Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"À..ừ."
Nhìn Trần Lâm bộ dáng có vẻ nghiêm trọng, Phan Lực lấy làm kì lạ, không lẽ
mình có vấn đề, trong lòng tuy khó hiểu nhưng Phan Lực vẫn đem võ hồn hiện ra
cho Trần Lâm xem.
Sau lưng Phan Lực ấn ký võ hồn bắt đầu sáng lên, quang mang mạnh yếu xoay
chuyển, sau đó một hư ảnh kim xà to lớn dần lộ diện.
"Con mẹ nó quả là vậy..!!!"
Trần Lâm khuôn mặt xuất hiện một tia dị sắc sau đó bỗng dưng chửi một câu tục
tỉu, hai mắt không rời khỏi kim xà hai đầu võ hồn.
Kiếp trước hắn đọc vô số điển tịch, biết được hầu hết các loại võ hồn đặc điểm
cùng dấu hiệu nhận biết, cho nên lúc Trần Lâm nhận thấy chấn động linh lực tỏa
ra từ thân thể Phan Lực cùng những dấu hiệu biểu hiện trên thân Phan Lực, Trần
Lâm ngay lập tức liền nghi ngờ.
Đúng như dự đoán, từ lúc thấy kim xà hai đầu đầy vẻ uy nghiêm viễn cổ khí tức
lưu lãng phảng phất, Trần Lâm đã chắc chắn đây không phải Kim Quan xà biến dị
võ hồn mà chính là viễn cổ Cửu Đầu Kim xà võ hồn, chỉ là mọi người lầm tưởng
là Kim Quan xà biến dị mà thôi.
"Lâm đệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao vẻ mặt đệ không được bình thường
vậy?"
Phan Lực nhìn Trầm Lâm nãy giờ biểu hiện kì lạ lấy làm thắc mắc, một mặt khó
hiểu hỏi.
" Lực ca, có phải là một năm này thân thể mệt mỏi, tu vi thì trì trệ không
tiến? Thỉnh thoảng đi ngủ còn mơ về kì lạ giấc mơ?"
Trần Lâm ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu Phan Lực kín đáo hỏi nhỏ.
"Lâm đệ, cái này làm sao ngươi biết được? Cái này chỉ một mình ta biết, đệ làm
sao mà biết được?"
Phan Lực vừa nghe liền phát hoảng trợn tròn mắt nhìn Trần Lâm như sinh vật lạ.
Cái này là hắn khổ sở bệnh lạ một năm nay, tu vi thì mãi không có dấu hiệu đột
phá cứ im ỉm cửu tinh võ sư, lúc ngủ thì mơ thấy những giấc mơ kì lạ, mà quái
là một giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại hoài, Phan Lực mệt nhọc chán nản không
thôi.
Nhưng mà cứ nghĩ không ai biết được, ngờ đâu lúc này Trần Lâm vậy mà cũng
biết.
"Lực ca, ta từ nhỏ đã theo sư phụ đọc vô số sách cổ, hiện tượng của huynh thực
ra không phải là bệnh tật gì mà còn là thiên đại hỉ sự."
Trần Lâm giọng nói nghiêm trọng nói với Phan Lực.
"Lâm đệ, cái bệnh này đã theo ta một năm nay, ta thật buồn bực không thôi, bây
giờ đệ bảo là chuyện vui rốt cuộc là sao?"
Phan Lực nghi hoặc trong lòng hỏi Trần Lâm, nhưng là vừa nghe Trần Lâm bảo đó
là chuyện vui thì tâm trạng Phan Lực có chút khởi sắc.
" Lực ca, võ hồn của huynh đã có mấy người thấy?"
Trần Lâm thâm trầm ánh mắt khẽ hỏi.
"Cha mẹ cùng mọi người trong gia tộc, ngoài ra không còn ai cả."
Phan Lực suy nghĩ một chút rồi trả lời.
" Vậy thì tốt, vậy thì kể từ lúc này huynh hãy hạn chế lộ diện võ hồn đi, nếu
không phải cần thiết thì đừng có xuất ra võ hồn."
