Trạch Bân Sát Chiêu.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Tại hiện trường cuộc chiến......

"A....!!"

Trạch Bân lửa giận tràn lên não, quá uất ức hét lên một tiếng điên cuồng.
Cuộc đời hắn từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ phải gặp trường hợp oái oăm
như thế này, bị một thằng nhóc mười hai tuổi dùng những lời lẽ nhục nhã nhất
để sỉ vả hắn, nỗi nhục này dù có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không cách nào
rửa sạch được.

"Trần Lâm, tên nhãi con miệng thúi nhà ngươi, bây giờ ta đã đổi ý rồi, ta sẽ
không giết ngươi nữa, mà ta sẽ phế bỏ tay chân của ngươi rồi giam lại, sau đó
mỗi ngày sẽ cắt một miếng thịt trên người của ngươi rồi nhét cho ngươi ăn, để
ngươi phải sống trong thống hận tột cùng, ha ha ha..."

Trạch Bân hai mắt đỏ như than lửa nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó là hung
hăng cười lớn, bộ mặt ác sát như một con quỷ sống trừng lấy Trần Lâm.

Trần Lâm nghe xong thì một cơn gió lạnh thổi ngang qua người làm toàn thân run
nhẹ một cái, bình tĩnh nhìn Trạch Bân, Trần Lâm trong lòng thầm cười lạnh, quả
nhiên Trạch Bân đã trúng kế của hắn, bây giờ chỉ cần lợi dụng sơ hở của hắn
tạo ra mà tấn công mà thôi, Trạch Bân bây giờ chẳng khác gì một con sói đói
cả.

" Đồ chó chết, nạp mạng đi."

Trạch Bân khôn thể chờ đợi thêm nữa, nghĩ tới cảnh Trần Lâm bị hắn hành hạ mà
khóc lóc cầu xin thì trong lòng lại thấy sung sướng vô cùng, ý niệm duy nhất
trong đầu là phải bắt được Trần Lâm.

Tốc độ Trạch Bân lúc này còn nhanh hơn trước nữa, một con sói đói bắn hết tốc
độ cũng không hơn gì Trạch Bân lúc này.
Hai tay hóa trảo bén nhọn, chiến khí chấn động không ngừng nghỉ, như một cơn
cuồng phong xé tan mọi thứ mà nó đi qua hướng Trần Lâm băng băng tới.

"Trần Lâm ta không phát uy thì hắn tưởng hồng mềm dễ bóp, cho ngươi biết thế
nào mới gọi là điên cuồng."

Trần Lâm quang mang hai mắt lấp lóe, bộ dáng trầm tĩnh thâm sâu, khẽ quát một
tiếng đầy khí phách, Chiến thần quyết cùng lúc triển khai, chiến khí trong cơ
thể như một con mãnh long điên cuồng lưu chuyển, nhịp tip tăng tốc nhịp đập
làm cho cả cơ thể máu huyết nhộn nhạo hăng hái, Trần Lâm khí thế tích tắc bạo
phát chiến ý ngập trời, mái tóc tím không gió mà bay phần phật, Trần Lâm như
một mũi tên lao thẳng tới Trạch Bân.

"Đại Lực Phục Ma quyền."

Quyền kình xé toạc không khí cương mãnh vô cùng, như một quyền phục vạn ma uy
thế mà giết tới.

"Vù..!"

"Vù..!"

Tiếng gió bạo tạc lẫn lộn, quyền kình cương dương lao tới, hung ác trảo ảnh
đáp trả, những tưởng hai bên sẽ trực tiếp va chạm nhưng là, Trạch Bân lúc đó
bỗng nhiên nhe răng cười khó hiểu, rồi tay đang biến trảo bỗng dưng như chớp
đổi hướng, không phải một pha cứng đối cứng mà là một pha lừa tình, chính xác
hơn là trảo đó chỉ là giả để đánh lừa Trần Lâm mà thôi.

"Định dùng chiêu này với ta? Thật ngây thơ quá rồi."

