Người đăng: BachLam
Đừng buồn khi ai đó từ bỏ bạn. Hãy tiếc cho họ vì đã đánh mất một người không
bao giờ bỏ rơi mình.
Sáng hôm sau, Lam Quân dậy rất sớm, nhìn lên đồng hồ mới có năm rưỡi. Quay
sang bên cạnh, anh thấy Tiểu Bách đang ngủ say, đúng vậy, khi Tiểu Bách ngủ
như thế này, thật sự giống như những đứa trẻ bình thường, không kiêu ngạo và
kiên cường như mọi khi, thật muốn người ta che chở, bảo vệ.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tiểu Bách rồi xuống nhà.
Phòng bếp được ánh nắng chói chang từ ngoài chiếu vào qua cửa sổ, thật đẹp! Nó
mang lại cho anh cảm giác có gia đình, nghĩa vụ của mỗi người sẽ có thể xây
dựng một ngôi nhà nhưng chỉ có sự yêu thương mới có thể làm cho ngôi nhà đó
thành gia đình. Nghĩ đến đây, anh chợt cảm thấy nực cười!
Anh lấy chiếc tạp dề của Dư Khả Nhiên mặc vào, tuy cô mặc có hơi rộng đấy,
nhưng anh mặc vào thì... có hơi chặt.
Mở tủ lạnh ra, toàn những đồ ăn mua sẵn, có lẽ tối qua Dư Khả Nhiên mua về.
Tối qua anh biết Dư Khả Nhiên và Sỹ Hàn có ca phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng
hồ đến gần mười giờ, làm việc xong Dư Khả Nhiên có chút mệt nên về, đoán chắc
là mua đồ ăn nhanh.
Sau khi làm việc xong lúc đó, Sỹ Hàn mới bàn bạc chuyện xét nghiệm ADN của anh
và Tiểu Bách.
Sỹ Hàn nói trưa nay hẹn gặp anh và Tiểu Bách nên anh phải sắp xếp lịch trình
và nói với Tiểu Bách sớm. Lam Quân thở dài, chuyện này sẽ đi được đến đâu?
Lam Quân hầm lại chút canh, rán lại món Khả Nhiên thích nhất, sườn sào.
"Tách... tách..." Lam Quân đang đứng nấu ăn, ngay đằng sau là Dư Khả Nhiên và
Tiểu Bách đang hứng thú cầm điện thoại chụp ảnh.
"Hai người...Làm cái quái gì vậy?!" Lam Quân tức giận, che mặt lại.
Tiểu Bách cười ranh mãnh bám chặt lấy cổ Lam Quân lên, cười híp mắt.
"Mẹ, mẹ! Chụp cho con với!"
Dư Khả Nhiên liền chụp liên tục mấy bức lưu vào máy.
Lam Quân giận đến đen mặt luôn, có thằng đàn ông nào mặc tạp dề mà không ngại
không? Đã vậy còn bị chụp trộm a...
"Thật ra thì ông mặc tạp dề rất đẹp a! Thỉnh thoảng được ngắm cũng không có
hại cho mắt a!" Khả Nhiên cười nhẹ, xoa xoa chóp mũi, tinh nghịch nói.
Mắt Lam Quân sáng lên ngay lập tức, cô vừa khen anh đúng không nhỉ? Vậy thì
anh sẽ nhất định chăm chỉ vào bếp, nhất định sẽ như vậy nha!
Sau khi ăn sáng xong, Dư Khả Nhiên liền vội vàng đi làm, Tiểu Bách dọn dẹp đồ
ăn, rửa bát, riêng Lam Quân rảnh rỗi ngồi đọc báo.
"Chú định bao giờ đi gặp chú Sỹ Hàn? Con tò mò lắm rồi!" Tiểu Bách tháo tạp
dề, chạy từ trong bếp ra ngồi bên cạnh Lam Quân.
"Sỹ Hàn hẹn trưa nay gặp chú và cháu." Lam Quân vẫn thoải mái đọc báo, không
để ý Tiểu Bách ngồi bên cạnh mà vui đến sắp khóc được.
