Xét Nghiệm Adn


Người đăng: BachLam

Tình yêu giống như hai người cùng kéo một sợi dây chun, nếu một trong hai
người buông tay, người còn lại sẽ rất đau đớn.

Sáng sớm hôm sau, khi Lam Quân và Tiểu Bách thức dậy đã quá bảy giờ, Dư Khả
Nhiên đã đi làm, cô để bữa sáng của hai người trên bàn kèm theo tờ giấy nhỏ
"Bữa sáng vui vẻ!"

Tiểu Bách nhìn thấy ngay lập tức nói với Lam Quân: "Có phải mẹ cháu rất chu
đáo đúng không?"

Lam Quân gật đầu tỏ vè đồng ý.

"Nghĩ cũng được, sau này chú lấy mẹ cháu cũng bị coi là thiệt."

Tiểu Bách lại lườm Lam Quân, cậu rất muốn nói ngay: Mẹ cháu là bầu trời của
cháu, đương nhiên sẽ không để ai chiếm hữu.

Lam Quân cảm thấy ánh mắt Tiểu Bách nhìn mình chẳng mấy tốt lành, cảm thấy
mình có vẻ đã nói sai cái gì liền vùi đầu vào ăn sáng.

Đúng tám giờ sáng Lam Quân và Tiểu Bách quần áo chỉnh tề lái xe đến bệnh viện
trung ương, đúng nơi Dư Khả Nhiên làm việc.

"Rốt cuộc chú định làm gì?"

"Cháu chỉ cần nghe theo những gì chú nói thôi!"

Gần hai mươi phút sau, Lam Quân dừng xe trước bệnh viện, tiện tay vớ chiếc
kính đen đeo lên.

Lam Quân và Tiểu Bách lần này vào đều cải trang nên ít ai để ý.

Lam Quân đi lên tầng mười của bệnh viện, trên tầng Dư Khả Nhiên làm việc một
tầng.

Đến trước cửa làm việc của một người bạn thân, Lam Quân gọi một cuộc điện
thoại, ngay lập tức, từ trong phòng có một chàng trai tóc nâu đen che mất một
nửa mắt kính, một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần chạy ra.

"Lam Quân, lâu ngày không gặp! Nửa năm rồi mà cậu giờ mới đến thăm tớ à?"

"Sỹ Hàn, cậu làm hơi quá rồi đấy!" Lam Quân gạt tay Sỹ Hàn để trên vai anh.

Chàng trai ấy cười híp mắt, mãi mới để ý Tiểu Bách đứng bên cạnh Lam Quân.

"A... Cậu nhóc này là..."

Lam Quân cũng mới sực nhớ ra: "À... nó là Tiểu..."

"Tiểu Bách à? Nhớ con quá đi a! Cũng hơn tháng chưa gặp con rồi."

Lam Quân thì chợt mắt nhìn hai người họ. Họ quen nhau từ trước à?

"Thật ra thì có lần Dư Khả Nhiên dẫn Tiểu Bách đến đây rồi, vì thế mà tớ mới
biết Tiểu Bách!"

Lam Quân nghe Sỹ Hàn nói mới hiểu ra, chợt nhớ mục đích mình đến đây, nghiêm
túc quay sang Sỹ Hàn, liếc anh mấy cái.

Sỹ Hàn cũng có vẻ hiểu ra, liền dẫn Lam Quân vào phòng làm việc.

Tiểu Bách bị Lam Quân bắt ngồi ở phòng chờ sát đó rồi Lam Quân vào bàn bạc
việc với Sỹ Hàn.

"Lam Quân, cậu chắc chắn muốn xét nghiệm ADN với Tiểu Bách? Cậu muốn cho nó
biết chuyện của năm năm về trước ư?"

"Ừ, mình sẽ cho nó biết, nó có quyền biết. Nhưng mình chưa muốn Dư Khả Nhiên
biết chuyện này, vốn dĩ nếu mình nói cho cô ấy, mọi chuyện cũng sẽ chẳng có gì
thay đổi, chắc chắn mình sẽ bị cự tuyệt!"

Đúng vậy, Lam Quân luôn nghĩ sẽ giấu Dư Khả Nhiên mọi chuyện nhiều năm qua,
một đằng là vì sợ cô sẽ sống trong đau khổ, luôn bị quá khứ dày vò. Một đằng
sợ cô sẽ không còn muốn có dính líu gì đến anh.

