Chịu Đựng Được Nỗi Ly Biệt Mới Tìm Được Tình Yêu Chân Chính


Người đăng: BachLam

Người trưởng thành, chịu đựng được nỗi ly biệt mới tìm được tình yêu chân
chính

Ngày cuối cùng của tháng ba đã sắp kết thúc, hoàng hôn sắp buông xuống nhưng
những bước chân, tiếng ồn ào của sân bay chưa bao giờ ngớt. Khi chuẩn bị đi
qua cửa kiểm soát an ninh, Đường Tịch bước chậm lại, quay lại cười nhẹ nhàng
với Dư Khả Nhiên, anh trầm lặng hồi lâu. Dư Khả Nhiên cũng cười nhẹ với anh,
nói: "Chúc anh đi thuận lợi!"

Đường Tịch thở mạnh, chần chừ hồi lâu: "Anh mong là vậy!" Đúng vậy, khó khăn
rồi cũng trôi qua, giống như cơn mưa ngoài kia, tầm tã cỡ nào rồi cũng trời
quang mây tạnh. Cuộc sống này, dù là bi thương hay hạnh phúc đều vẫn tiếp tục
trôi qua.

Đường Tịch vẫn cười, dù thế nào, nụ cười của anh vẫn luôn ôn hòa, đôi mắt sáng
dịu dàng, chẳng biết đã mê hoặc biết bao người. Nhưng nụ cười ấy lại dần dần
biến mất, anh dang tay ôm chầm lấy Dư Khả Nhiên, gương mặt bỗng đau xót lạ
thường.

"Đường Tịch..."

"Khả Nhiên, em biết mà, người anh lo lắng nhất, chính là em!"

Anh lại thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: "Anh đi rồi, ai sẽ là người chăm
sóc cho em?". Dư Khả Nhiên, người con gái này đã in thật sâu trong trái tim
anh, dần dần chiếm trọn cả trái tim anh, trở thành người anh muốn mãi bên cạnh
không rời xa.

"Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, Đường Tịch, anh không cần phải lo cho em.
Năm năm rồi, đối với em là khoảng thời gian dài để quên đi mọi thứ năm xưa."
Dư Khả Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Đường Tịch, nhẹ nhàng nói tiếp: "Với cả, em còn
có Lam Quân . Tuy cậu ta ở Hà Nam, xa Bắc Kinh nhưng có chuyện cần gặp, cậu ấy
liền tới gặp em."

Lòng Đường Tịch như bị cái gì đó đè lên, khiến anh cảm thấy thật thật đau
nhói, Dư Khả Nhiên, cô càng dịu dàng, thuần khiết như vậy, anh lại càng không
thể rời xa cô. Anh biết, cô là người vốn luôn dịu dàng như vậy, nhưng bên
trong, trái tim cô đầy gai góc, nhất là từ khi, bố mẹ cô qua đời.

Chỉ có điều, cô sẽ không để lộ cho ai biết, kể cả anh, cô không bao giờ trao
cho anh trai trái tim của mình, để anh bảo vệ và che chở cho cô. Cô luôn dùng
nét điềm đạm che dấu tất cả, như bây giờ vậy.

"Khả Nhiên... Thật sự anh có thể giúp em!"

"Đường Tịch, em thật sự rất ổn!" Khả Nhiên lên tiếng, ngăn chặn dự định của
anh.

Đường Tịch nhận ra sự kiên quyết của cô, anh đành nuốt hết những lời mình sắp
nói vào, ngậm ngùi gật đầu.

"Anh mau đi đi, đừng để phóng viên nhìn thấy." Cô lên tiếng nhắc nhở anh.

Anh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu lần nữa. Khả Nhiên đứng vẫy tay về phía
anh, anh vẫn đứng đờ ra đó. Cô khẽ xoay người lại, định đi. Anh lên tiếng, gọi
tên cô.

"Bao năm qua, em có hận anh không?" Suy nghĩ rất lâu, anh mới dám hỏi câu này.

Ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài chiếu vào, bao bóng hình qua lại, duy chỉ có cô,
mảnh mai, gầy yếu. Mái tóc dài của cô xõa xuống, trông thật đẹp. Khả Nhiên lắc
đầu.

Đường Tịch ngước lên, cô đã đi rồi.

Anh đau khổ, hét lên thật to: "Năm năm qua, em vẫn chưa quên được anh ta đúng
không?" Anh nghĩ cô không nghe được. Sân bay đông đúc như vậy, những bước chân
xung quanh lại hỗn loạn đến thế. Nhưng anh biết cô nghe thấy rồi. Cách những
đám đông, bả vai cô run lên một cái cực khẽ. Vậy là anh biết.

Nhưng cô vẫn không quay lại, thậm chí không dừng bước. Làm như không nghe
thấy, không muốn cho Đường Tịch hay chính bản thân cô một đáp án.

Đôi khi im lặng không phải là bỏ cuộc cũng không phải chấp nhận rằng bạn không
vượt qua được nữa, mà đó là sự trưởng thành!

Nhớ lại quá khứ chỉ làm ta thêm buồn, nhắc lại kỉ niệm chỉ làm lòng thêm đau,
chỉ mong quên thật mau... để nỗi đau không tồn tại.

