Trên Đường Gặp Phục Kích.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

" Hách Thăng ca? Cửa không khóa, mời vào."

Trần Lâm giọng nói ngập tràn nam tính nói lớn.

"Cạch"

"Ngày mai Trần Lâm huynh đệ quyết định đi rồi?"

Cửa mở, sau đó là Hách Thăng có chút tiếc nuối khẽ hỏi.

Quả thực hắn không hề muốn Trần Lâm rời đi chút nào, Trần Lâm giống như một
quyển bách khoa toàn thư vậy, ba ngay này toàn bộ đồ vật không rõ lai lịch đều
được Trần Lâm ra tay xử lý tất cả, ngoài lợi nhuận khủng khiếp mang lại, uy
tín của " Giám định" công hội lại tăng thêm một phần lớn với khách hàng, lượng
khách hàng đến công hội tăng một cách đáng kể chỉ trong ba ngày, nhiu đó đủ
thấy được sức ảnh hưởng của Trần Lâm gây ra rồi đó.

Trần Lâm ra đi quả là một sự thất thoát lớn của công hội.

" Đúng vậy, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, rất cảm ơn Hách Thăng ba ngày qua."
Trần Lâm không vui không buồn nói, cũng không quên cảm ơn Hách Thăng, ba ngày
này Trần Lâm được đối đãi rất tận tình cũng nhờ vào Hách Thăng trong lòng cũng
rất cảm kích.

"Không có gì, Trần Lâm huynh đệ cũng là làm công ăn lương chứ đâu phải ở
không, chỉ là ta thật không muốn Trần Lâm huynh đệ bỏ đi, nếu là ngươi cần
tiền thì hãy nói ra ta nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần ngươi ở lại làm việc cho
công hội là được."

Hách Thăng xua tay lắc đầu không đồng ý nói, quả thực với công sức ba ngày này
của Trần Lâm cũng đã đủ hắn sống hơn nửa năm rồi, hắn phải là người cảm ơn
Trần Lâm mới đúng.

Hách Thăng suy nghĩ chốc lát rồi từ tốn ra điều kiện níu kéo Trần Lâm.

"Hách Thăng ca à, quả thực ta không cần tiền, chỉ là ta có việc nhất định phải
đi mà thôi, với lại ta thật không thích bị trói buộc, ta cũng không phải bỏ đi
luôn đâu mà, nếu có thời gian nhất định ta sẽ tới đây làm giám định sư cho
công hội được mà, ngươi yên tâm đi."

Trần Lâm khuôn mặt cương quyết từ chối Hách Thăng, nhưng là câu sau lại làm
Hách Thăng vui vẻ trở lại.

Nhìn thấy Trần Lâm thái độ cương quyết ra đi như vậy, Hách Thăng biết mình
không thể giữ chân Trần Lâm được rồi, nếu Trần Lâm nói vậy chắc chắn sẽ quay
lại rồi, như vậy cũng được an ủi rồi, chứ cưỡng cầu cũng bất thành mà thôi.

"Thôi được, nếu Trần Lâm huynh đệ kiên quyết như vậy thì ta cũng không nói
nữa, chỉ mong sau này ngươi sẽ quay lại đây thường xuyên là được rồi."

Hách Thăng bất đắc dĩ gật đầu, sau đó thở dài nói.

"Nhất định rồi, ta còn muốn gặp lại Hách Thăng ca ngươi đây."

Trần Lâm khẳng khái gật gù, sau đó là cười cười nói.

"Ha ha, nếu thật vậy thì tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi đi rồi quên ta luôn chứ, có
câu nói này của ngươi ta yên tâm rồi."

Hách Thăng sảng khoái cười lớn, sau đó mừng rỡ nói, Trần Lâm thật biết làm
người ta vui, Hách Thăng cảm thấy Trần Lâm thật thú vị làm sao.

Nói xong Hách Thăng chợt nhớ tới gì đó, sau đó là nhanh chóng lấy ra một phong
bì cùng một tấm lệnh bài.

"Đây là ít tiền coi như tiền công của ngươi ba ngày qua.."

"Cái này..."

"Khoan đã nghe ta nói hết, quả thực ba ngày qua số tiền ngươi kiếm về khá
nhiều, ta nghĩ để ngươi làm không công vậy trong lòng ta rất khó chịu bứt rứt,
ngươi phải nhận cho ta thoải mái."

