Người đăng: tuanvodich
Không có việc gì làm, gã đồ tể lôi ra cuốn sách cổ còn lại, chính là cuốn có
tựa Lạc Long kinh, mượn ánh sáng lờ nhờ đọc thử.
Kinh phật ghi chép rất nhiều điển tịch Phật môn, vì thế bên trong cuốn Lạc
Long kinh này rất có thể là các điển tịch liên quan đến vị Bách Việt thủy tổ
kia, mà hắn lại là kẻ thích tìm hiểu bí văn.
Mặc dù cuốn sách cổ này cũng không còn nguyên vẹn, đã mất phần lớn số trang ở
phía sau do ảnh hưởng của năm tháng, nhưng vẫn có sức hút rất lớn với những
nhà sử học.
Ánh sáng yếu ớt lờ nhờ nhưng rất may là vừa đủ để nhìn được chữ viết.
“Dấu son hỏa tự in rồng lượn
Bút thảo đường văn dáng phượng bay”
Chữ như ngọn lửa vờn, nên được gọi là hỏa tự.
Phải tốn rất nhiều thời gian, hắn mới dịch được một đoạn ngắn.
“Lòng bàn tay ta có gì?”
Câu hỏi gì vậy? Lòng bàn tay đương nhiên là có vô số đường vân rồi!
“Nhìn vào mỗi đường vân tay, ta thấy được gì?”
Mỗi đường vân? Gã đồ tể chăm chú quan sát một cách vô thức những đường vân
chằng chịt trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại thì vẫn chỉ thấy những đường
vân tay, hoàn toàn không có gì khác.
Hắn đưa tay vỗ vỗ đầu, rồi lại nhìn quyển sách cổ rách nát. Những câu chữ
trong đó dường như dẫn dắt hắn, khiến hắn làm những hành động kỳ quặc một cách
vô thức. Rõ ràng không tầm thường chút nào.
Gã đồ tể lại tiếp tục đọc, càng lúc càng trôi chảy.
“Mỗi đường vân lại chứa đựng cả thế giới, một thế giới mênh mông. . .”
Rõ ràng là những đường vân tay, như thế nào lại là một thế giới mênh mông, đùa
gi vậy? Lẽ nào cuốn sách này sưu tầm truyện tiếu lâm?
Hơi lướt xuống dòng tiếp theo, hắn lập tức bị hút mất sự chú ý.
“. . .Cũng giống thân thể chúng ta, tuy không nhìn thấy bên trong có những gì,
nhưng nó lại bao gồm rất nhiều "Môn", cũng nhiều như những đường vân trong
lòng bàn tay vậy. Không ngừng tìm cách mở những cánh cửa này, ta sẽ phát hiện
ra ‘bản ngã’, đó chính là tu luyện."
“Môn”? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào là từ mà tiền nhân dùng để gọi những tế bào?
Có điều không có kính hiển vi, làm sao họ có thể phát hiện ra tế bào đây? Còn
nữa, mở ra các tế bào, làm sao có thể mở?
Hai mắt gã thanh niên dừng lại ở hai chữ “tu luyện”. Tu luyện, nếu trước đây
nghe thấy từ này, hắn sẽ nghĩ đến mấy võ đường. Thế nhưng luyện võ, chỉ là rèn
luyện thể chất và tinh thần, chứ đâu có liên quan đến cái gì mà mở ra các Môn,
hình như hơi bị vĩ mô quá thì phải.
Hứng thú bắt đầu xuất hiện, hắn lại tiếp tục diễn dịch từng dòng cổ tự.
“Vạn vật thế gian đều có ‘linh’, vạn linh đều có tuổi thọ, năm tháng vô tình,
khắc sâu dấu vết lên vạn linh. Cướp đoạt tinh hoa thiên địa, cướp đoạt sức
mạnh tuế nguyệt vô tình, trường tồn cùng thế gian, cùng thiên địa đồng thọ,
vĩnh sinh bất tử, đó là tu luyện.”
Lại thêm một cách diễn giải về tu luyện.