Bắc Kinh khi bước vào tháng tư hoa đào nở rất nhiều, thật đẹp. Dư Khả Nhiên ở
đây bảy năm rồi, rõ ràng là nơi cô lớn lên từ nhỏ, nhưng sao lạ lẫm mà đau
thương như vậy. Cô làm việc tại khoa ngoại thần kinh của bệnh viện trung tâm
thành phố, cuộc sống cứ như vậy đó! Đôi khi làm việc không chỉ vì tiền, mà để
giết thời gian và chứng minh rằng... ta vẫn tồn tại trong thế giới này!

Chủ nhật, cô được nghỉ phép nhưng có một bệnh nhân bị thương rất nặng nên cô
không thể xin nghỉ, cô gọi điện cho Tiểu Bách: "Con trai à, sáng nay ở nhà
nhé, chiều mẹ mới về, rồi dẫn con đi chơi".

Trịnh Hoàng Bách, con trai cô!

Trịnh Hoàng Bách, người cô yêu nhất trên cuộc đời này, bé là tất cả của cô!

Năm năm trước, cô quen Trịnh Vũ Thần, cô và anh có mối tình tuyệt đẹp, thậm
chí, cô và anh thề với nhau rất nhiều nhưng cuối cùng, anh vẫn rời xa cô.

Nhưng không thể đoán trước được cái gì cả, hai tháng sau khi anh đi Mỹ học
kinh tế, cô mới phát hiện ra, trong bụng cô có con với anh.

Nhưng gia đình cô, trong thời gian đó, nhà họ Dư lâm vào tình thế tán gia bại
sản, ba mẹ cô mất. Cô cứ nghĩ, mình sẽ không thể giữ đứa bé, không thể sinh
sống nổi nữa, nhưng không! Cô được Đường Tịch giúp được, nhà Đường cũng rất
thân thiết với nhà Dư, nhưng lúc nhà Dư lâm vào đường cùng, nhà Đường không hề
biết.

Cô biết tình cảm Đường Tịch, anh thầm yêu cô nhiều năm nay. Kể cả việc cô có
con, anh không hề tránh ghét cô, thậm chí giúp đỡ cô rất nhiều. Thật sự cô rất
quý Đường Tịch nhưng tình cảm cô dành cho anh, chỉ là tình cảm anh em. Nếu
Trịch Vũ Thần không xuất hiện trong cuộc đời cô, ngang nhiên nắm giữ trái tim
cô thì có lẽ, Đường Tịch với cô đã kết hôn vì hôn ước từ trước rồi.

Ca phẫu thuật của bệnh nhân cô chịu trách nhiệm đã thành công một cách hiệu
quả và nhanh chóng. Việc còn lại của các y tá, cô ngay lập tức thu dọn đồ rồi
ra về. Nhìn đồng hồ cũng mới giữa trưa, cô liền về nhà cùng Tiểu Bách.

"Ding..." Cô nhấn dấu vân tay vô nhà, cửa nhà cô được thiết kế đặc biệt, chỉ
cô, tiểu Bách và Đường Tịch mở được khóa.

"A! Mẹ về rồi" Tiểu Bách từ bếp chạy ra, trên người còn đeo chiếc tạp dề trông
rất dễ thương.

"Con làm bữa trưa à?" Dư Khả Nhiên cúi người xuống ôm tiểu Bách vào lòng.

Tiểu Bách gật đầu, cười rạng rỡ chạy vào bếp. Khả Nhiên bỗng cảm thấy ấm lòng,
cô thay đồ rồi ngồi xuống bàn ăn ngắm đứa con mới năm tuổi của cô. Tiểu Bách
là một thiên tài, nó có những kiến thức như một người thành đạt cao, nhưng
Bách của cô cũng rất đáng thương! Cô vẫn luôn mong muốn bé có một gia đình
hoàn hảo, một gia đình có bố, mẹ.

Đường Tịch rất yêu quý bé, bé cũng vậy. Nhưng có lẽ, quan hệ giữa hệ mãi mãi
chỉ dừng ở mức chú cháu.

"Mẹ, người mau ăn đi a! Tiểu Bách thu dọn đồ một chút, lát mẹ con chúng ta
liền đi mua sắm." bé vừa nói, vừa cười rạng rỡ, ngay lập tức chạy lên phòng
dọn đồ.

Con trai cô là vậy đó, không biết hưởng gen từ ai, thông minh, đẹp trai, tài
tử, quyết đoán. Quan trọng hơn, người tài năng bình thường không là cái gì,
đây, con trai cô có tài năng bất thường! Cũng có lẽ, ông trời đúng là có mắt,
bé là nguồn sống duy nhất của cô!

Không muốn lại nghĩ ngợi, cô liền dùng bữa.

"Mẹ, người ăn xong chưa?" Hơn nửa tiếng sau, bé cầm chiếc túi xách xuống, trên
người cũng thay quần áo rồi. Bé mặc chiếc áo mơ mi kẻ xanh và chiếc quần âu.

Dư Khả Nhiên đứng dậy lấy trên tay bé bộ váy màu xanh dương nhạt, vào thay, từ
lúc đi làm về tới giờ, cô chưa có thay đồ! Năm phút sau, cô bước ra ngoài, cầm
túi xách lên chuẩn bị đi, bé cũng đã dọn đồ xong.


Đó Là Yêu - Chương #1