Chương 1100: Năm Vạn Đồng


Diệp Lăng Phi nhận lấy cốc cà phê mà Bạch Tình Đình đưa tới. Hắn nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

- Anh đang nghĩ, nếu như Minako và Yamakawa Suzu bị Yamakawa Yonchien mang đi, kết cục cuối cùng của bọn họ sẽ như thế nào!

- Yamakawa Suzu chính là con gái của Yamakawa Yonchien, em tin rằng
Yamakawa Yonchien sẽ không làm gì Yamakawa Suzu, nhưng về phần Minako
thì khó mà nói được.

Bạch Tình Đình nói,

- Em cho rằng Minako có thể sẽ bị đuổi việc!

- Đuổi việc ư?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói vậy, liền lắc đầu cười nói:

- Bà xã, em tưởng rằng đây là ở công ty sao, còn có chuyện đuổi việc, kết cục cuối cùng của Minako rất có thể là cái chết!

- Chết sao?

Bạch Tình Đình bị dọa nhảy dựng lên, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Bà xã, còn nhớ những điều anh đã nói với em lúc trước không, tập đoàn Suzuki không đơn giản chỉ là một tập đoàn, Yamakawa Yonchien lại càng
không đơn giản chỉ là một cổ đông. Hắn và Takeshi Kusamoto đều có danh
tiếng trong phe cánh hữu ở Nhật, có một số người cánh hữu ủng hộ.

- Anh từng chạm trán với Yamakawa Yonchien, cũng đã rất lâu rồi, còn
đánh gẫy vài cái xương sườn của Yamakawa Yonchien, anh hiểu rất rõ con
người Yamakawa Yonchien, Minako nếu rơi vào trong tay hắn, cho dù ở
thành phố Vọng Hải không có vấn đề, nếu trở lại Nhật Bản thì kết cục
cuối cùng của Minako sẽ rất thảm. Dù không chết cũng sẽ phải chịu đủ
loại hành hạ. Về phần Yamakawa Suzu, có tin đồn Yamakawa Suzu không phải là con gái ruột của Yamakawa Yonchien, nếu quả thật là vậy thì kết cục
của Yamakawa Suzu cũng sẽ rất thảm!

- Không thể nào!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trên mặt cô hiện ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên Bạch Tình Đình cũng không ngờ rằng trong việc này lại
có nhiều chuyện tình như vậy, Diệp Lăng Phi đưa tay cầm cốc cà phê, lại
nhấp thêm một ngụm, rồi mới đặt cốc xuống bàn uống nước trước mặt. Hắn
đưa tay kéo Bạch Tình Đình vào lòng, miệng nói:

- Sao
lại không thể, trong những tầng lớp này vốn không có chuyện tình gì là
tuyệt đối không thể xảy ra. Theo ý anh, chúng ta nên nghe xem ý kiến của Minako và Yamakawa Suzu thế nào, nếu bọn họ nguyện ý ly khai mà nói,
anh sẽ đưa họ về Nhật Bản, còn nếu họ nguyện ý lưu lại thì có thể ở lại
trong biệt thự. Dù sao thì biệt thự của chúng ta cũng có không ít phòng, quan trọng là xem ý kiến của bọn họ.

Bạch Tình Đình
gật đầu, Diệp Lăng Phi lại cầm cốc cà phê lên, lần này vừa định uống một ngụm cà phê thì điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cầm điện
thoại di động lên, thấy là điện thoại của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi liền bắt máy.

- Diệp ca. Em có một số việc muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài không?

Tiểu Triệu hỏi.

- Chuyện gì mà thần bí như vậy, chẳng lẽ không thể nói qua điện thoại sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Bên phía Tiểu Triệu ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói:

- Diệp ca, em muốn vay anh ít tiền!

Diệp Lăng Phi vốn tưởng là chuyện vụ án. Nhưng thật không ngờ là Tiểu Triệu muốn vay tiền của mình. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh còn tưởng chuyện gì, nói đi, mượn bao nhiêu?

- Khoảng chừng… khoảng chừng năm vạn!

Tiểu Triệu nói.

