Nỗi Lo Sợ Bị Thảm Sát


Người đăng: hoangtung32qh@

Bầu không khí trên đỉnh tháp canh phía Tây bỗng nhiên trở nên lạnh
lẽo đến đáng sợ. Câu nói ngắt quãng của Andrea cùng biểu hiện bất
thường trước đó khiến cho hai vị Sư thống lĩnh còn lại hoàn toàn
biến đổi sắc mặt.

Đặc biệt, khi nghe tới danh hào Diệt Vong thủy tổ, hai vị cường giả
đã đạt tới cảnh giới Lục Đẳng Tông Sư đều bất giác toàn thân run
rẩy, trống ngực đập liên hồi. Nỗi sợ hãi vốn ngủ sâu trong tiềm
thức của họ như vừa được thức tỉnh.

Diệt Vong thủy tổ, đấng tối cao đại diện cho cái chết mà bất cứ
sinh linh nào ở Đông Hoang vũ trụ đều biết. Theo các truyền thuyết
kể lại, Diệt Vong thủy tổ vốn là một trong ba vị thủy tổ của cõi
hỗn mang, có nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp, vượt qua mọi giới
hạn nhận thức. Cho dù Đông Hoang vũ trụ to lớn ở trước mặt ngài
cũng dễ dàng bị tan biến bởi một cái phất tay.

Ở thời kỳ đen tối mà Diệt Vong thủy tổ từng thống trị, ngài đã
gây ra vô số cái chết dẫn đến sự tuyệt chủng của rất nhiều chủng
loài sinh linh, để lại những nỗi ám ảnh kinh hoàng. Bất kể thời
gian trôi qua bao lâu, sự sợ hãi đối với vị thủy tổ tuyệt hung này
không bao giờ bị phai mờ.

Hiện tại, Andrea vô tình nhắc đến Diệt Vong thủy tổ khi đang ở trạng
thái Cực Đồng Linh Triệu. Điều này có ý nghĩa, cả nàng và toàn
thể Nhân linh ở thành Thái Vi đều đứng trước nguy cơ tận diệt.

Tâm trí Giới Tham vô cùng hoảng loạn. Dù trước đó hắn với Andrea có
thù hằn nhưng trong tâm trí không thể phủ nhận, Linh Triệu là một
trong những thiên phú dị bẩm xuất sắc nhất của Nhân tộc. Trong đó,
Cực Đồng Linh Triệu chính là trạng thái Linh Triệu nổi tiếng nhất,
tỉ lệ chính xác luôn luôn trên chín phần. Đối với một kẻ rất quý
trọng mạng sống của bản thân như Giới Tham, dự báo của Andrea chính
là bản án tử hình dành cho hắn.

Tâm lý sợ hãi trước cái chết cận kề khiến tên quái nhân đầu heo rơi
vào nỗi tuyệt vọng cùng cực. Hắn như một con heo đang bị người ta
làm thịt, cố gắng gào to bằng một giọng vô cùng chói tai:


  • Con điên nhà ngươi! Muốn trêu đùa bổn Sư hả? Ta đây nhất quyết không
    tin. A a… a…

Mặc những lời kêu gào của Giới Tham, ánh mắt vô hồn của cô gái tóc
hung đỏ vẫn luôn nhìn vào khoảng không phía tây thành Thái Vi. Dường
như ở nơi đó, bóng dáng lờ mờ của một con quái vật khổng lồ
thoáng xuất hiện. Nó đang há to chiếc miệng đỏ lòm gớm ghiếc, chậm
rãi hướng về thành Thái Vi cắn nuốt…

Lúc này, vị Sư thống lĩnh Hoàng Trung vốn đã chết lặng đột nhiên
bừng tỉnh. Ông chợt nghĩ tới điều gì, đoạn dùng chân pháp lực hùng
hậu hét lớn ra phía ngoài, lấn át cả tiếng gào của Giới Tham:


  • Bay đâu! Truyền lệnh cho toàn bộ binh lính trong thành tập trung về
    tháp canh phía Tây, mở ra Tuyệt Đối Phòng Hộ, thủ vững thành Thái
    Vi trước tai nạn sắp đến…


  • Dạ… dạ rõ…


Đại bàng Ryder vốn luôn đợi lệnh phía ngoài tháp canh hoàn toàn bị
lời của ông Trung làm cho kinh sợ, mất một hồi lâu mới run rẩy đáp
lời. Hắn loạng choạng bay đi, dùng tốc độ cả đời chưa khi nào đạt
tới truyền lại tin tức.

