Hoa Ăn Thịt?


Người đăng: tuanvodich

Con rồng cháu tiên! Một câu nói thể hiện nguồn cội cao quý mà người Việt từ
xưa đến nay vẫn luôn luôn tự hào. Nhưng mà ngày nay, thời đại mà thuyết vô
thần tràn ngập, thì câu nói đó lại dần trở nên bị quên lãng.

Rồng, trong con rồng, chính là để chỉ Bách Việt chi tổ Lạc Long Quân.

Lạc Long Quân, có thể coi là nhân vật cổ tích nổi tiếng bậc nhất, giữ vị trí
cao nhất trong hệ thống thần thoại Việt.

Mở cõi Lĩnh Nam, diệt Ngư tinh, trảm Cửu vĩ hồ, đuổi thụ yêu, dạy dân trồng
lúa. . ., biết bao công tích thần thoại, lại cùng với vợ là Âu Cơ sinh hạ trăm
người con, trăm người đó trở thành tổ tiên của người Bách Việt. Vì vậy Lạc
Long Quân còn một danh xưng khác, đó là Việt Tổ.

Gã thanh niên lâm vào trầm tư. Truyền thuyết, đương nhiên không thể nào là
thật, thế nhưng những việc xảy đến với hắn, có thể dùng hai từ thần tích để
hình dung. Bức tượng, sách cổ, tế đàn, cho dù không phải của Việt Tổ, thì có
liên hệ mật thiết với thời đại Hồng Bàng xa xôi bí ẩn.

Hắn vẫn nhớ rõ, cuối cùng, Việt Tổ từ biệt vợ con, hóa thành con rồng bay về
biển rộng, lẽ nào không phải bay về biển rộng, mà là đến nơi này? Hay nơi này
là một di tích dưới đáy biển?

Nghĩ đến đây, gã thanh niên cảm thấy rùng mình. Ở sa mạc, ở rừng sâu nước độc,
còn có cơ hội sống sót dù rất rất nhỏ, nhưng nếu là một di tích ở đáy biển,
thì tỉ lệ sống sót e rằng bằng không.


  • Càng nghĩ càng thấy điên rồ!

Khẽ nhếch miệng cười, gã thanh niên lắc đầu xua đi suy nghĩ đủ hoang đường
trong đầu, có lẽ bản thân quá đa tưởng rồi.


  • Lạc Long kinh?

Nhìn hai cuốn sách cổ, hắn hơi có chút xúc động muốn mở ra đọc nội dung bên
trong, nhưng hắn cũng biết đây không phải lúc. Mặc dù nắm giữ hỏa tự tương
đối, nhưng muốn dịch được cũng mất rất nhiều thời gian, việc cấp bách trước
mắt là tìm hiểu tình hình trước mắt.

Sau khi chắc chắn không còn lại thứ gì, gã đồ tể xoay người bước về phía đại
môn cổ điện. Chỉ là ngay khoảnh khắc bước ra khỏi đại môn, cảnh vật đập vào
mắt khiến hắn sững người.

Trước mắt hắn không phải là một mảnh phế tích mênh mông, điện dài di chỉ thê
lương tĩnh mịch, mà hoàn toàn là một mảnh thiên địa hoang sơ.

Đặt chân xuống mặt đất, gã thanh niên không tự chủ được mà lui lại, bởi hắn có
cảm giác như bản thân đang lạc vào một nghĩa địa nào đó.

Một kẻ như hắn, vốn không hề sợ hãi nghĩa địa, thậm chí là vào ban đêm, thế
nhưng nơi này đúng là một mảnh nghĩa địa nào đó? Hắn biết chắc chắn là không
phải, bởi vì cảm giác sợ hãi mà nó mang lại.

Mặt đất màu xám đen mênh mông bát ngát, âm u tĩnh mịch, không có một chút dấu
hiệu của sự sống.


  • Đây. . .là nơi nào?

Gã đồ tể thực sự sinh ra suy nghĩ muốn quay lại bên trong cổ điện, thế nhưng
nhanh chóng đèn ép xuống. Đứng một chỗ không bao giờ giải quyết được điều gì
cả. Có khó khăn nào mà hắn chưa trải qua chứ, cùng lắm là cái chết mà thôi,
mặc dù không ai muốn chết nhưng nếu nó đến thì cứ thản nhiên mà đối mặt.

Hắn không có bất kỳ hành động gì, chỉ đứng yên quét đôi mắt sáng quắc như cú
vọ tìm kiếm một thứ bất kỳ nào đó.