Trần Lâm chậm rãi ý tứ nói ra.
" Tại sao? Lâm đệ ngươi thật thần bí quá, rốt cuộc là cái gì ngươi nói cho đại
ca nghe đi."
Phan Lực tiếp tục lâm vào khó hiểu, cũng không biết Trần Lâm là đang có ý gì
nữa.
Trần Lâm cảnh giác nhìn ngó một vòng xung quanh, sau đó kéo Phan Lực lại gần
khẽ nói:
" Lực ca à, thực ra võ hồn của ca không phải là Kim Quan xà biến dị, chính xác
mà nói thì phải là viễn cổ Cửu đầu kim xà võ hồn, là thánh cấp võ hồn đó, căn
bệnh lạ kia cũng là do nó gây ra đó."
Thánh cấp võ hồn? Viễn cổ Cửu đầu kim xà? Phan Lực như sét đánh ngang tai, hai
mắt mở to nhìn Trần Lâm:
"Lâm đệ à, nhưng là võ hồn của ta chỉ có song đầu thôi, đâu ra cửu đầu rồi
thánh cấp chứ? Có phải đệ nhầm lẫn gì đó rồi không?"
Quả thực Trần Lâm nói Cửu đầu xà gì đó Phan Lực cũng không biết nó ra sao,
nhưng là võ hồn của hắn chỉ có song đầu làm sao đúng như lời Trần Lâm nói chứ.
"Vậy huynh không biết là căn bệnh lạ của huynh là từ đâu tới sao? Đó là võ hồn
của huynh chuẩn bị thức tỉnh cái đầu thứ ba tăng thành mười một cấp võ hồn
rồi."
Trần Lâm cười khì giải đáp toàn bộ nghi hoặc của Phan Lực, chưa hết, Trần Lâm
còn nói tiếp:
" Lúc thức tỉnh thành tam đầu xà, có lẽ sẽ cần hấp thu một lượng linh khí lớn,
đoạn Huyết Long đằng này huynh cầm lấy mà dùng.
Trần Lâm lấy đoạn Huyết Long đằng đỏ thẳm đem ra đưa cho Phan Lực.
Phan Lực nghe thế liền ngây ngốc, như tỉnh lại sau cơn mê, đầu óc triệt để
thông suốt.
Toàn thân run khẽ một cái, Phan Lực hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén kích động
cùng mừng rỡ xuống đáy lòng, Phan Lực ánh mắt vô tận cảm kích từ sâu trong nội
tâm nhìn Trần Lâm nói:
"Lâm đệ, Phan Lực ta hôm nay nợ đệ một đại ân tình."
"Ha ha, Lực ca à, huynh đệ là gì, huynh đệ không phải là ngươi cần thì ta có
sao? Giúp ngươi một chút chuyện này thì đáng nhắc tới sao? Nếu không có ta thì
ngươi cũng sẽ thức tỉnh mà thôi, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi."
Trần Lâm xua tay ngăn lại Phan Lực lời nói, miệng cười mỉm tình cảm huynh đệ
nói.
Thực sự thì Trần Lâm không nói thì tự mình Phan Lực cũng sẽ thức tỉnh được,
vấn đề là hắn không biết nếu thức tỉnh sẽ nguy hiểm đến mức nào, Cửu đầu kim
xà là chí cao trong họ hàng nhà rắn thời viễn cổ, một khi trưởng thành thì sức
mạnh có thể cùng viễn cổ chân long sánh ngang, vì vậy mà noa được xem là kẻ
địch truyền kiếp của long tộc, nếu một kẻ mang chân long võ hồn phát hiện được
thì sẽ tìm cách diệt trừ Phan Lực ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để Phan Lực
lớn lên.
Ngoài ra kẻ thù ẩn mình của gia tộc Phan Lực nữa, tuy là bây giờ chưa biết
Phan Lực thực chất là Cửu đầu kim xà võ hồn, nhưng nếu bọn chúng biết được
cũng sẽ không ngồi yên để Phan Lực mạnh mẽ lên, vì vậy trước khi thức tỉnh
hoàn toàn cửu đầu thì phải ẩn giấu thật kĩ.