Gã đồ tể bắt đầu cảm thấy hoang đường, chu trình của sinh vật, có bắt đầu thì
phải có kết thúc, thực sự có thể như thần tiên trường sinh bất tử hay sao? Hắn
chuyển ánh mắt xuống dòng cuối cùng của trang này.
“Vạn vật thế gian đều có linh, vạn linh đều chịu quy tắc của thiên địa. Phá vỡ
quy tắc, đánh vỡ chung cực, ngự trị vạn tộc, vượt thoát lên trên thiên địa, bệ
nghễ chúng sinh, đó chính là tu luyện!”
“Vạn vật thế gian đều có linh, việc tu luyện, chính là bắt đầu từ Linh”
Gã đồ tể day day cái trán, thế này thì quá con mẹ nó trừu tượng rồi. Hắn có
nghe nói trong các trường đại học có một môn học là ‘Những nội dung cơ bản của
chủ nghĩa Mác-Lênin’, hay còn gọi với cái tên ngắn gọn hơn là Triết. Đó chính
là nỗi ác mộng của giới sinh viên, có những thanh niên học đi học lại mười mấy
lần cũng không qua nổi.
Hắn không rõ lắm môn Triết khó hiểu đến mức nào, nhưng hắn tin tưởng rằng dù
môn Triết có trừu tượng gấp mười lần cũng không thể bằng được cuốn Lạc Long
Kinh này.
Tâm thần của hắn hoàn toàn vương vấn quanh chữ ‘Linh’. Hình như hắn đã bắt
được chút gì đó, hắn vội vàng lật qua trang bên.
“Cỏ cây mọc lên từ rễ, sông bắt đầu từ nguồn, vạn vật đều có điểm bắt đầu, đó
chính là khởi nguyên, là nơi cội nguồn của sinh mệnh, chứa đựng linh lực toàn
thân, được gọi là Linh Hải”.
“Linh Hải?” Hắn dừng việc dịch thuật lại, bởi thứ được gọi là khởi nguyên Linh
Hải này khiến hắn liên tưởng đến Đan điền trong các pháp môn khí công.
“Linh Hải, Linh Hải, là sinh tử của người thường, là khởi nguyên của linh, là
vị trí căn bản của cường giả, nằm trung tâm cơ thể, ngự tại điểm phân cách
hoàn mỹ nhất của thân trên và thân dưới, đó chính là dưới rốn”
Gã thanh niên có phần ngạc nhiên, lập tức nhớ tới đường tỷ lệ vàng của thân
thể, nó hoàn toàn khớp với vị trí mà trong sách nhắc đến.
Từ bàn chân đến đỉnh đầu dùng tỷ lệ 0.618 làm đường phân cách, được gọi là
đường tỷ lệ vàng của thân thể, phía dưới rốn vừa hay là vị trí này, tỷ lệ cấu
tạo của thân thể như vậy là đẹp nhất.
Trên thực tế, các bộ phận thân thể có rất nhiều điểm phân cắt vàng, mà những
điểm các bộ phận này đều là những chỗ rất quan trọng trên cơ thể, song so sánh
với điểm phân cắt vàng lớn nhất của thân thể - dưới rốn, từ bên ngoài xem ra
thì có vẻ không quan trọng bằng.
Lúc này đã biết nơi nào là Linh Hải, vị trí cội nguồn cất giữ linh lực của
thân thể, lập tức trong lòng gã thanh niên lóe lên một tia sáng, điểm phân cắt
vàng quan trọng nhất của cơ thể có lẽ chính là "nơi cội nguồn của linh".
Lướt ánh mắt xuống cuối trang giấy cũ, chỉ thấy một dòng khiến con người ta
kinh tâm động phách:
“Mở ra Linh Hải, đạp lên phách lộ! Đi đến cuối đường, chắc gì đã không thể
trường sinh?”
Gã thanh niên nhìn chằm chằm cuốn sách cổ trên tay, thậm chí thiếu chút nữa
thì đánh rơi, gương mặt anh tuấn không chút biểu lộ nhưng trong lòng đang cuồn
cuộn như sóng cồn.