"Mình cũng muốn chắc chắn Tiểu Bách chính là con trai mình!"

Nhìn Lam Quân cương quyết như vậy, Sỹ Hàn liền miễn cưỡng gật đầu, gọi Tiểu
Bách vào.

Tiểu Bách được Sỹ Hàn gọi vào, ngồi đối diện Lam Quân.

"Tiểu Bách, ta sẽ cùng con xét nghiệm ADN."

Tiểu Bách trợn mắt nhìn Lam Quân, anh cùng cậu muốn xét nghiệm ADN? Để làm gì?
Chẳng lẽ cha của cậu chính là... Lục Lam Quân? Rốt cục chuyện năm xưa là như
thế nào?

Đắn đo một lúc, cuối cùng Tiểu Bách cũng đồng ý xét nghiệm ADN, Lam Quân liền
đứng dậy cùng cậu lấy mẫu xét nghiệm.

Ba mươi phút trôi qua, sau khi lấy mẫu xét nghiệm xong, Lam Quân cũng không
muốn lấy kết quả nhanh nên bảo Sỹ Hàn không cần vội.

Rồi Lam Quân đưa Tiểu Bách về nhà, nhưng anh lại nhanh chóng đi có việc.

Tiểu Bách về nhà với cả đống thắc mắc, bé thật sự không hiểu gì về quá khứ của
mẹ bé. Nhưng bé cũng có suy nghĩ giống Lam Quân, chuyện này giấu được mẹ bé
lúc nào hay lúc ấy! Có nhiều lúc, Tiểu Bách thật sự không muốn cho Dư Khả
Nhiên biết nhiều chuyện, chỉ sợ cô sẽ rất đau khổ khi biết mọi thứ. Nhưng bé
biết, có đôi khi biết được sự thật dù nó khó chấp nhận thế nào thì chúng ta
vẫn cảm thấy vui hơn là lúc chưa biết. Bởi sự thật đó giúp ta thoát khỏi những
con đường lạc lối và đưa chúng ta đến một con đường tốt đẹp hơn. Bé mong mẹ bé
sẽ như vậy!

Dư Khả Nhiên làm việc từ sáng đến tận tối muộn mới về, thấy Tiểu Bách đang ăn
bánh quy và uống sữa nằm trên sofa mà chẳng thấy Lam Quân đâu nên hơi lạ, giờ
này anh còn đi đâu?

"A! Mẹ rồi rồi, Tiểu Bách ở nhà từ gần trưa đến giờ, chán quá đi nha!"

"Lam Quân đâu?"

Chẳng lẽ Lam Quân để Tiểu Bách ở nhà một mình mà giờ cũng chưa về? Cô nhìn
đồng hồ đã gần 10 giờ tối... Đúng là hôm nay cô cũng quá bận!

"Con không biết!"

"Sao bây giờ mới ăn?"

Tiểu Bách chán nản tỏ vẻ giờ mới cảm giấy đói bụng.

Dư Khả Nhiên cũng không để ý, có vẻ hôm nay cô đã làm việc quá mệt mỏi, ngay
lập tức cô lên lầu.

Sau khi Dư Khả Nhiên lên lầu, Tiểu Bách vẫn nằm sofa ăn bánh tiếp, có vẻ bé
đang đợi Lam Quân trở về...

"Ding..." Tiếng cửa mở ra, Tiểu Bách ngay lập tức ngồi dậy, cậu biết... Lam
Quân đã về!

"Chú về muộn!"

Tiểu Bách đứng trước mặt Lâm Quân, đút hai tay vào túi quần, mắt ngước lên,
hống hách a!

"Cháu muốn biết kết quả... ADN không?" Lam Quân đưa tay xoa nhẹ má Tiểu Bách,
nhìn cậu thật ấm áp!

"Muốn!"

Tiểu Bách cương quyết nhìn thẳng vào Lam Quân. Lam Quân thấy vậy cười khẩy,
anh nói: "Vậy để ngày mai đi!"

Ngày mai... ngày mai... A!! Tiểu Bách sắp phát điên lên rồi, tức giận lườm Lam
Quân mà không thể làm gì được. Cậu đã mất công đợi từ sáng tới giờ rồi, nếu
không phải tò mò muốn biết chắc cậu chẳng khổ sở như vậy!


Đó Là Yêu - Chương #7