- Chuyện nhỏ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Ngày hôm nay ngân hàng có làm việc đúng không, ừm. Như vậy đi, cậu ra cửa ngân hàng trên đường Sơn Tây đợi anh, khoảng chừng hơn nửa tiếng
nữa anh đến!

Ngắt điện thoại, Diệp Lăng Phi hôn một cái lên môi Bạch Tình Đình, rồi nói:

-Bà xã, anh đi ra ngoài một chút, Tiểu Triệu kia muốn mượn anh ít tiền!

- Vâng!

Bạch Tình Đình gật đầu, nói:

- Ông xã, em cũng đi thăm cha em, chúng ta cùng đi ra ngoài luôn.

Diệp Lăng Phi đi lên lầu, nói với Chu Hân Mính vài câu, trước lúc ra
khỏi cửa, Diệp Lăng Phi còn cố ý đi gặp Minako, căn dặn Minako tốt nhất
đừng có rời khỏi biệt thự. Nếu như bọn họ thật sự muốn quay về Nhật Bản
mà nói, cũng phải chờ Diệp Lăng Phi trở về rồi mới bàn lại. Diệp Lăng
Phi dặn dò xong xuôi, mới lái xe đưa Bạch Tình Đình cùng rời khỏi khu
biệt thự Nam Sơn.

Lúc Diệp Lăng Phi đi tới cổng ngân
hàng ở trên đường Sơn Tây, thì Tiểu Triệu đã đứng ở bên đường chờ Diệp
Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đỗ xe vào bãi, lúc xuống xe liền thấy Tiểu Triệu vội vàng chạy qua đón hắn.

- Anh nói này Tiểu Triệu, cậu không cố gắng phá án cho tốt, thế nào lại muốn mượn tiền làm gì.

Diệp Lăng Phi vừa thấy Tiểu Triệu, cũng không vội vàng đi vào trong lấy tiền mà đứng lại chỗ cửa ngân hàng, từ trên người lấy ra hai điếu
thuốc, đưa cho Tiểu Triệu một cây, Diệp Lăng Phi cũng tự mình châm một
cây. Hai người bắt đầu đứng ở trước cửa nhân hàng hút thuốc, người đến
ngân hàng làm việc cũng không ít, còn có vài cô gái trẻ mặc váy ngắn.
Đừng thấy Diệp Lăng Phi bên người mỹ nữ như mây, nhưng khi có tiểu cô
nương nào mặc quần áo hở hang đi ngang qua, Diệp Lăng Phi lại nhịn không được phải ngó vài lần. Còn Tiểu Triệu lại không được rảnh rỗi như thế,
trong lòng hắn đang rất phiền muộn.

Tiểu Triệu hút xong vài điếu thuốc, quay sang nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp ca, có khả năng em sẽ mượn tiền này một khoảng thời gian, tiền
lương của em cũng không có bao nhiêu, nếu như không vay, trong tay em
thực sự không có tiền. Nhưng em hiện tại cũng không dám đi vay, bởi vậy, khả năng một thời gian nữa em mới có thể giả lại tiền cho anh!

- Giả cái gì mà giả. Tiền này là anh đưa cho cậu.

Diệp Lăng Phi miệng hút thuốc, quay sang khoát tay với Tiểu Triệu, nói:

- Cậu đừng có nói chuyện tiền nong này với anh. Anh là anh nhìn tiểu tử cậu thuận mắt, anh sẵn lòng cho cậu tiền. Cậu cũng đừng nghĩ đến việc
giả hay không giả.

Tiểu Triệu vừa nghe vậy, liền vội vã nói:

- Diệp ca, làm thế sao được, em…!

- Đừng có mà quanh co vòng vèo trước mặt anh, cậu không biết chứ con
người anh ghét nhất những thằng là đàn ông tính tình kiểu đàn bà, quanh
co vòng vèo các loại, anh nói này Tiểu Triệu, cậu nói anh biết, làm sao
tự dưng cậu lại cần tiền?

Diệp Lăng Phi nói,

- Không phải buổi chiều cậu phải đi điều tra vụ án sao, lẽ nào trong nhà cậu xảy ra chuyện gì rồi?

-Diệp ca, em không biết nói như thế nào!