Mặt đất màu đen rộng mênh mang, có những khe nứt tỏ nhỏ mà từ đó không ngừng
trào lên tử khí lạnh lẽo vô cùng, xa xa thỉnh thoảng nhấp nhô những tảng sự
thạch mà rất dễ liên tưởng đến những khối bia mộ cực lớn.

Nhìn lên bầu trời, cũng mờ ảo như vậy. Giữa vô vàn hàn khí phát hiện một vòng
tròn mơ hồ treo ở chân trời, mặt trăng chỉ bằng một nửa so với thông thường. Ở
một vài phương vị khác, còn có vài ngôi ao to bằng nắm tay, chỉ là dùng từ
ngôi sao không biết có chính xác hay không bởi ánh sáng quá mức yếu ớt.

Nhiều người rơi vào trường hợp này, tâm lý sẽ sinh ra khủng hoảng, tự bản thân
đã hủy diệt đường sống của mình, chỉ là trong số người đó không có hắn. Mới
chỉ sống có hai mấy cái xuân xanh, nhưng những kịch liệt, những tuyệt vọng,
những khủng hoảng hắn trải qua e rằng bằng vô số người cộng lại. Những trải
nghiệm đó đủ để giúp hắn giữ được thăng bằng trong lúc này.

Quay đầu lại nhìn tòa cổ điện, giữa không gian tối tăm vô tận lại có một tòa
cổ điện nhỏ bé rách nát, cảm giác thật kỳ dị.


  • Ồ, gì thế kia?

Gã thanh niên đi sang một bên, hắn phát hiện ra ngay phía sau tòa cổ điện là
một cánh rừng rộng lớn, tản mác ra một thứ ánh sáng ma mị tuy rất yếu nhưng
giữa một vùng đất tối tăm, bỗng trở nên thật nổi bật.

Gã đồ tể không nhanh không chậm rời khỏi tòa cổ miếu tiến vào bên trong cánh
rừng. Không thể không nói đây là một vùng rừng rất cổ xưa, mỗi một gốc đều tản
mác sức sống, quả thực là điều kỳ diệu giữa vùng đất chết này.

Chưa vội vàng tiến vào địa phận khu rừng, gã đồ tể chỉ đơn giản là tới gần một
gốc cây ở gần tòa cổ điện nhất. Đưa tay ngắt một chiếc lá, chỉ thấy một chất
lỏng màu lục bích chảy ra, óng ánh lưu chuyển rất đặc biệt.

Đúng lúc này, trong lòng hơi động, hắn phát hiện mỗi phiến lá xanh sáng lấp
lánh có những lục hà nhỏ đến mức rất khó nhìn thấy đang di chuyển, hướng về
phương hướng nơi sâu xa của cánh rừng bay tới.

Lục hà điểm điểm, hình dạng như tơ, không ngừng từ bên trong mỗi phiến lá xanh
tràn ra, khiến người ta cảm giác được khí tức của sự sống, có vô tận sinh
cơ mạnh mẽ đang lưu chuyển.

Đưa mắt nhìn sang vài gốc cây ở gần đó, chỉ thấy tình cảnh cũng tương tự, từng
chiếc lá cây toát ra quang mang lục bích, quang điểm lục hà không ngừng chậm
rãi hướng về nơi sâu xa của khu rừng.

Gã đồ tể đưa mắt nhìn về nơi sâu nhất của khu rừng, theo lý thì nơi đó phải là
nơi sáng bừng nhất vì tập trung quang điểm truyền về, vậy mà lại là một màu
đen kịt.


  • Ồ, không đúng. ..

Khi mở rộng tầm nhìn, hắn mới phát hiện ra, màu đen bao phủ nơi sâu xa không
phải là bóng tối, mà hắn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một cây đại thụ khổng
lồ đến mức hoang đường. Bóng dáng khổng lồ như muốn xuyên thủng bầu trời u ám
tiến vào tinh không vô tận ngoài kia.


  • Trên đời có loại cây lớn đến như vậy?

Hắn vô thức lẩm bẩm, nhưng rất nhanh phục hồi. Ánh mắt nhìn chằm chằm bóng
dáng to lớn kia một hồi rồi dứt khoát bước tới. Hắn muốn đến tận nơi sâu nhất
của khu rừng để nhìn cho rõ cây đại thụ.

Ba!