Nói xong liền đặt vào tay Trần Lâm, tiếp tục cầm lệnh bài ra nói:

" Còn đây là giám định sư khách khanh trưởng lão lệnh bài, ngươi trở thành
khách khanh trưỡng lão sẽ không bị trói buộc ở đây, khi nào ngươi muốn thì đến
đây sẽ không ai dám cản ngươi đâu, cầm lấy."

Trần Lâm kinh ngạc cầm trong tay phong bì tiền cùng lệnh bài, không nghĩ Hách
Thăng lại chu toàn tới như vậy, bất giác hảo cảm của Trần Lâm đối với Hách
Thăng lại tăng thêm một bậc.

Khẽ thở ra một hơi khí lạnh, Trần Lâm trong lòng thở dài, Hách Thăng đã chuẩn
bị như vậy Trần Lâm làm sao từ chối đây.

"Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh, hai thứ này ta nhận, cảm ơn Hách
Thăng ca."

"Đều là ngươi đáng được mà thôi, thôi thì ngươi nghĩ ngơi mai lên đường sớm."
Hách Thăng hào sảng nói, sau đó đặt tay lên vai Trần Lâm nói:

" Bảo trọng."

"Hách Thăng ca cũng vậy"

Trần Lâm cũng nặng nề gật đầu, trong lòng xuất hiện một tia không nỡ, nhưng là
thực lực cường đại mới là kiếp này mục đích sống của hắn, hắn đành phải nói
lời xin lỗi mà thôi.

Hách Thăng mang theo một tia buồn bã cùng thất lạc ra về, Trần Lâm cũng nhanh

chóng rơi vào giấc ngủ.

Một đêm trôi qua trong tĩnh mịch........
Sáng sớm, Trần Lâm không từ mà biệt, đến rồi đi như một cơn gió, trời còn tờ
mờ sáng đã thấy thân ảnh như sóc của Trần Lâm trên đường hướng về Thiên Hồn
học viện chạy đi rồi.

Tới cuối con phố, ngang qua một con hẻm vắng bóng người, bỗng từ đâu một bóng
đen đã phục kích từ lâu xuất hiện tấn công về phía Trần Lâm.

"Hử"

Trần Lâm hai mắt giật giật trong lòng kinh hô nguy hiểm, lập tức hai chân thay
đổi quỹ tích ảo diệu tránh né đòn đánh lén vừa rồi.

Thân pháp vừa rồi là Tật Ảnh bộ, là thân pháp sở học kiếp trước của Trần Lâm
từng một thời cứu hắn bao nhiêu lần thoát chết, vào lúc này không nghĩ lại một
lần nữa cứu nguy cho hắn.

"Kẻ nào? "

Ổn định thân hình, Trần Lâm trong lòng còn chưa hết hoảng loạn quát lớn một
tiếng, cùng lúc đó chiến thần quyết được vận chuyển khí thế sôi trào bắn thẳng
thương khung sẵn sàng ứng chiến.

"Vậy mà né được?"

Một giọng nói đầy kinh ngạc của bóng đen bí ẩn vang lên.

Trần Lâm tránh thoát được cũng vì phản ứng kịp thời, một thân tu vi võ sư nhất
tinh cùng thể chất cường hoành,cũng nhờ vậy mà tốc độ phản ứng của Trần Lâm
mới nhạy bén như thế.

Dứt câu bóng đen cởi bỏ cái mũ xuống lộ ra chân thật diện mạo, Trần Lâm cũng
tám phần đoán ra người thần bí đánh lén này là ai rồi, mấy ngày gần đây Trần
Lâm chỉ có đắc tội với một mình Trạch Bân, người này không phải Trạch Bân thì
còn ai vào đây.

"Trạch Bân, ngươi cũng kiên nhẫn ẩn núp thật nhỉ?"

Trần Lâm cười cợt chế giễu, hắn không nghĩ Trạch Bân vậy mà biết được Trần Lâm
sẽ đi qua đây, đã chờ đợi từ ba canh giờ trước rồi.

"Hừ, tên nhãi con, vì ngươi mà ta bị đuổi khỏi công hội, con đường làm ăn của
ta đều bị ngươi phá hỏng, ta phải lột da ngươi ra mới hả giận được."