Tiểu Triệu bối rối nói.

- Cái gì mà không biết nói thế nào!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cậu nghĩ như thế nào thì nói như thế, chẳng lẽ nói chuyện với anh khó khăn như vậy à?

- Diệp ca, em thực sự không biết nên nói như thế nào!

Tiểu Triệu lại rít một hơi thật sâu, sau đó ném điếu thuốc xuống đất,
từ miệng phun ra một đoàn khói thuốc, khói thuốc từ từ bay lên, cuối
cùng tan dần trong cơn gió lạnh. Tiểu Triệu quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Còn không phải chuyện của bạn gái em?

- Bạn gái cậu?

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, liền nói:

- Có phải cái cô bạn gái thuộc thành phần trí thức(cổ cồn trắng) ở công ty kia đúng không?

- Vâng!

Tiểu Triệu nói,

- Người ta tốt xấu gì cũng là trợ lý giám đốc công ty, so với thằng cảnh sát quèn như em tốt hơn nhiều!

- Móa, thành phần tri thức bây giờ ra ngoài đường quơ tay một cái cũng được một bó to, còn rẻ mạt hơn cả rau cải trắng!

Diệp Lăng Phi nói,

- Công ty của bà xã anh thì chú biết rồi đấy, làm ở tập đoàn Thế Kỷ
Quốc Tế, phụ nữ trong đấy đều là thành phần tri thức cả, kỳ thật cả lũ
nghèo muốn chết. Bọn cổ cồn trắng này tiêu pha nhiều, một tháng không
biết phải kiếm bao tiền mới đủ cho bọn họ tiêu. Anh bảo này, Tiểu Triệu, cậu phải biết, nghề nghiệp hiện giờ của cậu không biết có bao nhiêu
người tranh đoạt đến vỡ đầu không được, chứng minh cái gì, chứng minh
bây giờ làm nhân viên công vụ quá tốt, nhất là ngành cảnh sát của cậu,
đãi ngộ tốt phúc lợi cao, sau này đừng có nói về thành phần tri thức
này, thành phần tri thức nọ trước mặt anh, với anh đám đấy chẳng đáng
một xu.

- Diệp ca, em đâu có bản lĩnh của anh!

Tiểu Triệu nói,

- Nếu như em có một nửa bản lĩnh của anh, em sẽ không làm cảnh sát hình sự như bây giờ rồi, bây giờ em mới là đại đội phó, ngay cả chữ trưởng
cũng không có.

- Thôi, anh bảo này Tiểu Triệu. Cậu đừng có nói kiểu thế, chả có tác dụng quái gì đâu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nói một chút bạn gái cậu đi, rốt cuộc làm sao thế?

- Cũng không có gì!

Tiểu Triệu nói.

- Bây giờ em với cô ấy đang tiến triển nhanh chóng!

-Tiến triển nhanh chóng? Nhanh đến mức nào rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Tiểu Triệu có hơi chút chần chờ rồi mới nói:

- Có thể nói là đã ở cùng một chỗ, cô ấy cuối tuần sẽ đến nhà em, đôi khi buổi tối cô ấy cũng ở lại!

- Vậy mà cũng kêu tiến triển nhanh? Anh bảo này Tiểu Triệu, anh hỏi cậu một vấn đề quan trọng nhất!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bạn gái cậu có còn là xử nữ hay không?

Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn toét miệng cười nói:

- Diệp ca, xã hội này thì còn có bao nhiêu xử nữ. Yêu cầu của em cũng
không cao, chỉ muốn có thể tìm được một người không tệ, có thể kết hôn
là được rồi, về phần quá khứ của cô ấy có chuyện gì. Em cũng không quan
tâm cho lắm!

- Được rồi, anh đã hiểu!

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vào vai Tiểu Triệu một cái, miệng nói:

- Nói cách khác, người phụ nữ kia đã không còn là xử nữ rồi hả?

- Diệp ca, em thực sự không quan tâm vấn đề này!

