Kết Quả Adn (2)


Người đăng: BachLam

Sự thật không chỉ bị dối trá xâm hại, nó còn bị xúc phạm bởi sự xâm phạm.

Lam Quân mở tập tài liệu ra, ngay lập tức đập vào mắt anh là kết quả xét
nghiệm ADN của anh và Tiểu Bách...

Anh lo lắng đọc rõ ràng từng chữ một, tập trung đến nỗi không dám thở mạnh.

Ngay cuối trang dòng chữ màu đen in đậm làm anh lo sợ hơn bao giờ hết: Kết
Quả: XX và QQ có quan hệ cha con.

Mặc dù có chuẩn bị trước tâm lý nhưng... anh vẫn thấy không hề thoải mái...

"Chú Quân! Kết quả xét nghiệm ADN như thế nào?"

Tiểu Bách vẫn chưa mở ra, lặng lẽ quay sang hỏi Lam Quân.

"Muốn biết? Sao con hãy tự kiểm chứng!"

Tiểu Bách bất đắc dĩ mở ra xem, nhưng hình như... Cậu chuẩn bị tâm lý còn tốt
hơn Lam Quân.

Cậu bình tĩnh đọc từ đầu đến cuối, sắc mặt vẫn không hề thay đổi chút nào. Đút
lại tờ giấy vào tập tài liệu, Tiểu Bách đứng dậy đi ra ngoài.

"Tiểu Bách! Con đi đâu vậy?"

Lam Quân đứng bật dậy định đuổi theo Tiểu Bách.

"Lam Quân, tớ nghĩ cậu nên để Tiểu Bách một mình!"

Lam Quân nhìn Tiểu Bách ra khỏi nhà hàng, cái bóng nhỏ bé khuất dần, anh mới
ngồi xuống, tinh thần trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Trầm mặc hồi lâu cuối
cùng Sỹ Hàn lại phải lên tiếng: "Lam Quân à, chuyện đã qua có thể cậu sẽ không
quên nhưng nhất định cậu phải buông!"

Lam Quân càng đen mặt hơn, tức giận quát: "Ý cậu là nói mình nên từ bỏ Dư Khả
Nhiên? Không thể nào thay đổi ngày hôm qua, nhưng ngày hôm nay vẫn còn cơ
hội!"

Anh ngay lập tức đứng dậy đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Sỹ Hàn ngồi trong đen mặt lại... Ý anh là như vậy à? Sao người yêu vào lại có
thể hồ đồ như vậy chứ?

Lam Quân ngồi trong xe không biết nên đi đâu, hiện giờ Tiểu Bách đang ở đâu? Ở
nhà? Hay ở cùng chỗ Dư Khả Nhiên?

Anh ngay lập tức phóng xe về nhà, không thấy Tiểu Bách đâu, có lẽ Tiểu Bách đã
đến chỗ Dư Khả Nhiên, suy nghĩ tiếp theo của anh là lo sợ Dư Khả Nhiên biết
chuyện, ngay lập tức vội vã phóng xe đến bệnh viện.

Bước vào trong bệnh viện, anh lập tức vào thang máy lên tầng chín.

"Ding..." Thang máy vừa mở ra, Lam Quân liền nhanh chân đến trước cửa phòng Dư
Khả Nhiên đẩy cửa bước vào.

"Khả Nhiên, bà...."

Vừa mới vào, Lam Quân lập tức lên tiếng gọi Khả Nhiên.

"Có chuyện gì vậy?"

Dư Khả Nhiên đang làm việc chăm chú, Lam Quân vào hơi đột ngột khiến cô có
chút hốt hoảng.

Lam Quân nhìn xung quanh căn phòng không thấy Tiểu Bách ở đây liền hỏi Khả
Nhiên: "Tiểu Bách có đến đây không?"

Dư Khả Nhiên lắc đầu: "Chẳng phải ông đi cùng Tiểu Bách à?"

Lam Quân rơi vào suy nghĩ...

Tiểu Bách liệu có thể đi đâu đây? Ở nhà không có, đến chỗ Dư Khả Nhiên cũng
không thấy.

