Chương 1101: Bạn Đồng Nghiệp


Tiểu Triệu thật không ngờ bạn gái hắn Thái Tiểu Như có thể tới nhanh như vậy. Tiểu Triệu cho rằng Thái Tiểu Như còn phải mất một khoảng thời
gian nữa mới tới được đây, đến lúc đó, hắn đã mượn được tiền của Diệp
Lăng Phi rồi, nhưng thật không ngờ hiện tại Thái Tiểu Như đã tới được
đây. Lúc này, Tiểu Triệu nhìn thấy từ trên chiếc Mercedes Benz bước
xuống ba người hai nữ một nam, gã đàn ông kia khoảng chừng trên dưới bốn mươi, bụng hơi phệ, trên người mặc một bộ tây trang màu nhạt, chân đi
một đôi giày da đen nhánh, bóng đến mức tưởng chừng soi gương được. Hai
cô gái kia tuổi tác áng chừng xấp xỉ Thái Tiểu Như, đều ăn vận rất là
thời trang. Gã đàn ông kia đến trước mặt Thái Tiểu Như, nói:

- Tiểu Như, tôi đi ngân hàng lấy chút tiền đã, mọi người cứ nói chuyện trước đi!

- Được!

Thái Tiểu Như đáp lời.

Gã đàn ông kia cũng không có chào hỏi Tiểu Triệu, mà trực tiếp đi thẳng vào trong ngân hàng. Hai cô gái thời thượng cùng xuống xe với gã đàn
ông đi qua, Thái Tiểu Như lập tức giới thiệu cho Tiểu Triệu hai người
này.

-Đây là đồng nghiệp của em, Ellie, Angel!

Thái Tiểu Như giới thiệu.

Tiểu Triệu vừa nghe liền ngẩn người ra, miệng hỏi:

- Bọn họ là người nước ngoài sao?

- Gì mà người nước ngoài!

Thái Tiểu Như vỗ Tiểu Triệu một cái, miệng cười nói:

- Đây là tên tiếng Anh của bọn họ!

- À!

Tiểu Triệu nói một câu tỏ vẻ đã hiểu.

Hai cô gái kia nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Triệu, cô gái trẻ tên Elilie cười nói:

- Đây chính là anh chàng bạn trai làm cảnh sát mà cậu đã nói đúng không?

- Ừm!

Tiểu Như gật gật đầu.

Hai cô gái kia nhìn Tiểu Triệu từ trên xuống dưới, hai người không nhịn được bắt đầu mím môi cười trộm, Tiểu Triệu là ai, từ trên nét mặt hai
cô gái này là có thể nhìn ra được hai cô gái này đang cười bản thân
mình. Hắn vốn định nổi giận, nhưng suy nghĩ một chút, hai người này thế
nhưng lại là đồng nghiệp của bạn gái mình, nếu như ở chỗ này mà nổi giận với bọn họ mà nói thì thực sự không tốt lắm, do vậy hắn mới cố gắng nén giận. Lúc này, Diệp Lăng phi cầm trong tay một chiếc túi nilon đựng đồ
uống đi qua bên đường, bước tới bên này.

- Tiểu Triệu, Coca của cậu này!

Diệp Lăng Phi đem *** Coca trong túi nilon ném cho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đưa tay bắt lấy, miệng nói:

- Cảm ơn Diệp ca!

Những lời này của Tiểu Triệu làm lực chú ý của mấy người đứng đó đều
tập trung lên người của Diệp Lăng Phi, lại thấy Diệp Lăng Phi diện mạo
không xuất chúng, quần áo trên người cũng không phải hàng hiệu, lại nhìn trong tay Diệp Lăng Phi vẫn đang cầm một chai nước khoáng giá một đồng. Diệp Lăng Phi kia cái gì cũng không quan tâm, ngay trước khuôn mặt nhỏ
nhắn của mấy vị mỹ nữ thuộc thành phần trí thức của công ty này, đưa tay mở nắp chai nước khoáng, ực ực uống từng ngụm lớn, rồi lại đem bình
nước khoáng chỉ còn lại một nửa cầm trong tay, còn vươn lưỡi ra liếm
liếm môi. Động tác này vừa mới làm ra, hai cô nàng ăn bận thời thượng
kia liền cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi đã mang theo chút coi
thường. Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi đi qua, hắn cũng không mở Coca ra, mà nói:

-Diệp ca, em giới thiệu cho anh, bạn gái của em Thái Tiểu Như, Tiểu Như, vị này chính là Diệp ca!

Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua khuôn mặt Thái Tiểu Như, lập tức cười nói:

- Thái Tiểu Như phải không, anh nghe Tiểu Triệu nói là em đảm nhiệm chức trợ lý giám đốc tại công ty, thật là tiền đồ vô lượng!

Thái Tiểu Như không biết thân phận của Diệp Lăng Phi, nhưng mà, nhìn
kiểu trang phục và động tác vừa rồi của Diệp Lăng Phi, cảm thấy cũng
không phải là loại nhân vật thượng tầng gì. Cô cũng biết Tiểu Triệu là
cảnh sát hình sự, nhận thức bằng hữu cũng là tam giáo cửu lưu, dạng
người nào cũng có. Biểu hiện của Thái Tiểu Như cũng miễn cưỡng coi được, đưa tay phải ra, miệng nói:

- Rất vui được làm quen với anh!

Diệp Lăng Phi không bắt tay, miệng cười nói:

- Bắt tay thì không cần, anh đã nghe Tiểu Triệu nói về em, anh biết rõ
tên Tiểu Triệu này không tệ. Hơn nữa còn làm cảnh sát hình sự, em có thể tìm được Tiểu Triệu đó là phúc khí của em, cần phải thật quý trọng Tiểu Triệu.

Thái Tiểu Như không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nói
như vậy, cô liếc qua Tiểu Triệu một cái, lại thấy Tiểu Triệu có chút xấu hổ, hướng về phía Thái Tiểu Như cười. Thái Tiểu Như lại đem ánh mắt
chuyển sang phía Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Cảm ơn anh đã nhắc nhở!

Ánh mắt hai cô đồng nghiệp của Thái Tiểu Như nhìn Diệp Lăng Phi liền lộ ra vẻ khinh thường, giống như nhìn Diệp Lăng Phi không vừa mắt. Diệp
Lăng Phi đưa mắt nhìn hai cô nàng này, miệng hỏi:

- Mấy vị này là bằng hữu của em sao?

- À, đây là hai đồng nghiệp của em!

Thái Tiểu Như giới thiệu hai cô gái kia, đến lúc Diệp Lăng Phi nghe
được tên tiếng Anh của một cô gái trong đó là Angel thì hắn cười nói:

- Anh cũng có một bằng hữu gọi là Angel, có vẻ có rất nhiều người đặt
tên này a, bất quá, người bằng hữu kia của anh cũng không phải là người
Trung Quốc, đặt cái tên kia không có vấn đề gì, mà hai người đồng nghiệp của em, xem ra cũng là người Trung Quốc, đặt tên như vậy không phải là
sính ngoại sao? Tên nước ngoài thì chỉ gọi chơi trong công ty là được
rồi, ở bên ngoài mà cũng gọi. Như vậy không gọi là thời thượng, như vậy
gọi là mất mặt, đang yên đang lành có cần phải ở bên ngoài cũng dùng tên phương Tây không?

Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa
mới nói ra, sắc mặt của Tiểu Triệu liền có chút thay đổi. Hắn lo lắng
nhìn qua Thái Tiểu Như. Lại thấy Thái Tiểu Như cũng nhìn Tiểu Triệu, ý
muốn hỏi tại sao Tiểu Triệu lại kết giao với loại bằng hữu như vậy. Thái Tiểu Như tốt xấu gì cũng còn bình tĩnh một chút, mà hai cô gái kia thì
không nhịn được phải phản kích rồi, trong đó cô gái gọi là Ellie vừa
nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, liền dẩu môi lên, hừ lạnh
nói:

- Vị đại thúc này, ông thì biết cái gì, không biết thì đừng có nói lung tung!

- Đương nhiên là tôi biết!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nếu như đến cả việc thành phần tri thức các vị đều sống dạng cuộc sống gì cũng không biết mà nói, tôi đã không nói ra rồi!