Tiểu Triệu nói,

- Em chỉ cảm thấy cô ấy làm người không tệ, đối với em rất tốt. Anh
nghĩ xem, em chỉ là đại đội phó một đại đội cảnh sát hình sự, trong tay
cũng không có bao nhiêu tiền. Chút tiền lương một tháng cũng không đủ để cô mua đồ trang điểm, cô có thể cùng em ở một chỗ, em đã thấy rất thỏa
mãn rồi.

- Anh nói này Tiểu Triệu, cậu chỉ có chút chí khí này thôi à!

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Cậu vẫn còn giống như là một người đàn ông sao, đến một chút chí khí
còn không có, bảo sao anh lại thấy đến sống lưng cậu cũng không thẳng
lên được.

-Diệp ca, anh có tiền. Em đương nhiên không thể bằng anh được!

Tiểu Triệu thở dài nói:

- Những ngày không có tiền như thế này thật sự rất khó sống. Có đôi khi em muốn đưa tay mò chút tiền. Nhưng ngẫm lại, em có thể tới được địa vị ngày hôm nay cũng không quá dễ dàng, lúc đó còn may mà có Chu đại đội
trưởng đề bạt, nếu em đưa tay ra mò chút tiền, em cảm thấy thực xin lỗi
công ơn Chu đại đội trưởng đề bạt em.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Được, cuối cùng cậu còn nhớ được Hân Mính. Nếu như Hân Mính nghe được những lời này của cậu, chắc cô ấy sẽ rất cao hứng. Chờ Hân Mính đi làm
rồi, anh sẽ bảo cô ấy chiếu cố cậu nhiều hơn một chút!

-Cảm tạ Diệp ca!

Tiểu Triệu vội vàng nói.

Diệp Lăng Phi lại hỏi:

- Tiểu Triệu, cậu cần năm vạn đồng làm cái gì, anh cảm thấy cậu cần tiền rất gấp. Lẽ nào chính là vì cô bạn gái kia của cậu?

-Vâng!

Tiểu Triệu đáp.

- Tối hôm nay, công ty của bạn gái em tổ chức tiệc rượu chiêu đãi, cô
ấy là trợ lý giám đốc, cũng được mời tham gia tiệc rượu chiêu đãi. Nghe
nói tham gia tiệc rượu lần này đều là những kẻ có tiền trong thành phố
Vọng Hải. Phần lớn là khách hàng của công ty bạn gái em làm việc, vậy
nên cần phải đặc biệt chú ý quần áo, à, cử hành tại khách sạn quốc tế
của thành phố Vọng Hải chúng ta, bạn gái em chưa có quần áo và túi xách, muốn em cùng cô ấy đi dạo phố mua một ít, hơn nữa…!

Tiểu Triệu nói xong còn có vẻ có chút ý tứ không tiện nói, Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng Tiểu Triệu , liền nói:

- Hơn nữa cái gì. Cậu còn chưa nói xong phải không?

- Hơn nữa, bạn gái em sẽ mang em cùng tham gia!

Tiểu Triệu nói,

- Nhưng mà, bạn gái em lo rằng quần áo của em không phù hợp, cũng muốn
mua quần áo cho em. Em tính nhẩm trong lòng nếu như mua quần áo mà nói,
ít thì cũng phải một vạn tám nghìn, hơn nữa đồng nghiệp của bạn gái em
cũng sẽ cùng đi dạo phố, em cũng không thể tỏ ra quá keo kiệt. Vậy nên
ít ra cũng phải có ba bốn vạn, trong tay em không có tiền, mới muốn mượn của Diệp ca một ít!

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói xong, hắn nhếch miệng cười nói

- Tiểu Triệu, anh còn tưởng là chuyện gì đâu, nói hết nửa ngày, lại là
cậu muốn đi dạo phố cùng bạn gái cậu, trên người không có tiền, lại muốn khoe của một chút chứ gì, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy thì lấy tiền có tác dụng gì, cậu có thấy ai vác mấy vạn đồng trên lưng đi dạo phố không, đều dùng thẻ tín dụng hết. Trên người anh lại
không mang chi phiếu, chỉ mang vài chiếc thẻ tín dụng quốc tế, anh đưa
cho cậu một chiếc, cậu cứ cầm dùng là được.

- Diệp ca, em nghe nói muốn dùng thẻ tín dụng phải kí tên!