Chỉ là ngay khi hắn bước vào địa phận rừng, đột nhiên trên một gốc đại thụ già
nhất có một đóa hoa màu vàng tươi to lớn đột nhiên nở rộ, nhị hoa như một đầu
lưỡi vọt ra, lao về phía gã thanh niên đang cẩn thận bước đi.

Dù đã vô cùng thận trọng, giữ bản thân ở vào trạng thái luôn sẵn sàng phản
ứng, nhưng hắn vẫn không thể tránh kịp, bị nhị hoa cuốn lấy lôi về. Đóa hoa
thật xinh đẹp nhưng như một cái miệng đỏ lòm há rộng ra muốn nuốt chửng lấy
con mồi.


  • Hoa ăn thịt người?

Gã đồ tể chỉ kịp có suy nghĩ như vậy trong đầu, thì cái miệng rộng đỏ lòm kia
đã xuất hiện trước mặt hắn, hay nói đúng hơn, hắn đã bị đưa đến trước bông hoa
đáng sợ kia.

Ở khoảnh khắc đôi diện với tử thần, hắn gần như không có cách nào phản kháng,
chỉ như con cá nằm trên thớt mặc người thái, thế nhưng không vì thế mà hoảng
loạn, chỉ nhàn nhạt chờ đợi. Hắn trải qua đủ nhiều, đủ để khi đối diện với tử
thần cũng không hề biến sắc.

Con người ta khi đã trải qua đủ thăng trầm, càng hiểu và thêm trân trọng cuộc
sống, càng trở nên sợ chết, nhưng cũng vì vậy mà họ vẫn có thể thản nhiên khi
đối mặt với cái chết.

"Đang. . ."

Đột nhiên, tiếng trống vang lên, một thanh âm trang nghiêm vang vọng, hùng
tráng bi ca, giống như tiếng thiên quân vạn mã đang ra trận.

Kim quang vô cùng óng ánh từ trong người gã đồ tể phát ra, toàn thân hắn đều
bao phủ bên trong kim sắc quang huy sáng lạn, giống như được mặc một chiếc
Hoàng Kim Chiến Y, cực kỳ đẹp mắt.

Trong anh mắt kinh ngạc của hắn, đóa hoa cùng cả gốc cổ thụ đều dập nát đồng
loạt, hóa thành một vùng lục bích vỡ rơi xuống lả tả.

Gã đồ tể thân hình rơi mạnh xuống đất, rất nhanh bật người dậy lùi về phía tòa
cổ điện. Tuy thân thể chấn động đau nhức nhưng dù sao so với chết vẫn còn tốt
chán.

Mặc dù vừa rồi chỉ có thể trơ mắt chịu chết nhưng hắn không phải là không hiểu
chuyện gì xảy ra, hắn đưa tay xuống lấy hai ra cuốn sách cổ được cuộn lại nhét
trong túi quần.

Chỉ thấy trong tay hắn vẫn là hai cuốn sách cổ, thế nhưng một trong hai cuốn
bỗng “Bụp” một tiếng, hóa thành bụi giấy bay lả tả trong không khí. Trong đám
bụi giấy vẫn còn ẩn hiện kim quang đang dần tan rã.

Vừa rồi hai cuốn sách cổ đã cứu sống hắn, thật sự kỳ diệu. Trong lòng hắn bỗng
nảy sinh một cảm giác hoang đường, không lẽ trên đời này thực sự tồn tại
‘thần’? Lẽ nào Lạc Long Quân thực sự có thật, và hai cuốn sách cổ còn xót lại
này chính là di vật của vị thủy tổ Bách Việt đó?

Trong tay chỉ còn một cuốn, chính là cuốn Lạc Long kinh, còn cuốn mà hắn chưa
kịp dịch tiêu đề đã hóa thành bụi, hắn không có ý định tiếp tục tham hiểm khu
rừng trước mặt. Rất rõ ràng, cuốn sách cổ trong tay có thể chính là di vật của
‘Thần’, là vật cứu mạng khi cần, không thể phung phí.

Hắn không e ngại sinh tử, nhưng nếu biết kết cục phải chết mà vẫn làm thì đó
là ngu chứ không phải là ngầu, mà hắn thì không phải kẻ ngu ngốc.

Hoàn toàn mất phương hướng không biết phải đi đâu, gã đồ tể quay trở về tòa cổ
điện.

Trước mắt cứ ở lại tòa cổ điện, biết đâu có thể theo ngũ sắc tế đàn trở lại Tổ
Sơn.


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #8