ra tám phía, tốc độ nhanh như sấm kêu chớp giật. Mỗi chiếc thuyền
nhỏ mang theo một vài thành viên thuộc tổ Ám Long hướng về mục tiêu
định sẵn, hoàn hảo thực thi mệnh lệnh Dựng Kén của vị chủ nhân bí
ẩn.

Thành Phổ Yên, thủ phủ quận Thái Nguyên…

Bầu trời đêm bị che khuất bởi ánh sáng chói lóa phát ra từ mặt
đất. Vô số chiếc đèn Thiên Minh nằm cố định trên không, chúng tỏa
sáng rực rỡ, chiếu rọi suốt chiều dài hàng trăm dặm của tòa thành
lớn. Xung quanh sáu mặt vuông hơi lõm của đèn Thiên Minh có hàng ngàn
tia kim tuyến màu đỏ chầm chầm tiến đến. Những tia kim tuyến màu đỏ
lướt nhẹ trên lớp vỏ ngoài của chiếc đèn, sau đó chúng theo hình
dạng cầu lõm của mỗi mặt thoát ra ngoài.

Phía bên dưới, tại tòa tháp cao nhất trong thành Phổ Yên, một ông
lão râu tóc bạc trắng vững vàng đứng trên đỉnh tháp, ánh mắt hướng
nhìn bầu trời giăng đầy những đèn Thiên Minh. Bàn tay phải nhẹ nhàng
vuốt chòm râu dài ngang ngực, cánh tay trái hờ hững đặt sau hông. Ông
lão khoác trên mình một bộ áo dài rộng thùng thình màu xám, dáng
vẻ trầm tư không biết đã được bao lâu.

Lúc này, khung cảnh tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi một giọng nói
tựa oanh tựa yến truyền đến từ phía sau ông lão:


  • Ông ngoại ơi, đó có phải là Đồ Hình trận báo động cấp cao Thiên
    Minh Đằng Không không ạ?

Một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi từ trong dại điện đang
rảo bước đi tới. Nàng mặc một chiếc váy dài xếp tầng màu hồng
nhạt khéo léo khoe ra vóc dáng thướt tha của bản thân. Mái tóc màu
đen bồng bềnh tựa thác nước, kéo dài đến ngang thắt lưng mới chịu
dừng lại. Đôi chân mang guốc cao bước vội về phía ông lão, trong khi
hai cánh tay mảnh khảnh đang khổ sở giữ phần trước chiếc váy cầu
kỳ không chạm đất. Trên khuôn mặt non nớt pha chút hiếu kỳ, đôi mắt
màu nâu của thiếu nữ đồng dạng nhìn về phía khoảng trời giăng đầy
những đèn Thiên Minh.

Ngoài ban công, ông lão quay đầu ngoảnh lại mang theo ánh mắt nghi ngờ
nhìn thiếu nữ. Hai tay chậm rãi chắp sau lưng, giọng nói nghiêm nghị
chợt vang lên mang theo ý trách cứ:


  • Thu Hương, sao cháu lại đến đây? Mau mau trở lại mật thất, nơi này
    rất nguy hiểm.

Ánh mắt thiếu nữ lóe lên tia giảo hoạt, bước chân nhanh hơn vài
phần. Nàng tiến đến bên cạnh ông lão, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy
vạt áo dài màu xám lúc lắc vài cái. Giọng nói nũng nịu pha chút
ủy khuất chợt vang lên bên tai ông lão:


  • Ứ ừ… Tại con lo cho ông ngoại chứ bộ. Người một mình ở ngoài
    này không phải cũng rất nguy hiểm sao?

Ông lão bất đắc dĩ nhìn cô cháu gái yêu, vừa định lên tiếng khuyên
bảo thì dị biến chợt phát sinh.

Bùm…

Một tiếng nổ lớn ở phía tây thành Phổ Yên vang lên. Giống như một
tiếng pháo mở màn, nó kéo theo hàng loạt những chuỗi tiếng nổ rải
rác khắp thành.

Ở trên cao chứng kiến toàn bộ sự việc khiến ông lão hơi kinh hãi,
trong thâm tâm bỗng nổi lên một cảm giác không lành.


Đông Hoang Vũ Trụ - Chương #8