Phan Lực lúc này cả người run cầm cập xúc động, ngàn vạn tư vị thấm vào ruột
gan không thể diễn tả thành lời.
"Cảm ơn."
Xuất phát từ tận sâu đáy lòng, Phan Lực ngập tràn cảm kích nói ra, từ đầu câu
chuyện tới giờ, Phan Lực cũng đã hiểu ý tứ của Trần Lâm là như thế nào rồi.
" Không có gì, chỉ cần ngươi ẩn giấu kĩ một chút, đến khi thức tỉnh hoàn toàn
thành Cửu đầu kim xà thì hẵng tính, bằng không...."
"Ta biết.."
Phan Lực trịnh trọng gật đầu, hắn hiểu rõ Trần Lâm đây là muốn tốt cho mình,
trong lòng vui vẻ thầm nghĩ thật đúng đắn khi kết giao huynh đệ với Trần Lâm,
cảm giác của hắn không hề sai, Trần Lâm là phúc tinh của hắn.
"Lâm đệ, nhìn đệ chiến khí cũng tản mát khí tức, hẳn là trở thành võ giả rồi,
võ hồn của đệ là gì thế?"
Phan Lực đang lúc phấn khích chợt hiếu kì hỏi Trần Lâm là cái gì dạng võ hồn,
bên ngoài cơ thể Trần Lâm cũng có chiến khí chấn động nên ắt hẳn đã thức tỉnh
võ hồn rồi.
"Võ hồn của ta?"
Trần Lâm sửng sốt một chút rồi không trả lời, chỉ thấy hắn nhìn xa xăm rồi
cười một nụ cười nham hiểm vô cùng.
Phan Lực cũng đoán được thằng huynh đệ ủa mình chắc cũng thuộc loại trâu chó
mới biểu hiện như vậy, trong lòng cảm thấy Trần Lâm quá thần bí, rốt cuộc là
Rời khỏi quán trà nhỏ, Phan Lực đi về gia tộc của mình, còn Trần Lâm quay về "
Giám định" công hội tiếp tục công việc giám định sư của mình.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, quả đúng như lời Phan Lực nói, Trạch
Bân đã bị phó chủ tịch Hách Thăng đuổi cổ vì tội lừa gạt khách hàng chiếm đoạt
của riêng, Trạch Bân tức giận rời khỏi " Giám định" công hội, trong bụng là
một đống hận ý đối với Trần Lâm, nếu không phải Trần Lâm phá đám thì hắn sẽ
không bị đuổi khỏi công hội, tất cả là tại Trần Lâm.
Hai ngày này Trần Lâm đã hoạt động hết công suất, tất tần tật mọi thứ Trần Lâm
đều chính xác giám định ra, doanh thu cùng uy tín " Giám định" công hội tăng
một cách chóng mặt, Hách Thăng vui vẻ sung sướng không thôi.
Hai ngày này Phan Lực cũng có đến tìm Trần Lâm nói chuyện cùng nhờ Trần Lâm tư
vấn một số vấn đề liên quan đến võ hồn của mình rồi cảm kích ra về, tầm quan
trọng của Trần Lâm trong lòng Phan Lực lại tăng lên một bậc.
Hách Thăng cũng hay tìm gặp Trần Lâm trao đổi một số vấn đề cùng kinh nghiệm
của nghề giám định sư, Trần Lâm cũng không dấu giếm gì mà nhiệt tình trao đổi
cùng chỉ bảo, Hách Thăng trong hai ngày thu được vô số quan trọng kinh nghiệm,
trong lòng cao hứng vui mừng không thôi.
Cuối cùng thì cũng hết ngày thứ ba, ngày mai chính là lúc Thiên Hồn học viện
tiến hành khảo thí thu nhận học sinh, một tối này Trần Lâm chuẩn bị đồ đạc cho
ngày mai lên đường.
"Cốc..!!"
" Trần Lâm huynh đệ, ta vào được chứ?"
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo là tiếng nói quen thuộc của
Hách Thăng.