Diệp Lăng Phi nói, hướng ánh mắt lên chiếc túi mà cô ta cầm trong tay, miệng cười nói:

- Túi xách Armani, nhãn hiệu này chỉ là do nhân dân trong nước đẩy lên
thôi, có biết không, túi xách nhãn hiệu này ở nước ngoài chỉ là hàng vỉa hè thôi, căn bản không đáng tiền!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, sắc mặt cô gái được gọi là Ellie kia liền trở nên rất khó coi, cô ta tức giận nói:

- Anh thì biết cái gì, tôi thấy anh chỉ là đỏ mắt ghen tị, anh nói
chiếc túi xách này không đáng tiền, vậy anh biết tôi bỏ ra bao nhiêu
tiền mua chiếc túi này sao?

- Cô có bỏ ra bao nhiêu tiền để mua, thì nó vẫn không đáng tiền!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cô, cũng không phải muốn tranh hơn thua.

Ngay lúc đó, gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia từ trong ngân hàng đi ra, gã đàn ông kia vừa bước tới, liền lắc lắc đầu nói:

- Tôi muốn lấy mười vạn tiền mặt, vậy mà người ở bên trong lại nói với
tôi là phải hẹn trước. Cái ngân hàng này vậy mà lại không có đủ bằng ấy
tiền. Khụ, vậy cũng đòi gọi là ngân hàng, tôi chỉ lấy được một vạn đồng.

- Giám đốc, anh muốn lấy mười vạn làm gì?

Thái Tiểu Như hỏi.

- Đi dạo phố thì cũng phải mang theo chút tiền chứ sao!

Gã đàn ông kia nói.

- Tiểu Như, các cô hôm nay đi cùng tôi. Tôi vồn định mua chút quà cho
các cô, lần này tôi từ Hồng Kông trở về cũng không mang theo quà cho các cô. Tôi đã muốn nhân cơ hội này mua chút quà tặng cho các cô, nhưng mà, thực sự không có cách nào, chỉ lấy ra được một vạn đồng, lần sau đi,
chờ đến lần sau tôi lấy chút tiền lại mua quà cho các cô.

Eliie vừa nghe vậy liền cười nói:

- Giám đốc, em biết là anh đối xử với bọn em thật tốt.

- Các cô đều là công nhân viên dưới quyền tôi, tất nhiên là tôi phải chiếu cố các cô thật tốt rồi!

Gã béo đang nói với mọi người, bỗng nhiên điện thoại di động đổ chuông. Hắn xin lỗi nói:

- Tôi đi nghe điện thoại cái đã, mọi người cứ chậm rãi trò chuyện nhé!

Nói rồi, gã béo đó cầm điện thoại di động đi qua một bên nghe điện. Ellie đi tới bên người Thái Tiểu Như, miệng nói:

- Tiểu Như, cậu đã nghĩ kỹ chưa, chúng ta có đi dạo phố hay không đây?

Thái Tiểu Như nhìn qua Tiểu Triệu, nói:

- Như vậy đi, các cậu đi dạo phố trước, tớ cùng bạn trai đi dạo phố, buổi tối chúng ta gặp nhau ở nhà hàng.

- Tiểu Như, không phải chứ!

Ellie vừa nghe, lắc lắc đầu, nói:

-Vậy sao được, cậu không phải không biết thường ngày giám đốc đối xử
với cậu tốt nhất, nếu như cậu không cùng bọn mình đi dạo phố mà nói,
giám đốc sẽ không đi cùng bọn mình. Tiểu Như. Cậu đi dạo phố cùng bọn
mình đi!

Thái Tiểu Như lại liếc qua Tiểu Triệu, Thái
Tiểu Như cũng biết trong tay Tiểu Triệu cũng không có bao nhiêu tiền,
nếu Tiểu Triệu cùng các cô đi dạo phố mà nói, Thái Tiểu Như lo rằng
Ellie sẽ làm cho Tiểu Triệu cảm thấy khó xử.

Lúc này, chợt nghe được Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Triệu, cậu chờ anh một chút!

- Diệp ca, anh đi đâu đấy?

Tiểu Triệu hỏi.

- Đi lấy tiền!

Diệp Lăng Phi nói

- Cậu cứ chờ ở chỗ này là được rồi!