Tiểu Triệu nói,

- Em chưa từng dùng thẻ tín dụng bao giờ.

- Tiểu Triệu này, bây giờ anh thật sự cảm thấy cậu bị xã hội này vứt bỏ, sao mà đến thẻ tín dụng cũng chưa từng dùng.

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của Tiểu Triệu đổ chuông,
Tiểu Triệu vừa nhìn là bạn gái hắn gọi tới, vội vàng nói:

- Diệp ca, anh chờ em một chút, bạn gái của em gọi điện, em tiếp điện thoại trước đã!

- Được rồi Tiểu Triệu, cho dù sau này cậu kết hôn thì cũng chỉ là một
anh râu quặp thôi, bây giờ đã vậy rồi, sau này lấy vợ rồi không biết còn ra sao nữa!

Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu.

- Cậu cứ ở đây chậm rãi mà nói chuyện điện thoại, anh đi mua chai nước đã, khát chết mất, cậu có muốn uống gì không?

- Dạ, Diệp ca, mua em loại Coca giá hai đồng là được!

Tiểu Triệu cầm điện thoại nói.

- Được rồi, cậu cứ chậm rãi gọi điện thoại đi!

Diệp Lăng Phi đáp.

Bên cạnh ngân hàng trên đường Sơn Tây này vậy mà lại không có chỗ nào
bán nước, Diệp Lăng Phi phải sang cửa hàng tạp hóa bên kia đường mua
nước. Diệp Lăng Phi vừa đi, Tiểu Triệu đã nói:

- Tiểu
Như, anh vừa mới cùng một bằng hữu của anh nói chuyện, em hỏi anh đang ở đâu ư, anh đang ở bên đường Sơn Tây, cái gì, em và đồng nghiệp đã tới
rồi, nhanh như vậy sao? Anh tưởng còn phải chờ em thêm một hồi nữa. Em
muốn qua à, cái này anh. Anh đang đứng ở trước cửa ngân hàng đường Sơn
Tây, anh đi lấy chút tiền. Ừ, được rồi. Em qua đây đi, anh ở bên này chờ em.

Lúc Tiểu Triệu dập máy xong thì Diệp Lăng Phi còn
chưa quay lại. Tiểu Triệu bắt đầu lo lắng, sớm biết bọn họ đến sớm như
vậy, lúc nãy đã không cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm trước cửa ngân hàng rồi. Vay tiền Diệp Lăng Phi sớm một chút không phải xong việc rồi
sao, bây giờ thì phiền phức rồi. Tiểu Triệu có chút sốt ruột, nhìn về
phía cửa của cửa hàng tạp hóa, nhưng vẫn không thấy Diệp Lăng Phi từ bên trong đi ra. Tiểu Triệu lấy điện thoại di động ra, vừa muốn gọi cho
Diệp Lăng Phi, liền thấy Diệp Lăng Phi tay xách một chiếc túi nilon từ
bên trong cửa hàng đi ra. Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi ra khỏi cửa hàng mới yên lòng, đứng đợi Diệp Lăng Phi đi tới, hắn hi vọng sớm mượn được
của Diệp Lăng Phi chút tiền, dù là hai ba vạn cũng được. Ngay khi Tiểu
Triệu chờ Diệp Lăng Phi đi qua đường cái, một chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng đỗ lại ở lề đường, Cửa xe vừa mở ra, bạn gái hắn từ trên xe bước
xuống. Bạn gái của Tiểu Triệu, Thái Tiểu Như tay cầm một cái túi, đi tới trước mặt Tiểu Triệu, Thái Tiểu Như nói:

- Tiểu Triệu, anh xem cái gì đây?

- A, làm sao em đến nhanh như vậy!

Tiểu Triệu có phần bất ngờ nói.

- Là do giám đốc lấy xe đưa chúng em qua đây, đúng dịp, ông ấy cũng
muốn đi qua trung tâm thương mại mua chút đồ, liền đưa bọn em đi cùng
luôn!

Lúc Thái Tiểu Như nói, cửa chiếc Mercedes Benz mở ra, ba người hai nữ một nam từ trên xe bước xuống.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #1100