Chắc chắn Tiểu Bách rất mong muốn được biết kết quả xét nghiệm ADN, nhưng liệu
sau khi biết kết quả bé có vui nổi không?
Nếu kết quả Tiểu Bách và Lam Quân là cha con thì sao? Không những Tiểu Bách
khó chấp nhận chứ không nói đến Dư Khả Nhiên. Lam Quân cảm thấy mệt mỏi, tuyệt
vọng, Lục Lam Quân - một người máu mặt trong thế giới hắc đạo, uy quyền trong
thế giới kinh doanh cũng có ngày như này sao?
Lam Quân và Tiểu Bách nhàn rỗi ở nhà đến trưa, Dư Khả Nhiên cũng không về ăn
trưa. Lam Quân và Tiểu Bách liền đến chỗ hẹn Sỹ Hàn.
Nhà hàng KC là nhà hàng dành riêng cho giới thương nhân và người có chức quyền
cao quý, tuy là vậy nhưng số lần anh đến đây rất ít. Có lẽ anh đa số đều ở Hà
Nam và nước ngoài công tác.
"Lam Quân, cậu đến sớm vậy à!?" Sỹ Hàn không biết đã đến từ khi nào, Lam Quân
và Tiểu Bách vừa mới bước vào nhà hàng đã nghe thấy tiếng Sỹ Hàn.
"Cậu cũng đến sớm quá mà, có điều... sao nhà hàng hôm nay vắng vậy?" Lam Quân
tiến lại bàn Sỹ Hàn đang ngồi, có vẻ vì quá ít người nên chỉ cần liếc qua đã
thấy Sỹ Hàn ngồi đâu.
"Tớ bao hết nhà hàng!" Sỹ Hàn thản nhiên nói, chân vắt chéo, tay ung dung
khuấy tách cafe trước mặt.
Lam Quân ngao ngán nhìn Sỹ Hàn, biết ngay là vậy mà, cũng có thể coi đây là
thói quen không thể bỏ được. Tiểu Bách đứng trước Sỹ Hàn cúi đầu nhẹ xuống
chào anh.
"Ngồi xuống đi chứ!"
Lam Quân và Tiểu Bách ngồi xuống, Sỹ Hàn lấy ra hai tập tài liệu để trước mặt
Lam Quân và Tiểu Bách.
Suy nghĩ đầu tiên của Tiểu Bách, đây chính là kết quả xét nghiệm ADN, Lam Quân
cũng vậy!
Tiểu Bách rất muốn biết kết quả, nhưng... sau khi biết bé sẽ làm gì? Lỡ, Lục
Lam Quân thực sự là cha của bé thì Dư Khả Nhiên sẽ nghĩ như thế nào? Sự thật
có thể che giấu nhưng không thể phủ nhận nó, đó gần giống như một chân lý
vậy...
"Đây là kết quả xét nghiệm ADN của hai người, xem đi."
Lam Quân giơ tay lấy tập tài liệu đó, chần chừ mãi không mở.
Tiểu Bách đột nhiên quay sang hỏi anh: "Chú thật sự muốn biết?"
Lam Quân sững sờ nhìn Tiểu Bách, chuyện đã đến nước này rồi mà bé có thể hỏi
câu này?
Lam Quân quay đầu lại nhìn tập tài liệu trên tay mình, rốt cục vẫn phải biết,
dù sớm hay muộn vẫn phải đối mặt thôi.
"Chú chỉ muốn chắc chắn!"
Lam Quân hít một hơi thật mạnh rồi mở ra.
"Dù sao thì để đạt được thành công phải trải qua sự thất bại, để đạt được hạnh
phúc phải trải qua sự đau khổ."
Sỹ Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Ngoài kia, con người đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng có duyên ắt
sẽ tìm đến nhau thôi... Và nếu bạn chỉ đi theo những người khác mà quên mất
cuộc sống của bản thân mình thì bạn chính là một kẻ vô dụng, nó không khác gì
một cái bóng, một cái bóng luôn bị coi thường!