"Bà có biết chỗ Tiểu Bách hay đến không?"

Dư Khả Nhiên nghe Lam Quân hỏi, liền lập tức hốt hoảng: "Cái gì? Tiểu Bách
không bị gì đó chứ?"

Lam Quân chần chừ một lúc liền lắc đầu, Dư Khả Nhiên mới bắt đầu cảm thấy bớt
lo lắng, nói tiếp: "Theo tôi được biết thì từ nhỏ tôi thường dẫn Tiểu Bách đi
ra vùng ngoại ô, vùng có nhiều hoa Bỉ ngạn ấy, vì vậy nó cũng hay thường tới
đó khi rảnh rỗi!"

Vừa dứt lời, Lam Quân ngay lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc của Dư Khả
Nhiên, anh xuống xe phóng ra ngoài vùng ngoại ô, chỉ sợ chậm trễ giây phút nào
lại không thể gặp được Tiểu Bách.

Lam Quân đi hơn mười phút đã đến nơi, anh dừng xe ở con đường nhỏ, anh nhanh
chóng chạy đi tìm Tiểu Bách.

Từ dưới nhìn lên, khắp nơi toàn một màu đỏ, hoa bỉ ngạn nhiều đến đáng sợ. Anh
đi lên tìm vẫn không thấy Tiểu Bách đâu, mồ hôi ướt đẫm cả áo sơ mi trắng của
anh.

Mệt mỏi đến hoa cả mắt, Lam Quân khụy xuống dựa vào gốc cây to, anh thở dốc.

"Chú Quân, chú tìm con?"

Không biết Tiểu Bách ở đâu, tự nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Lam Quân, điềm
nhiên ngồi xuống cạnh Lam Quân.

"Tiểu Bách, con đã đi đâu vậy?" Lam Quân trợn mắt nhìn Tiểu Bách ngồi bên
cạnh.

"Con đến đây từ đầu, nhưng được một lúc con tính đi gặp mẹ con, đến nơi mẹ đã
nói chú đi tìm con ở đây. Sau đó ngay lập tức con quay lại đây."

Lam Quân thở dài, dựa vào gốc cây nhìn đăm chiêu.

"Chú luôn suy nghĩ, những gì chú đã làm liệu có đúng?"

"Chú có biết không, mẹ cháu luôn nói: Một khi đàn ông đã đưa ra quyết định của
họ, đau buồn chính là sự sỉ nhục lớn nhất của họ!"

Lam Quân đúng là không bằng một đứa nhóc...

"Thế cháu nghĩ chú nên làm gì bây giờ?"

"Chú yên tâm đi, cháu vẫn chưa muốn cho mẹ cháu biết đâu, để đúng thời điểm
thích hợp đã. Trước hết... chú phải tán đổ mẹ cháu đã!" Tiểu Bách hơi đỏ mặt
"Đó cũng chính là điều chú phải làm nếu chú muốn cháu gọi chú là ba."

Lam Quân bỗng cảm thấy hưng phấn lên, mình đáng ra đã được làm ba, nhưng có
bao giờ được gọi một tiếng ba chưa?

"Được đấy, chú đồng ý, nhưng có thêm một điều kiện, nho nhỏ thôi!"

"Chú nói đi! Nếu cháu có thể làm được, cháu sẽ giúp."

"Cháu chắn chắc giúp được đấy, gọi chú một tiếng ba đi!"

Tiểu Bách ngạc nhiên, sao Lam Quân lại ra điều kiện như vậy nhỉ?

"Cháu có thể làm, nhưng chú phải chắc chắn cũng có thể làm cho mẹ cháu hạnh
phúc?"

"Ừ!"

Tiểu Bách nhổm dậy, thơm chụt một cái vào má Lam Quân gọi một tiếng: "Ba, ba
Lam Quân!"

Lam Quân chớp chớp mắt nhìn Tiểu Bách, vui sướng hơn gì hết, ôm chầm lấy bé
lăn mấy vòng.


Đó Là Yêu - Chương #9