Diệp Lăng Phi nói rồi, bước chân đi, không lâu sau khi Diệp Lăng Phi đi vào trong ngân hàng, gã giám đốc kia quay lại, miệng nói:

- Các cô xem, tôi bận bịu quá, khụ, việc xã giao như thế này quá nhiều, à, Tiểu Như thế nào rồi, có thể đi không?

Thái Tiểu Như nhìn Tiểu Triệu, miệng nói:

- Nếu không thì để em đi mua quần áo cho anh, chúng ta hẹn gặp nhau sau có được không?

- Không thể nào Tiểu Như. Cậu còn phải mua quần áo cho bạn trai cậu à,
bạn trai cậu không phải là cảnh sát sao, đầu năm nay cảnh sát rất nhiều
tiền mà, bạn trai cậu ngay cả một bộ quần áo coi được cũng không mua
được sao?

Ellie có vẻ hết sức kinh ngạc, lời này của cô ta khiến cho Thái Tiểu Như có chút xấu hổ, miệng nói:

- Ellie, cậu đừng nói lung tung. Tiền lương của cảnh sát cũng không cao!

Gã giám đốc kia nghe Tiểu Như nói những lời này, miệng nói:

- Tiểu Như, lần trước tôi gặp phải một anh cảnh sát, người ta trong tay có rất nhiều tiền, thời buổi này cảnh sát đều có tiền !

Lời của gã giám đốc giống như đổ dầu vào lửa, Tiểu Triệu vốn chỉ bất
mãn cô gái tên là Ellie kia, lại nghe gã kia nói như vậy, cơn tức trong
lòng bắt đầu dâng lên, đang muốn nổi giận, lại thấy Diệp Lăng Phi từ
trong ngân hàng đi ra. Diệp Lăng Phi đem chiếc túi lớn đang cầm trong
tay đưa cho Tiểu Triệu, miệng nói:

-Tiểu Triệu, phòng
khách quý của ngân hàng này không được tốt cho lắm. Lần sau chọn ngân
hàng mà nói, phải chọn cái nào to một chút, phòng khách quý kia bé đến
nỗi ở trong phòng đánh cái rắm, đến nửa giờ sau còn ngửi thấy mùi, thật
sự là nhỏ như lỗ mũi!

Tiểu Triệu mở ra nhìn. Bên trong toàn tiền là tiền. Tiểu Triệu đưa mắt về phía Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp ca?

- Lần trước không phải anh mượn của cậu mười vạn đồng sao, bây giờ lấy ra giả cho cậu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tiền này xài như thế nào tùy cậu, dù sao cũng là tiền của cậu. Theo ý anh, đến giữa trưa cậu xài hết là được rồi, chút tiền này chỉ là giấy
lộn.

Gã đàn ông kia vừa nghe Diệp Lăng Phi nói lấy ra
mười vạn đồng, sắc mặt có chút thay đổi, hắn không nói một lời mở cửa
lên xe. Hai cô gái kia vừa thấy giám đốc của mình lên xe, cũng rối rít
lên theo. Tiểu Triệu đem tiền đặt vào trong tay Thái Tiểu Như, miệng
nói:

- Tiểu Như, em lên xe anh, anh muốn nói với Diệp ca mấy câu!

Thái Tiểu Như cầm nhiều tiền như vậy, chung quy vẫn cảm thấy trong
chuyện này có cái gì đó không hợp lý. Thứ nhất, cô biết Tiểu Triệu có
bao nhiêu tiền. Không có khả năng cho người khác mượn mười vạn đồng; thứ hai, cô cảm thấy dường như người bằng hữu kia của Tiểu Triệu nhìn ra
vấn đề gì, Thái Tiểu Như chỉ lo Tiểu Triệu nhìn ra điều gì, theo tính
cách của Tiểu Triệu, nói không chừng sẽ làm điều gì bất lợi với giám đốc của cô. Thái Tiểu Như trong lòng lo lắng, cầm tiền bước lên xe của Tiểu Triệu. Tiểu Triệu cùng Diệp Lăng Phi đi qua một bên, Tiểu Triệu mắng:

- Con mẹ nó. Mấy cái con ranh láo toét, em thật hận không thể đem bọn
nó về đại đội cảnh sát hình sự, nhốt bọn nó cả đêm. Con mẹ nó thật là
tức!

