Người đăng: hoangtung32qh@
Trong một tòa cung điện khổng lồ mang theo khí tức tang thương, có
một dãy hành lang rộng lớn được trang hoàng rực rỡ. Vô số viên ngọc
quý với đủ màu sắc được trang trí trên hai bức tường cạnh bên, vừa
tăng tính thẩm mỹ vừa làm ánh sáng soi rọi không gian xung quanh.
Ở phía cuối dãy hành lang có một cái cửa chính đang khép hờ. Xuyên
qua hai cánh cửa dày cộm là một căn phòng rộng rãi, được bày biện
tinh tế, tỉ mỉ. Ánh sáng trong phòng có phần hơi mờ nhạt, thêm vào
tông màu chủ đạo là nâu xám càng khiến không khí căn phòng trở nên
ảm đạm.
Đi sâu vào cuối căn phòng, cách mấy bức vách ngăn, tại vị trí đối
diện cánh cửa chính có một thân người cao to đang ngồi chễm chệ trên
chiếc ghế bành sang trọng. Khuôn mặt kẻ này bị một khoảng bóng tối
che khuất, nhìn không rõ diện mạo. Dường như hắn đã ngồi ở đó rất
lâu, hai ngón tay trái chậm rãi gõ nhịp trên thành ghế như thể đang
chờ đợi điều gì đó.
Khoảng thời gian yên tĩnh kéo dài chưa lâu, ngón tay kẻ bí ẩn bỗng
nhiên thoáng dừng trong chốc lát. Một giọng nói trầm đục, đầy bá
khí chậm rãi vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng bấy lâu:
Những tưởng lão Nguyên trong lời kẻ bí ẩn sẽ xuất hiện tại căn
phòng. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một giọng nói từ tốn, trầm ổn
vang lên sau đó, đáp lời cho câu hỏi của kẻ phía trước:
Đúng như kế hoạch. Bọn chúng đã vào phạm vi công kích.
Ta nói các ngươi thật nhàm chán. Lão Hổ ta đây sớm đã ngứa ngáy
không chịu nổi. Rốt cuộc có muốn đánh hay không?
Một giọng nói sang sảng, có phần nôn nóng bỗng chen ngang, phá bĩnh
bầu không khí u ám trước đó.
Kẻ được gọi là lão Nguyên bỗng bật cười ha hả. Vẫn giọng điệu
trầm ổn, lão chậm rãi đáp lời:
Lão Hổ, ngươi chắc quá hăng hái nên quên mất. Lần này đi chỉ có
mình lão Linh ra tay, còn hai lão già chúng ta được phân làm nhiệm
vụ trợ trận phía sau.
Nói rắm thối cái gì vậy? Lời một tên nhóc mà ngươi cũng nghe
theo răm rắp là sao?
Lão Nguyên chưa kịp trả lời, kẻ duy nhất trong phòng bỗng một lần
nữa lên tiếng:
Lão Hổ, ta và ngươi đã nói ra lời hứa danh dự của một vị thần
thì không cho phép chuyện thất tín...
Ách! Lão Linh, ngươi chỉ được cái nói chuẩn... Lần này coi như ta
đồng ý làm theo kế hoạch.
Lão Linh lên tiếng khiến lão Hổ nghẹn lời, đành ấm ức đáp ứng
thuận theo kế hoạch ban đầu.
Trong tiếng hừ lạnh lẽo, thân thể sừng sững của lão Linh dần dần
tan biến vào không khí, như thể trong căn phòng vốn không có sự tồn
tại của hắn. Lão Nguyên và lão Hổ có lẽ cũng đã rời đi cùng đồng
bạn, mục tiêu của họ rất rõ ràng, đó là Nhân giới.
Thành Thái Vi…
Bầu trời phía tây trong xanh không một áng mây. Ba mặt trời chói chang
luôn cách nhau một khoảng cố định, từ từ trôi dần về phía đường
chân trời xa tít tắp.
Phía trên mặt đất, vô vàn bông hoa và cây cỏ đung đưa theo gió, đua
nhau đón lấy những tia nắng mặt trời cuối ngày. Vài con thú hoang
ngoài trăm dặm vẫn đang miệt mài tìm kiếm thức ăn trước khi trời
tối. Một mảnh yên bình trái ngược với bầu không khí căng thẳng ở
trong thành…
Tin tức Williams thống lĩnh bị nội thương nhanh chóng được ông Trung
phong tỏa, tránh việc dao động quân tâm. Sau khi kiểm tra qua cơ thể
Andrea, sắc mặt ông Trung trở nên vô cùng khó coi. Nội thương của
Andrea tuy không ảnh hưởng đến căn cơ của nàng, nhưng nó là điểm chí
mạng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc lúc này. Với tình trạng
của nàng sẽ rất khó để chủ động thực hiện Linh Triệu. Nó giống
như điềm báo không lành về một tai nạn kinh khủng sắp xảy đến,
khiến vị Sư thống lĩnh già bồn chồn, lo lắng không yên...