Trường sinh bất tử, hủy diệt thiên địa, đó đều là những thứ chỉ có trong thần
thoại, con người thực sự có thể đạt đến?
Hắn nhớ đến một vài bộ phim kiếm hiệp, các cao thủ nổi tiếng bậc nhất như Tiêu
Phong, Quách Tĩnh. . . chỉ cần vung tay là nhà cửa cũng phải sụp đổ. Với người
hiện đại thì những thứ đó đương nhiên chỉ là hư cấu, nhưng bây giờ hắn không
dám khẳng định nữa.
Khai mở nhân môn, nắm giữ lực lượng, đoạt lấy tuổi thọ, cái gọi là thần tiên
chưa hắn là hư ảo, e rằng cũng chỉ là những người đã đi rất xa trên con đường
tu luyện mà thôi.
Vậy còn Lạc Long Quân thì sao? Phải chăng cũng là một người đã đi được một
quãng đường rất dài trên con đường tu luyện? Nếu thực sự cổ tích là có thật,
có khi nào lúc này vẫn còn sống trên đời?
Sống tới vài nghìn năm, một con số không thể nào tưởng tượng nổi.
Sắp xếp lại thông tin nhận được trong đầu, hắn đã nắm được đại khái.
Cơ thể gồm vô số ‘Môn’, cái này có lẽ gần giống như khái niệm tế bào, cơ thể
sinh vật được cấu thành từ vô số tế bào. Việc khai mở các ‘Môn’, phải chẳng là
chỉ việc kích phát các tế bào? Thế nhưng kích phát các tế bào không giải quyết
được vấn đề tuổi thọ.
Nói đến vấn đề gia tăng tuổi thọ, e rằng phải nhắc đến Phật giáo Ấn Độ và Đạo
giáo Trung Hoa. Loại bỏ thất tình lục dục, giữ cho tâm thanh thản, rèn luyện
thể chất, trao đổi tinh khí thanh lọc cơ thể, giữ cho cơ thể ở vào trạng thái
an định, độc lập, từ đó có thể gia tăng tuổi thọ.
Tu luyện, liệu có thể trường sinh? Có thể phách thiên? Hắn không biết, chính
vì không biết nên càng muốn tìm hiểu. Tò mò là thiên tính của nhân loại, nhờ
vậy mới thúc đẩy sự tiến bộ liên tục của thế giới.
Cơ thể người có vô số ‘Môn’ lớn nhỏ, trong đó Linh Hải có thể nói là đại môn
quan trọng nhất, không mở được Đại môn này thì đừng mơ gì đến tu luyện.
Vậy làm thế nào để mở ra Linh Hải?
“Muốn mở ra Linh Hải, phải cảm ứng được ‘linh’. ‘Linh’ của thân thể, linh của
thiên địa, linh của vạn vật. . .”
Hắn có cảm giác như đang đọc thiên thư, tuy rằng nghe có vẻ vô cùng đơn giản,
nhưng lại ẩn chứa một thâm ý nào đó không rõ ràng. Càng như vậy, lại càng
khiến con người ta say mê đắm chìm vào.
“Linh tồn tại ở nơi sâu xa nhất của Linh Hải, không thể nhìn thấy, không thể
sờ được. Muốn câu thông với ‘linh’, phải mở ra Linh Hải, nhưng muốn mở ra Linh
Hải, phải cảm ứng được ‘Linh’!”.
Dường như hắn đã nắm bắt được chút gì rồi, nhưng không suy nghĩ gì mà tiếp tục
dịch. Với những cái quá mức trừu tượng thì chú tâm suy nghĩ lại không thể nào
diễn giải được, còn cứ mặc kệ có khi lại hay.
“Cảm ứng được ‘Linh’, mới có thể dẫn dắt linh khí lưu chuyển. Từ đó có thể mở
ra Linh Hải, phóng ra cội nguồn linh lực, bước lên con đường tu luyện, cướp
đoạt tạo hóa thiên địa. . .”