Trạch Bân nghiến răng nghiến lợi đỏ mắt nhìn lấy Trần Lâm, phải nói Trạch Bân
vô cùng hận Trần Lâm, nếu không phải Trần Lâm thì hắn đâu có bị đuổi khỏi công
hội mất đi con đường làm giàu của mình chứ, tất cả đều tại Trần Lâm, hắn phải
chết thì Trạch Bân mới hả dạ.

Nói rồi không chờ Trần Lâm kịp ra sao, chiến khí thôi động, cả người liền như
con báo bắn thẳng tới Trần Lâm với tốc độ kinh người mà đánh.

Chiến khí lực lượng chấn động, Trần Lâm tính toán Trạch Bân tu vi khoảng võ sư
tứ tinh cấp độ, như vậy Trần Lâm dựa vào lực lượng có thể đánh ngang tay được
rồi.

"Đại Lực Trấn Ma quyền"

Nộ khí xung thiên, Trần Lâm một quyền như trấn áp vạn ma bạo liệt không gian
mà giết ra.

"Bành"

Hai quyền đầy uy lực va chạm, một tiếng nổ dữ dội vang lên, không gian nơi hai
đầu quyền tiếp xúc chấn động như muốn tạc bạo ra, bụi đất lập tức mịt mù trong
ánh sáng mờ ảo.

"Thực lực của ngươi, ngươi cũng là võ sư?"

Trạch Bân sau pha giao phong liền hoảng hốt kinh ngạc, nắm tay tê tái, trong
lòng cũng là loạn lạc không yên, sau pha đối đầu vừa rồi hắn không có dùng
toàn lực, nhưng tám phần cũng đã có rồi, những tưởng đã thừa sức giết chết
Trần Lâm như một con kiến rồi, không ngờ chính mình lại bị đánh bật về ba
bước, mà Trần Lâm cũng chỉ lui lại một bước ngắn, nếu dùng toàn lực thì hẳn là
ngang cơ?

Nghĩ vậy Trạch Bân không giữ bình tình được hít một hơi thật sâu, hắn là tứ
tinh võ sư đó, Trần Lâm mới bao nhiêu tuổi? Mười hai tuổi liền đánh ngang tay
võ sư tứ tinh? Rốt cuộc Trần Lâm là yêu nghiệt phương nào đây.

" Đây là toàn bộ thực lực của ngươi có? Như vậy mà cũng đòi giết ta, về nhà tu
luyện thêm mười năm nữa rồi tính sau đi, ha ha."

Trần Lâm ánh mắt ngập tràn cười nhạo, sau đó là cười lớn tiếng khích bác Trạch
Bân.

Hắn muốn làm Trạch Bân mất bình tĩnh bằng cách sỉ nhục bằng lời nói, như vậy
Trạch Bân sẽ tức giận mà mất đi lý trí, từ đó Trần Lâm lợi dụng sơ hở mà phản
giết.

"A...!"

"Câm miệng lại thằng nhãi ranh, miệng ngươi thối lắm, hôm nay ta không chỉ
giết ngươi mà còn xé rách cái mồm ngươi ra."

Chịu không nổi la lên một tiếng, Trạch Bân khuôn mặt đã đỏ lên, hai mắt đầy
gân máu vì tức giận.

Sau đó là điên dại nhìn Trần Lâm độc ác nói, Trần Lâm đã động đến lòng tự tôn
của hắn rồi, mà đã biết một khi đã động đến lòng tự tôn của hắn thì hắn sẽ
không tha cho Trần Lâm đâu đấy, nếu thua thì Trần Lâm chắc chắn sẽ rất thảm
khốc a.

"Ha ha, loại phế vật mấy chục năm tuổi tứ tinh võ sư cũng đòi mơ mộng giết ta?
Một thằng nhóc mười hai tuổi còn không đánh lén được cũng mạnh miệng cho được,
xem ra ngươi đáng lẽ không nên làm giám định sư mà là đi bán boom thì giàu to
rồi."

Trần Lâm chống nạnh cười nghã nghiêng, ánh mắt chế giễu Trạch Bân đến cùng
cực, bất giác Trạch Bân đã trở thành trò đùa của Trần Lâm mà hắn không hề hay
biết.


Độc Bá Thiên Địa - Chương #20