Trần Lâm hai mắt nheo lại, trong lòng thầm cười cợt chế giễu Trạch Bân, kiếp
trước Trần Lâm cũng trải qua không một vạn thì cũng đã chín nghìn chín trăm
trận chiến rồi, mánh khóe của Trạch Bân làm sao Trần Lâm không đoán được chứ,
nhưng mà Trần Lâm cũng không có né đi mà trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng
trảo ảnh của Trạch Bân.
Trần Lâm không phải ngu ngốc mà là dùng gậy ông đập lưng ông, lợi dụng thân
thể cường hãn của mình để dụ

Trạch Bân tin tưởng mà mắc bẫy, chỉ cần như vậy Trần Lâm có thể thoải mái mà
phản công Trạch Bân được rồi, giả vờ như không biết gì, Trần Lâm quyền kình cứ
vậy mà tới.

"Ha ha, đồ trẻ ranh, cuối cùng cũng là trẻ ranh, trình độ gì mà chơi với ta."

Khi trảo ảnh đầy thương mang ác liệt gần chạm tới bờ ngực đầy nam tính của
Trần Lâm, Trạch Bân khoái chí cười rộ lên, bản năng kiêu ngạo chợt bộc phát
làm Trạch Bân hoan hỉ không thôi.

Trần Lâm cũng không phản ứng gì, chỉ là một mặt ngây ngô đưa thân ra cho Trạch
Bân công kích.

"Roẹt...!!"

Trảo ảnh lạnh người không chút thương tiếc cào xuống ngực Trần Lâm, roẹt một
tiếng nổi cả da gà, trước ngực Trần Lâm lớp áo đã bị rách tương làm hai mảnh,
lộ ra một cái hình xăm khổng lồ chính là võ hồn ấn ký võ hồn thứ hai của Trần
Lâm

"Diệt Thiên Thần Lôi".

Cùng lúc đó trong lúc Trạch Bân đắc ý những tưởng một trảo này đã xé toác ngực
Trần Lâm ra thì đột nhiên hắn cảm thấy dưới bụng đau nhói.

"Bành"

Chưa kịp biết gì thì trên ngực lại như bị một cái búa tạ đập mạnh vào, lồng
ngực lập tức lõm xuống, sau đó là bay trên không trung tạo thành một đường
parapol tuyệt đẹp rồi rơi xuống đất.

"Chậc chậc, đòn đánh của ngươi thực quá quá yếu, Trach Bân ngươi là đang gãi
ngứa cho ta sao?"

Trần Lâm cười khẩy chế nhạo, sau đó xoa xoa ngực nhìn Trạch Bân đang gắng
gượng ngồi dậy.

Miệng thì nói vậy nhưng mà trong bụng thầm rên khẽ:

"Một kích này cũng thật ác đi, vậy mà lưu lại năm dấu máu bầm, cũng may thân
thể mình cường hào đến như vậy nếu không thì...."

Nghĩ tới đây sau lưng Trần Lâm bỗng thấy chút ớn lạnh cảm giác.

"Khục.."

"Khục.."

Trạch Bân ôm ngực ho ra một búng máu bầm, sau đó miễn cưỡng cố gắng đứng dậy,
cố gắng hít sâu một hơi, Trạch Bân cơn điên dại tan biến, bây giờ chỉ còn ánh
mắt khiếp sợ nhìn Trần Lâm.

"Thằng nhãi ranh, không ngờ ngươi ẩn dấu sâu như thế, quả là ta đã mắc bẫy
ngươi không oan, tốt...tốt lắm."

Trạch Bân thật sâu sắc nhìn chằm Trần Lâm gật đầu hô tốt, ngón tay trỏ chỉ chỉ
như đã thấu hiểu chuyện gì đó vậy.

"Còn mánh gì thì đem ra hết luôn đi, bằng không thì ngươi đi chết được rồi."

Trần Lâm khuôn mặt thâm trầm nói, trời cũng đã gần sáng, Trần Lâm không muốn
dây dưa với Trạch Bân lâu thêm nữa, Thiên Hồn học viện cũng là sáng nay tiến
hành khảo thí học sinh mới, Trần Lâm không muốn lại tiếp tục đến trễ nữa.

"Được, là tên khốn ngươi ép ta...ta sẽ chơi với ngươi tới cùng."

Trạch Bân hai mắt lóe lên một tia lệ mang, sau đó từ trong ngực lấy ra một
viên đan dược màu đỏ bằng ngón tay cái không chút do dự nuốt vào.

Trần Lâm lúc thấy viên đan dược kia hai con ngươi liền co rút hoảng nhiên,
trong lòng lập tức hô không xong, hiển nhiên lúc này Trần Lâm đã phát hoảng.