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu chửi như vậy, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, miệng nói:

- Tiểu Triệu, anh phải nói với cậu như thế nào đây, con ranh kia thì
cậu lo lắng làm gì. Đơn giản là nói vớ nói vẩn vài câu thôi. Ngược lại
giám đốc của bạn gái cậu, anh nghĩ cậu cần lo lắng một chút!

- Cái gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đó sao?

Tiểu Triệu sửng sốt, hỏi:

- Hắn thì làm sao?

-Lẽ nào cậu không nhìn ra quan hệ nơi này sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Có một số việc anh cũng không muốn nói quá rõ ràng, tốt nhất cậu nên
hỏi một chút bạn gái của cậu, Tiểu Triệu này, nữ nhân có một số việc là
không thể cưng chiều được, mười vạn đồng này là anh tặng cho cậu, anh
thấy cậu nên làm một cái thẻ ở ngân hàng, không cần phải cầm tiền đi
khắp nơi.

Diệp Lăng Phi nói xong liền vỗ vỗ vai Tiểu
Triệu, quay người lại, đi về phía chiếc xe hắn đã đỗ ở ven đường. Trong
chiếc xe Mercedes Benz sản xuất trong nước, Ellie cầm trong tay hộp
trang điểm, đang trang điểm lại. Cô ta vừa trang điểm lại, vừa nói:

- Giám đốc, anh nói xem tên bạn trai kia của Tiểu Như có điểm gì tốt,
không phải là cảnh sát sao, trong tay còn không có tiền, chỉ là một tên
cảnh sát quèn, lấy điều kiện của Tiểu Như, tìm cái dạng người gì không
được chứ, hết lần này tới lần khác tìm một tên cảnh sát!

Gã đàn ông trung niên kia vừa bị Diệp Lăng Phi làm cho mất hết thể
diện. Hắn căn bản là không vào ngân hàng lấy ra mười vạn đồng, chỉ lấy
một vạn. Hắn thế nhưng có gia đình có vợ, chi tiêu trong nhà cũng không
phải do hắn quản lý, lương một năm cũng không đến ba mươi vạn, sao có
thể bỏ ra mười vạn mua quà tặng gái, hắn nói như vậy, kỳ thật mục đích
chỉ là muốn biểu hiện một chút trước mặt Thái Tiểu Như. Tuy nói hắn đã
có gia đình, trong nhà lại nuôi sư tử, nhưng hắn vẫn muốn Thái Tiểu Như
làm tình nhân của hắn, trong công ty đã khi vô tình khi cố ý hướng Thái
Tiểu Như ám chỉ, nhưng Thái Tiểu Như này lại làm bộ không nghe ra, vẫn
giả ngốc. Hắn vẫn không rõ Thái Tiểu Như dự định như thế nào, lần này
Thái Tiểu Như đề xuất muốn dẫn bạn trai cô cùng tham gia, dường như có ý cự tuyệt hắn.

Hắn sao chịu cứ buông tha đơn giản như
vậy, chí ít Thái Tiểu Như không cự tuyệt hắn một cách rõ ràng, điều đó
chứng tỏ trong lòng Thái Tiểu Như cũng đang do dự bất định. Chắc hẳn
Thái Tiểu Như là do bạn trai kiếm được không nhiều tiền lắm, mới do dự
như vậy. Thái Tiểu Như thuộc thành phần trí thức của công ty, chi tiêu
hàng ngày cũng không ít. Chỉ dựa vào tên cảnh sát nghèo kia, sao có thể
nuôi được Tiểu Như. Gã giám đốc lại cảm giác hắn có cơ hội rất lớn, bao
nuôi Thái Tiểu Như cũng không phải không có khả năng. Nghe Ellie nói
vâỵ, hắn bĩu môi, nói:

- Anh thấy tên cảnh sát kia cũng thường thôi!

- À, còn cái lão nhà quê kia nữa!

Ellie nói,

- Em vừa thấy hắn đã ngứa mắt, chỉ là một tên quỷ nghèo, lấy tư cách gì đánh giá em!

Câu này của Ellie vừa nói ra, ánh mắt của cô ta liền rơi vào chiếc xe mới lướt qua bên cạnh, tiếp đó liền trợn tròn mắt lên.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #1101