Cả thành Thái Vi bỗng chốc sôi trào. Bất cứ Nhân linh nào khi nghe
tới lệnh điều động đều kinh hãi, mặt mày tái mét. Nếu không nhờ
lúc bình thường ba vị Sư thống lĩnh rèn quân nghiêm khắc, chỉ sợ
toàn thành Thái Vi đã sớm đại loạn.

Từng tốp lính di chuyển ồ ạt về tháp canh phía Tây. Có tốp chạy,
có tốp nhảy, cũng có tốp bay thẳng lên trời... Trông có vẻ mất
trật tự nhưng thực tế không có Nhân linh nào dẫm đạp hay đâm phải kẻ
khác, tất cả vẫn giữ được cự ly đội hình giống như lúc tập luyện.

Trải qua một canh giờ, sau hai mệnh lệnh được ban ra từ các vị Sư
thống lĩnh, toàn bộ mười vạn Nhân linh trong thành Thái Vi đều đã
tập hợp ở bên ngoài tháp canh phía Tây. Trận hình phòng thủ nhanh
chóng được bày ra, vô số nguồn chân pháp lực đủ mọi màu sắc đổ ập
vào các Đồ Hình trận. Các Văn Hình dưới đất, trên không liên tục
phát sáng, khiến không gian phía tây thành Thái Vi trở nên lung linh,
rực rỡ.

Một hình chiếu lập thể khổng lồ của mũi thương hiện ra, bao trùm
hơn phân nửa khoảng không gian của thành Thái Vi. Mũi thương hướng ra
phía ngoài thành, ngay trước mặt tháp canh phía Tây, cách khoảng
chừng trăm dặm.

Tuy Tuyệt Đối Phòng Hộ đã được bày ra nhưng không một Nhân linh nào
cảm thấy thoải mái. Đến lúc này, ai cũng có thể cảm nhận được uy
hiếp đáng sợ từ một thứ bí ẩn không tên.

Trên đỉnh tháp canh phía Tây, Andrea đang đứng thẫn thờ đột nhiên ngã
quỵ, hai tay run rẩy chống trên sàn, miệng hổn hển hít lấy từng
ngụm lớn. Gương mặt nàng sớm đã chuyển thành màu trắng bệch, trong
khi tròng mắt màu lam vừa trở lại bình thường mang theo nét sợ hãi
tột độ.

Ông Trung chậm rãi đến bên cạnh Andrea, so ra ông có vẻ bình tĩnh hơn
những Nhân linh khác trong thành Thái Vi. Bằng một giọng quan tâm thân
thiết, ông nói với cô gái đang ngồi dưới đất:


  • Andrea, cháu không sao chứ?


  • Ta… ta vừa rồi chẳng lẽ…


Như để khẳng định những suy nghĩ trong tâm trí cô cháu gái nuôi, ông
Trung thở dài cất tiếng:


  • Là Cực Đồng Linh Triệu. Cháu đã ở trạng thái đó gần nửa canh
    giờ rồi.


  • Cực Đồng Linh Triệu vốn chỉ mở ra khi ta và những Nhân linh lân
    cận trong phạm vi ngàn dặm gặp phải uy hiếp sinh tử. Một khi mở ra
    thì gần như không có khả năng tỉnh lại. Chẳng lẽ trong chuyện này
    còn có cơ hội chuyển biến? – Andrea nhíu mày tự giảng.


  • Cháu nói cái gì?


Ông Trung kích động thốt lên. Vốn ông không mang nhiều hi vọng khi mở
ra Tuyệt Đối Phòng Hộ, nhưng câu nói của Andrea đã dấy lên tham niệm
cầu sống trong ông.

