Người đăng: hoangtung32qh@
Bốn năm trước, Lý Thường Nhân trọng sinh vào thân thể của một đứa bé sáu tuổi
cùng tên. Lúc đó, đứa bé mà hắn nhập xác sớm đã chết, linh hồn hoàn toàn biến
mất khỏi thế gian. Điều này làm cho hắn không hề nhận được bất cứ thông tin
nào của tiền thân, dẫn đến vô số trắc trở phía sau.
Trải qua thời gian dài hòa nhập, hắn đại khái đã nắm được một số thông tin cơ
bản về nơi hắn trọng sinh. Đây là một thế giới vô cùng kỳ thú, sinh linh ở đây
có thể tu luyện một loại gọi là Bóng. Khi lực lượng của Bóng càng mạnh thì chủ
nhân càng có nhiều năng lực thần kỳ, thậm chí dời non lấp bể cũng chỉ là một
cái nhấc tay.
Bóng vốn chia làm ba loại chính gồm Khí Linh, Huyễn Linh và Phụ Linh. Trong
đó, Huyễn Linh còn chia thêm hai loại nhỏ khác là Huyễn Linh Bất Hồn Hệ và
Huyễn Linh Hồn Hệ. Tuy hai thứ đều là Huyễn Linh nhưng địa vị lại cách nhau
một trời một vực. Nếu như Huyễn Linh Hồn Hệ là loại Bóng quý hiếm, có năng lực
công kích linh hồn đặc thù. Thì Huyễn Linh Bất Hồn Hệ lại là loại Bóng cực kỳ
thông dụng, người sở hữu nó thường không cách nào tu luyện lên cao, cả đời chỉ
có thể an phận làm một người bình thường. Vì vậy, trong dân gian mới có một
câu nói: Khai tâm thức Bóng định tương lai.
Người muốn thức tỉnh Bóng phải trải qua lễ Khai Tâm, đồng thời mỗi người chỉ
có duy nhất một Bóng. Đây đều là những thiết luật đã được nghiệm chứng qua vô
số năm tháng.
Lại nói, tiền thân của Lý Thường Nhân năm đó vốn là vì khai tâm mà chết.
Trường hợp này không phải không có nhưng rất hi hữu, hắn cũng phải để ý tìm
hiểu một thời gian mới biết được chân tướng. Mà đã có trường hợp bị chết thì
chuyện hắn mất trí nhớ sau khi khai tâm dĩ nhiên cũng có thể giải thích được.
Vì vậy, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, trở thành một đứa bé không có ký ức,
dần dần dung nhập vào thế giới này.
Bóng của Lý Thường Nhân là Huyễn Linh Bất Hồn Hệ Phổ Quy, một loại bóng hết
sức bình thường nếu không muốn nói là vô dụng. Phổ Quy vốn là một loài rùa
thường thấy trong biển, số lượng cực kỳ lớn nhưng không có năng lực gì đặc
biệt. Bóng sản sinh dựa trên hình dạng của nó đều thuộc loại phế phẩm. Người
sở hữu Bóng loại này liền chú định tương lai chỉ là một người bình thường.
Sau khi biết rõ những điểm mấu chốt, Lý Thường Nhân lập tức mất đi hứng thú
với vấn đề tu luyện. Chỉ là hắn vẫn luôn có một thắc mắc, tiền thân của hắn vì
sao lại bị một cái Bóng phế phẩm như thế này hại chết? Không lẽ Tử Thần đại
nhân vì giúp hắn trọng sinh mà đã… Lý Thường Nhân không dám nghĩ tiếp, hắn rất
sợ điều hắn nghĩ sẽ trở thành sự thật.
Nằm dài trên giường với những tâm sự ngổn ngang, cơ thể của Lý Thường Nhân dần
rũ bỏ cảm giác hư thoát lúc trước. Giấc mơ "đếm số" thứ chín một lần nữa hiện
ra đầy ly kỳ trong tâm trí, phảng phất như muốn nhắc nhở hắn điều gì đó rất
quan trọng.
Cứ mải mê suy nghĩ, Lý Thường Nhân không nhận ra một cái bóng nhỏ bé đang rón
rén đi tới đầu giường. Nhìn dáng vẻ đi lại vô cùng thuần thục là biết, cái
loại chuyện lén lút như thế này đã được nó thực hiện không chỉ dưới một lần.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn một mét, "cái bóng" đột nhiên phát lực dưới
chân vồ tới người trên giường, đồng thời trong miệng nó phát ra một loại âm
thanh hỗ trợ đi kèm:
- Hù!