Tại thời điểm ông Trung đang nhăn mày suy nghĩ cách giải quyết nguy cơ
trước mắt, ông bỗng nghe được giọng nói yếu ớt mà kiên quyết của cô
cháu gái:
Vị Sư thống lĩnh già sững sờ trước câu nói của cô gái. Ông đột
nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt kinh sợ nhìn thẳng vào gương mặt
xinh đẹp. Từng nếp nhăn bên khóe miệng khẽ run rẩy, ông nói với cô
gái bằng một giọng khàn khàn khó nghe:
Gương mặt Andrea thoáng nhăn lại vì cơn đau. Sâu trong ánh mắt ẩn ẩn
mang theo vẻ giãy dụa lẫn sợ hãi, tựa như bị lời nói của ông Trung
tác động. Nhưng cảm xúc hỗn loạn của nàng rất nhanh bị ý chí mạnh
mẽ của một vị tướng đàn áp, nàng kiên định nói với Hoàng thống
lĩnh:
Ánh mắt cô gái đảo qua một vòng, chậm rãi dừng lại trên thân tên
quái nhân đầu heo. Thoáng do dự trong chốc lát, nàng cất tiếng gọi
kẻ mà nàng vốn cực kỳ chán ghét:
Andrea đột ngột chuyển hướng đối tượng nói chuyện sang Giới Tham
khiến những Nhân linh trong Đồ Hình trận trung tâm kinh ngạc. Trước
đó, hai người Andrea và Hoàng Trung chỉ trao đổi nhỏ, không ai biết
họ nói gì với nhau. Vì vậy, không Nhân linh nào ngoại trừ ông Trung
hiểu rõ nàng đang định làm gì.
Giới Tham nghe tới tên mình liền ngây ra như phỗng, tưởng rằng bản
thân nghe lầm. Nhưng ánh mắt Andrea từ đầu vẫn luôn nhìn về phía
hắn, khiến hắn không thể không tin những chuyện vừa mới xảy ra là
sự thực. Chẳng qua, lòng hoài nghi của Giới Tham không dừng lại mà
chuyển biến theo hướng khác...
Đôi mắt xếch liên tục ngó qua ngó lại giữa hai người Andrea và ông
Trung, muốn từ biểu hiện của bọn họ tìm ra chút manh mối. Nhưng vừa
mới qua vài lần, trông thấy cái nhíu mày khó chịu của Andrea, tên
quái nhân đầu heo đành bất đắc dĩ cất bước đi tới, ánh mắt do dự
nhìn về phía nàng, đoạn bồn chồn cất tiếng hỏi thăm:
Andrea nhận ra vẻ khẩn trương trên khuôn mặt của Giới Tham nhưng nàng
không thèm bận tâm. Nàng dùng chút thể lực vừa mới khôi phục ép
bản thân ngồi thẳng dậy, đoạn cao giọng ra lệnh:
Ngay từ đầu, Giới Tham đã bị lời nói của Andrea làm cho chết lặng.
Nắm tay phải đặt trong lòng tay trái, nơi có Túi Không Gian, đang run
lẩy bẩy như không còn sức. Ánh mắt bàng hoàng xen lẫn vẻ khó tin
nhìn về phía cô gái đối diện. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân
lại có thể nhận được một mệnh lệnh hoang đường từ nàng...
Ông Trung luôn đứng bên cạnh quan sát sớm đã đoán được ý định của
Andrea nhưng không lên tiếng ngăn cản. Thân hình gầy yếu của vị Sư
thống lĩnh già lung lay như muốn ngã, trên gương mặt hốc hác phảng
phất mang theo sự rối bời. Giống như sự xếp đặt trớ trêu của số
phận, cảnh tượng năm đó một lần nữa tái hiện trước mắt ông.
Hoàng thống lĩnh dường như trông thấy hình ảnh người bạn cũ Thompson
trên đứa con gái của hắn, Andrea. Cả hai đều là những con người quả
cảm và tốt bụng, đáng tiếc cuộc đời của bọn họ quá ngắn ngủi...
Đối với Andrea, từ đầu chí cuối, gương mặt nhợt nhạt của nàng chưa
từng hiện lên vẻ sợ hãi hay lo lắng. Giống như mệnh lệnh tàn khốc
này không nhằm vào nàng mà là một Nhân linh khác. Trong sự bình
tĩnh đến lạnh lùng, cô gái có đôi mắt màu lam đầy thu hút một lần
nữa lên tiếng:
Trước khi Giới Tham kịp tiêu hóa mọi chuyện, Andrea hướng ánh mắt về
ông Trung bên cạnh, tha thiết nói:
Ông Trung không đành lòng nhắm mắt quay đi, dường như có vô vàn cảm
xúc ngổn ngang khiến ông khó có thể đối mặt với hiện thực. Sau một
tiếng thở dài đầy não nề, ông buồn bã nói với Andrea:
Trên khuôn mặt xám trắng, nụ cười mãn nguyện của Andrea như vầng
thái dương rực rỡ ẩn chứa một nguồn sức sống tràn ngập. Mặc dù
nó chỉ là ảo giác do nàng tạo ra để huyễn hoặc bản thân và người
khác, nhưng cảm giác thanh thản, bình yên nó mang đến lại rất chân
thật. Trong lúc cảm xúc lâng lâng khó tả, Andrea nhẹ nhàng nói với
ông Trung:
Cảm ơn chú đã đồng ý giúp cháu. Nếu có thể, cháu muốn nhờ chú
thêm một chuyện... Giúp cháu nói với hắn, lời hứa năm đó cháu chưa
bao giờ quên. Hiện tại vẫn luôn như vậy, tương lai càng không quên...
Hắn... Yên tâm, chú sẽ chuyển lời. - Ông Trung hơi ngẩn người nhưng
rất nhanh đã đáp ứng.
Nhận được thứ mình cần, Andrea đã không còn điều gì luyến tiếc,
nàng nhìn sang Giới Tham, lạnh lùng lên tiếng:
Giới Tham vừa mới bình tĩnh trở lại, đột nhiên nghe Andrea gọi thì
hơi hoảng nhưng càng nhiều hơn là sự hưng phấn khó hiểu.
Ban đầu, hắn tưởng như lần này sẽ bị Andrea điều ra tiền tuyến làm
vật hy sinh dò đường. Nếu thật sự xảy ra điều đó thì hắn sẽ không
tiếc bất cứ giá nào chạy thoát khỏi thành Thái Vi. Nhưng hiện tại,
những lo lắng của hắn đều theo lời nói “ngu ngốc” của Andrea bay đi.
Hơn nữa, hắn còn có thể trở thành anh hùng của thành Thái Vi nếu
làm theo đúng những lời nói “ngu ngốc” đó.
Trong đầu Giới Tham hiện ra từng tràng cảnh vạn người tung hô trên
đài cao, vô số mỹ nhân đứng chật như nêm vây xung quanh hắn, bảo vật
ban thưởng nhiều không kể xiết, một thân chân pháp lực tăng tiến vùn
vụt... Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hưng phấn, động tác rút đao bất
giác nhanh hơn vài phần.
Một thanh loan đao có màu đen tuyền, dài khoảng chừng sáu xích, không
mang vỏ, được lấy ra từ Túi Không Gian nằm bên dưới lòng tay trái
của tên quái nhân đầu heo. Trên thanh đao ẩn ẩn vang lên những tiếng
kêu rên của vô số oan hồn bị mắc kẹt, chịu sự giày vò qua năm này
tới năm khác. Khí tức lạnh lẽo xuyên thấu tâm can tỏa ra bốn phía,
không ít Nhân linh trong Đồ Hình trận trung tâm thân thể bất giác run
rẩy, chân tay mềm nhũn, trong đầu sinh ra cảm giác bất an khó hiểu...
Giới Tham cầm chuôi đao nơi tay, cảm nhận sự thân thiết từ trên thân
đao truyền đến. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía cô gái tóc hung
đỏ đang ngồi nhắm mắt dưới đất, dáng vẻ kiên định và bộ chiến
giáp màu hoàng kim như tôn thêm sự can đảm của nàng... Cái đầu heo
bỗng làm ra một điệu cười nhếch mép rất nhân tính hóa, giống như
nó đang cố ý mỉa mai sự ngu ngốc của loài người.
Một đao vung lên chém thẳng về phía trước. Sự thích thú và oán độc
được Giới Tham dồn nén vào một đao đoạt mệnh vô cùng lãnh khốc.
“Con người ngu ngốc, chết đi! Dám gọi bổn Sư là heo, chết đi!...”
Giới Tham liên tục gào thét trong lòng, hắn đang thỏa thê đắm chìm
trong niềm vui giết chóc.
Andrea trước sau như một, mặc cho đao mang chém tới nàng vẫn bất động
như núi. Máu tươi văng tung tóe, một tiếng rên đau đớn, trầm muộn vang
lên kéo theo sự bàng hoàng của những Nhân linh đang đứng quan sát xung
quanh. Cuộc chiến chưa bắt đầu, Williams thống lĩnh đã bất ngờ hy
sinh, liệu những Nhân linh nhỏ bé như bọn họ có thể an toàn sống
sót vượt qua kiếp nạn lần này?