Ngay cả Giới Tham đang trong cơn thác loạn cũng đột nhiên tỉnh lại.
Ánh mắt nhìn về phía Andrea đầy vẻ hưng phấn và sùng bái giống như
khi gặp được thầy của hắn, vị Nhân linh đã giúp hắn thoát khỏi
kiếp làm heo thấp kém.

Khác với hai vị kia, tâm trạng Andrea không khá hơn khi biết tin này.
So với họ, nàng hiểu rõ hơn cách mà trạng thái Cực Đồng Linh Triệu
diễn biến. Quả thực họ vẫn có hi vọng sống nhưng vô cùng mong manh…
Tuy nhiên, nàng sẽ không bỏ qua cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình.


  • Chú Trung, việc không thể chậm trễ. Chúng ta cũng gia nhập Tuyệt
    Đối Phòng Hộ, tăng cường sức phòng thủ.


  • Tốt!


Ông Trung sảng khoải đáp ứng. Giới Tham tuy không được nhắc tới nhưng
vẫn im lặng đi theo hai người. Hắn lúc này đã không dám tỏ ra kiêu
căng, xấc xược như lúc trước.

Có ba vị Lục Đẳng Tông Sư gia nhập, sức mạnh của Tuyệt Đối Phòng
Hộ tăng lên đáng kể. Cả thành Thái Vi vỡ òa trong tiếng hoan hô,
những binh lính trong các Đồ Hình trận sĩ khí bừng bừng, gắng sức
gia cố trận hình. Một cổ ý chí mạnh mẽ dần hội tụ trên không trung
thành Thái Vi khiến cho đất trời phải biến sắc…

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một…

Bóng dáng của thứ bí ẩn mà mọi Nhân linh sợ hãi đều bặt vô âm
tín. Có một số quân lính bắt đầu nôn nóng, khoảng thời gian nửa
canh giờ vừa qua đối với họ là một loại tra tấn tinh thần vô cùng
ác liệt.

Tại một Đồ Hình trận thuộc phần trung tâm của Tuyệt Đối Phòng Hộ,
ba vị Sư thống lĩnh và mười vị Thiên phu trưởng, trong đó có cả
Ryder và Án Tư, đang yên lặng theo dõi kỳ biến.

Qua hồi lâu, dường như muốn hóa giải bầu không khí nặng nề, ông Trung
bỗng chủ động mở miệng hỏi thăm chú thỏ Án Tư tình hình tiền
tuyến:


  • Án Tư, bên đội trinh sát các ngươi đã có tin gì chưa?

Chú thỏ Án Tư hớn hở ra mặt, tỏ vẻ hăng hái báo cáo tình hình
công tác:


  • Dạ bẩm Hoàng thống lĩnh. Chúng thuộc hạ đã cùng Williams thống
    lĩnh phối hợp xem xét. Kết quả nửa khắc trước bắt được cảm ứng
    của kẻ địch trong phạm vi năm trăm dặm. Dựa theo phán đoán, bọn
    chúng là một nhóm sinh linh gồm mười Lục Đẳng Tông Sư. Tuy nhiên, khí
    tức của bọn chúng khá mơ hồ, không thể xác định được vị trí chính
    xác. Nếu không nhờ Williams thống lĩnh, chúng ta không có khả năng
    xác định rõ số lượng kẻ địch cũng như cảnh giới của chúng nhanh
    như vậy.

Ryder tức đến trợn mắt khi nghe câu cuối trong lời nói của Án Tư.
Không chỉ mình hắn, tám vị Thiên phu trưởng còn lại cũng tỏ ra khinh
bỉ trước sự nịnh bợ của Án Tư trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía.

Riêng Hoàng Trung và Giới Tham lại không mấy quan tâm chuyện đó. Tính
đến thời điểm hiện tại, chuông cảnh báo trên tháp canh phía Tây đã
đánh được gần hai canh giờ nhưng một chút bóng dáng của kẻ thù họ
chưa hề phát hiện. Ông Trung và Giới Tham nhận thức rất rõ tầm quan
trọng của vấn đề này, sự lo lắng vì thế dần tăng cao. Cả hai không
hẹn cùng nhìn về phía cô gái tóc hung đỏ đang ngồi thiền phía
trước.

