Vô Diện Nam Nhân


Người đăng: hoangtung32qh@

Đi lại trong rừng càng lâu, Lý Thường Nhân càng cảm giác chỗ này có điểm quỷ
dị. Khắp nơi đều là một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Muông thú thì giống
như đã trốn chạy đi nơi khác, tìm mãi mà chẳng thấy một con. Dù là phần ngoài
cánh rừng đi chăng nữa cũng tuyệt không thể có chuyện kỳ lạ như vậy.

Lý Thường Nhân lại là người tự biết lượng sức của mình, hắn có tò mò cũng
không dám đi loạn trong cánh rừng mang khí tức nguy hiểm như thế này. Rất
nhanh hắn đã đưa ra quyết định, tay phải giơ lên vỗ trên vai Nguyễn Mình Tuấn,
đoạn giả vờ khó khăn kể lể:

- Trở về thôi mày. Mặt trời sắp xuống núi rồi, mẹ tao mà biết thì chết.

- Này…

Nguyễn Minh Tuấn thoáng lưỡng lự. Nó khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, rất
muốn thỏa mãn tính hiếu kỳ của bản thân. Nhưng "nỗi khổ" của thằng bạn thân nó
không thể không để ý, nhất thời rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Lúc
này, Lý Thường Nhân bỗng bồi thêm một câu:

- Ngày mai tao sẽ xin bác Triều cho hai đứa mình ra ngoài. Lúc đó lại đi tìm
tiếp cũng không muộn, được chứ hả?

Gương mặt của Nguyễn Minh Tuấn liền hiện đầy nét vui vẻ. Cha nó rất quý Thường
Nhân, có hắn xin phép nhất định có thể thành công. Đến lúc đó bọn nó có thể
quay trở lại chỗ này tiếp tục tìm kiếm thứ kia.

Lý Thường Nhân thấy mọi chuyện đã êm xuôi liền thở phào nhẹ nhõm. Hai người
mem theo đường cũ dần biến mất sau những bụi cây chen chúc.

Qua chốc lát, khoảng rừng nơi hai người Lý Thường Nhân từng đứng bỗng xuất
hiện một bóng người. Kẻ này dường như vốn luôn ẩn mình trong không gian, hiện
tại mới dần lộ ra từng phần cơ thể dưới ánh nắng mặt trời. Trên người y vận
một bộ y phục màu đen, gương mặt hoàn toàn bị chiếc mặt nạ trống trơn che
khuất. Chiếc mặt nạ màu trắng chỉ có hai lỗ mắt và một họa tiết ngọn lửa màu
đỏ ở bên viền, đoạn từ cằm trái lên một chút ngang tai. Từ cách xuất hiện có
thể thấy được kẻ này là một cao thủ, tu vi của Bóng chắc chắn phải rất cao mới
có thể giấu mình trong không gian lâu như vậy.

Lúc này, vô diện nhân đang hướng ánh mắt về nơi hai đứa bé vừa rời đi. Giọng
nói trầm thấp của nam tử chợt vang lên giống như đang tự thuật:

- Hai con thỏ con thật liều lĩnh. Một cái chưa vào Dung Đồng Sĩ, một cái lại
vừa lên Phá Đồng Sĩ tầng một không lâu. Thế mà đã dám chạy loạn trong Tật Mang
Sơn này. Thực là muốn chết!

Chữ chết cuối cùng được vô diện nhân cố tình nhấn mạnh. Y thực sự đã phải nín
nhịn nhiều ngày, cảm giác đói khát khi không được liếm máu người khiến y như
phát điên. Nhưng hắc y nam tử còn chưa có nhúc nhích đã phát hiện ở xa xa có
tiếng động truyền tới. Y khẽ hừ một tiếng, giọng nói bực bội tiếp theo sau
vang lên:

- Hai con chó chết chỉ biết cắn mãi không buông…

Tuy nói lời cay độc nhưng vô diện nhân không dám nán lại quá lâu. Thân ảnh của
y một lần nữa hòa vào không gian, hoàn toàn biến mất giống như chưa từng xuất
hiện. Hai người truy đến sau đó đều rất bực dọc, căn bản không tìm được tung
tích của hắc y nam tử.


Thế giới mà Lý Thường Nhân trọng sinh đi tới gọi là Đồng Cốt Đại Thế Giới. Tại
đây, mỗi người đều lấy tu luyện Bóng để lớn mạnh bản thân, đạt đến đỉnh cao
của thế gian làm mục tiêu của đời mình. Mà những kẻ tu luyện Bóng đã có thành
tựu đều được người ta gọi chung là đồng cốt. Hiện nay, đồng cốt được phân chia
thành tám cảnh giới chính gồm Đồng Sĩ, Đồng Sư, Đồng Linh, Đồng Vương, Đồng
Tôn, Đồng Thánh, Đồng Đế và Đồng Cốt Phong Thần.

Hầu hết mọi người chỉ cần lúc sáu tuổi khai tâm thành công liền có thể tu
luyện Bóng. Mà cánh cửa đầu tiên phải đối mặt ngay sau đó chính là Dung Đồng
Sĩ. Tiến lên một bước là Phá Đồng Sĩ, xa hơn chút nữa là Đồng Sư…

Lý Thường Nhân bởi vì liên quan đến Huyễn Linh Phổ Quy nên tốc độ tu luyện vô
cùng chậm chạp. Trong suốt bốn năm ròng hắn vẫn chưa thể chạm vào cánh cửa
Dung Đồng Sĩ. Có thể khẳng định, đời này nếu không có kỳ ngộ đặc thù thì hắn
sẽ vô duyên với thế giới đồng cốt giả. Nhiều nhất chỉ có thể làm một người
bình thường có Bóng mà thôi.