Lý Thường Nhân thoáng giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn lại người mới tới. Đó
là một đứa bé tầm chín mười tuổi, có trán cao, mũi thẳng, nước da hơi ngăm
đen. Đôi mắt sáng như sao của nó đang hiện đầy vẻ đắc ý, miệng vừa cười vui vẻ
vừa nói:
- Ha ha... Sợ chưa cu?
Lý Thường Nhân bất giác phì cười. Tên này vẫn giống như trong tưởng tượng,
trước mặt người thân đều một bộ ra vẻ tinh quái, không pha trò là không chịu
được. Hắn vừa ngồi dậy khỏi giường vừa bất đắc dĩ nói với thằng bạn:
- Cái trò này mày làm nhiều như vậy mà không chán hả Tuấn?
Tuấn nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn nghiêm túc đáp:
- Không chán.
Lý Thường Nhân hoàn toàn chào thua. Hắn có thể trông mong được gì từ một đứa
bé mười tuổi chứ? Lời nói xoay chuyển, hắn đổi sang một cái đề tài khác:
- Mày tìm tao có chuyện gì vậy?
- Đi chơi với tao đi. Có chỗ này hay lắm!
Nhắc đến chuyện "chính sự", Tuấn liền trở nên hưng phấn. Nó hết nắm áo lại kéo
quần, quyết phải lôi bằng được thằng bạn thân đi cùng. Lý Thường Nhân chậm
chạp rời giường, bộ dạng có vẻ không tình nguyện nhưng lạ ở chỗ là hắn một câu
từ chối cũng không có nói. Biết sao được, ai bảo đứa bé này là song trùng của
Nguyễn Minh Tuấn chứ.
Lý Thường Nhân lúc mới đầu trông thấy Tuấn đã rất kinh ngạc. Bởi vì từ tên
gọi, ngoại hình, thần thái đến tính cách lẫn suy nghĩ, tất cả mọi thứ đều
giống nhau như đúc. Nếu không phải đối phương còn có một cái gọi là Bóng ở
trong người, hắn chắc có lẽ vẫn còn lầm tưởng đó chính là người bạn thời thơ
ấu của mình ở Trái Đất. Mà không chỉ Nguyễn Minh Tuấn, rất nhiều người thân
khác của Lý Thường Nhân cũng đều xuất hiện ở thế giới này, khiến hắn nhiều khi
có cảm tưởng bản thân đã trở về những ngày còn nhỏ.
Nguyễn Minh Tuấn dẫn theo Lý Thường Nhân đi đến ngọn núi phía sau làng. Hai
người một trước một sau đồng thời băng qua một con suối tiến vào cánh rừng rậm
gần đó. Bên trong khu rừng, ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, soi dáng trên
nền đất gồ ghề. Không khí tươi mát bao phủ cả thân thể của hai người, nhất
thời xua đi cái nóng bức bối của mùa hè.
Lý Thường Nhân không khỏi cảm khái, cây cối ở thế giới này vẫn còn rất tươi
tốt và đầy sức sống, khác hẳn với tình trạng chung ở Trái Đất. Nhiều cây trông
rất to cao, nhìn qua chắc phải trên trăm tuổi. Nếu ở kiếp trước của hắn, không
biết đã bị đốn ngã bao nhiêu lần? Cho nên mới nói, vẫn là do ý thức của con
người đến quyết định hoàn cảnh sống của họ.
Vào sâu hơn trong rừng, đường đi dưới chân ngày càng nhỏ, vô số cây cỏ dại mọc
đầy che kín tầm nhìn. Nguyễn Minh Tuấn đi trước nhẹ nhàng dùng tay không chém
qua, loại bỏ bớt vật cản. Bóng của nó là Liệt Hỏa Báo, một loại Phụ Linh khá
hiếm, có thể gia cố lên thân thể, tăng độ sắc bén trong mỗi đòn đánh. Những
cây cối bình thường như thế này đều không có khả năng làm khó được nó.
Bọn họ đã đi được chừng một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy đích đến. Lý
Thường Nhân nhất thời cảm thấy tiếp tục như vậy có chút không ổn. Hắn vội bước
nhanh đến bên cạnh Nguyễn Minh Tuấn, cẩn thận dò hỏi:
- Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa vậy?
- Thêm chút chút nữa thôi là đến à.
Nguyễn Minh Tuấn yếu ớt đáp. Lần trước nó tới đây rõ ràng trông thấy có vật gì
đó phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục. Còn chưa kịp tìm hiểu liền phải gấp
trở về, lúc này mới thừa dịp cùng Lý Thường Nhân quay trở lại. Đối chiếu từ vị
trí trong trí nhớ chắc là không sai biệt lắm, nhưng vì sao tìm mãi lại chẳng
thấy chứ?