Kiếp trước tạo nghệ phương diện đan dược tuy không cao nhưng cũng làm đa số
đan dược sư phải ngước nhìn, Trần Lâm làm sao lại không nhận ra viên thuốc màu
đỏ kia là gì?

Trạch Bân vừa nuốt viên đan dược kia chính là Bạo khí đan, là năm cấp đan
dược, tác dụng làm võ giả tăng lên hai tinh võ sư thực lực trong một canh giờ,
nhưng là đây là hai mặt đan dược, để đổi lại một canh giờ tăng lên hai tinh võ
sư thực lực, người sử dụng phải tổn hại chính mình tuổi thọ, thời gian sử dụng
chiến khí càng lâu thì tuổi thọ càng rút ngắn, Trạch Bân đây là muốn làm một
quả cuối với Trần Lâm rồi.

"Tên khốn này, khẳng định là diếm không ít tiền của công hội rồi, mẹ nó tên
điên."

Trần Lâm tức giận chửi thề một tiếng, Trần Lâm biết Bạo khí đan không hề rẻ,
với lại Đại Lạc đế quốc cấm sản xuất Bạo khí đan nên chỉ có ở chợ đen mà thôi,
hẳn là lúc ở " Giám định" công hội hắn đã vơ vét không ít tiền bạc làm của
riêng.

"A...!"

Trạch Bân thét dài một tiếng, khí tức võ sư lục tinh hạo hạo đãng đãng khuếch
tán áp bách ra xung quanh, Trạch Bân vẻ mặt thư thái nhắm mắt chặt lại giống
như phê cần, sau đó là cười khặc khặc rợn người nhìn Trần Lâm nói:

" Thằng nhãi ranh, để xem lần này ngươi còn mạnh miệng được nữa không, đây là
sát chiêu mà ta lưu lại, bây giờ ngươi đã thành công ép ta dùng tới nó, vậy
thì mạng ngươi phải quy ta rồi."

"Địa Lực Ngưu"

Nói xong, trên trán Trạch Bân võ hồn ấn ký bỗng phát sáng, sau lưng một hư ảnh
một con trâu mộng rất lớn màu nâu, hai cái sừng dài nhọn hoắc như muốn đâm
thủng cả thương khung, bốn cái chân như bốn cái cự trụ chống trời, cơ bắp lực
lưỡng vô cùng.

"Ụm trâuuuuuu..!"

Võ hồn hư ảnh rống lên một tiếng chấn động cả vùng thiên địa.

"Võ hồn hợp thể."

Ngay sau đó Trạch Bân tiến hành võ hồn hợp thể, hắn muốn xuất ra toàn bộ thứ
mình có, quả thực cũng tại lúc đầu hắn đã quá tin vào mình nên mới bị thành ra
như vậy, bất quá bây giờ hắn đã rút kinh nghiệm, sẽ không cho Trần Lâm bất cứ
cơ hội hoàn thủ, triệt để giết chết Trần Lâm.

Hít sâu một hơi, khuôn mặt âm trầm ngưng trọng, Trần Lâm cảm thấy lúc này mình
đã rơi vào một hoàn cảnh hiểm nghèo, Trạch Bân lúc nuốt Bạo khí đan tu vi đã
tấn thăng thành lục tinh võ sư, lực lượng chí ít cũng là mười lăm vạn cân,
cộng thêm hợp thể võ hồn Địa Lực ngưu cấp chín võ hồn, mà lại là thú võ hồn,
lực lượng tăng phúc cộng thêm nữa cũng tầm mười tám vạn cân, chưa kể thể chất
của Trạch Bân cũng trâu chó lên một tầng cao mới.

Phải biết Trần Lâm bây giờ chỉ có nhất tinh võ sư, cộng thêm cơ thể cường hãn
thì lực lượng cũng chỉ có tám ngàn cân, nếu có võ hồn tăng phúc thì cao nhất
cũng chỉ được mười ba vạn cân mà thôi, ngũ tinh võ sư thì còn chơi solo được
nhưng mà Trạch Bân là lục tinh võ sư, lục tinh võ sư không phải dễ trêu đâu,
nghĩ tới đây Trần Lâm thoắt cái trở nên lưỡng lự.

"Không lẽ...sớm như vậy liền dùng nó?"


Độc Bá Thiên Địa - Chương #21