Khác với Lý Thường Nhân, Nguyễn Minh Tuấn lúc khai tâm đã sản sinh ra Bóng là
Phụ Linh Liệt Hỏa Báo. Đây là loại Bóng khá hiếm, có năng lực công kích thuộc
hàng thượng phẩm. Vì vậy, tốc độ tu luyện của Nguyễn Minh Tuấn tự nhiên lên
như diều gặp gió. Qua bốn năm liền thẳng bước đạp vào Phá Đồng Sĩ tầng một,
nghiễm nhiên trở thành tiểu thiên tài số một số hai của làng Thượng Bồng.
Trong tương lai còn có khả năng trở thành Đồng Sư, thậm chí là loại cường giả
Đồng Linh vốn luôn được người người tôn sùng.

Loại tiểu thiên tài như Nguyễn Minh Tuấn chỉ cần nguyện ý thì việc tìm một đám
bạn chơi cùng là rất dễ dàng. Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại lựa chọn
Lý Thường Nhân, một phế vật tu luyện bị mọi người lạnh nhạt.

Còn nhớ lần đầu khi hai người mới gặp mặt vào khoảng bốn năm trước, Nguyễn
Minh Tuấn đã từng nói: "Có tao ở đây. Mày muốn đi, không ai ngăn được." Lời
nói kiêu ngạo ấy phảng phất như chạm vào ký ức nào đó trong sâu thẳm linh hồn
của Lý Thường Nhân. Một đứa trẻ giang tay với một đứa trẻ khác, kéo đứa trẻ
kia ra khỏi chính vòng tròn của bản thân nó. Hai con người xa lạ ở hai thế
giới khác nhau lại có cùng một hành động. Hình ảnh của hai Nguyễn Minh Tuấn cứ
thế chồng chất lên nhau, gần như hòa làm một thể.

Từ lúc ấy, Lý Thường Nhân liền đặt mức độ coi trọng Nguyễn Minh Tuấn của kiếp
này ngang bằng với Nguyễn Minh Tuấn của kiếp trước. Bất cứ việc gì Nguyễn Minh
Tuấn muốn, hắn đều sẽ không do dự mà đáp ứng vô điều kiện.

Ngày hôm nay, Nguyễn Minh Tuấn một lần nữa tìm đến, nói rõ muốn đi Tật Mang
Sơn tìm kiếm vật lúc trước. Lý Thường Nhân sau mấy lần khuyên ngăn không thành
đành bất đắc dĩ thuận theo ý của thằng bạn. Họ thông báo cho bác Triều, cha
của thằng Tuấn, một tiếng. Hai người lúc này mới theo lối cũ tiến vào phần sâu
của Tật Mang Sơn.

Tuy nằm ở ngay cạnh mấy ngôi làng của con người nhưng Tật Mang Sơn vẫn giữ
được phần lớn nét hoang sơ vốn có. Nghe đồn sâu bên trong Tật Mang Sơn còn
từng xuất hiện cả Hồn thú lẫn Tinh Linh cấp cao. Nếu Hồn thú là do các động
vật thông thường trải qua khai tâm mà thành. Thì Tinh Linh chính là do những
thực vật bình thường đột nhiên sản sinh Bóng tạo nên. Hai chủng tộc này ở
trong rừng chung sống khá hòa thuận, là một cỗ lực lượng đáng sợ khiến con
người không dám tùy tiện xâm lược.

Hai người Lý Thường Nhân cùng sóng vai đi đến địa điểm hôm qua bọn họ dừng lại
lần cuối trong rừng. Sau mấy lần vòng qua vòng lại xung quanh chốn này, xác
định không tìm thấy cái gọi là vật phát ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt. Lúc
này, cả hai mới tạm dừng lại, Lý Thường Nhân liền tranh thủ quay sang thằng
bạn xác nhận thêm một lần nữa mọi chuyện:

- Mày khẳng định vật kia là ở xung quanh đây hả?

- Chắc mà. Tao còn cố tình dùng ảnh cầu chụp lại đây nữa nè.

Vừa nói Nguyễn Minh Tuấn vừa lấy ra một quả cầu to bằng trứng đà điểu từ trong
cái túi sau lưng ra ngoài. Nó đặt quả cầu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấn
vài cái nút trên đó. Nhất thời một chùm sáng từ trên quả cầu chiếu xạ ra hình
thành một khung hình chữ nhật.

Dưới ánh mặt trời, hình ảnh trên khung hình chữ nhật không ngờ vẫn hiện rõ mồn
một. Đó là một bức ảnh động của một khoảng bụi rậm trong rừng, phía sau còn có
ánh sáng màu xanh lục đang chập chờn chiếu tới. Hình ảnh kéo dài chừng hai đến
ba giây thì lặp lại từ đầu. Đến lúc này, Lý Thường Nhân còn muốn tìm cớ thoái
thác cũng không có biện pháp. Hai người lại tiếp tục tiến lên phía trước tìm
kiếm.


Đồng Cốt Đại Thế Giới - Chương #6