Andrea lúc này đang tranh thủ thời gian hồi phục chân pháp lực. Linh
Triệu tuy là thiên phú dị bẩm nhưng nếu dùng quá nhiều cũng sẽ tổn
hao lượng lớn chân pháp lực của nàng. Trước đó, nàng liên tục thúc
ép bản thân đạt tới giới hạn nhằm tìm ra vị trí của kẻ địch.
Trong lòng nàng luôn luôn có một sự bức thiết muốn sống sót để có
thể gặp lại một người. Người đó vừa là tâm chướng vừa là người
nàng thương nhớ bấy lâu.

Nàng muốn biết bây giờ hắn có còn hay đến dưới gốc đa đầu làng
chờ nàng nữa chăng? Có còn nhớ lời hứa ngắm tuyết rơi trên đỉnh
Nhìu Cô San năm nào?

Từng dòng ký ức xẹt qua trong tâm trí cô gái mang theo nỗi xót xa và
day dứt. Đã tám năm kể từ ngày hai người không từ mà biệt, hình
bóng của hắn vẫn luôn in sâu trong trái tim của nàng, chưa từng biến
mất dù chỉ một giây.

Rất nhiều lần nàng mơ mình quay về ngôi làng cũ, trông thấy dưới
gốc cây đa bóng dáng người con trai quen thuộc. Nụ cười rạng rỡ cùng
ánh mắt dịu dàng của hắn dễ dàng khiến từng tảng băng thù hận
trong lòng nàng tan chảy.

Suốt những năm tuổi thơ bị người trong gia tộc xa lánh, phải sống
chui sống lủi tại một ngôi làng heo hút, chỉ có hắn là người duy
nhất bầu bạn với nàng. Là hắn mang đến cho cô bé phải chịu nhiều
tổn thương như nàng những niềm vui nho nhỏ, khiến nàng vơi bớt đi nỗi
niềm cô đơn và sự hận thù. Trong lúc vô hình, hắn đã trở thành một
phần không thể thiếu của cuộc đời nàng.

Khuôn mặt căng thẳng của Andrea bất chợt giãn ra. Hình ảnh một cậu
bé chừng mười một, mười hai tuổi như được tạc ra trong tâm trí nàng.
Đây là hình dáng cuối cùng của hắn mà nàng còn nhớ, tất cả vẫn
vẹn nguyên như mới ngày hôm qua...

Nhưng ở vào khoảnh khắc ấy, nàng như chợt thấy ánh mắt ai oán của
cậu bé nhìn mình, nhớ lại những việc bản thân đã làm trong quá
khứ, nàng bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn. Tinh thần nàng thoáng chốc
trở nên hoảng hốt, chân pháp lực không chịu nghe theo sự điều khiển
chạy loạn khắp nơi trong cơ thể...

Phốc!

Một dòng máu tươi phun ra từ miệng Andrea. Tâm chướng bấy lâu vẫn bị
nàng áp chế vừa rồi đã nhân cơ hội trỗi dậy, mạnh mẽ cắn xé ý
chí của nàng, khiến quá trình hồi phục bị gián đoạn, kinh mạch
cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Toàn bộ Nhân linh trong Đồ Hình trận trung tâm kinh ngạc nhìn về nơi
cô gái có mái tóc hung đỏ đang ngồi. Chú thỏ Án Tư luôn ở bên cạnh
Andrea để tiện việc liên hệ trong quá trình thám thính bỗng kinh hãi
thốt lên:


  • Không xong! Williams thống lĩnh đã bị nội thương. Chúng ta đã không
    còn khả năng xác định vị trí kẻ địch ngoài phạm vi hai trăm dặm.
    Nếu một khi để chúng tiếp cận trong vòng hai trăm dặm thì đó chính
    là thảm sát cho quân ta...

Một câu nói cuối cùng như tảng đá lớn bị ném vào giữa hồ, tạo ra
những lớp sóng sợ hãi cuộn trào ra bốn phía. Một viễn cảnh đẫm
máu của những vụ thảm sát hiện ra trong tâm trí mỗi Nhân linh ở đây,
không cách nào tiêu tán...


Đông Hoang Vũ Trụ - Chương #3