62 : Mảnh Vỡ Luân Hồi Chi Môn


Quá trình trị thương mất hơn mười ngày Lâm Phong mới ra khỏi khe nứt, lúc
trước do quá nhiều linh thú đuổi theo nên hiện tại Lâm Phong cũng không biết
mình đang ở nơi nào, đồng thời do trị thương nên không để ý linh khí ở xung
quanh. Lúc này Lâm Phong cảm nhận được linh khí ở đây quá nồng nặc nhưng lại
mang theo khí tức u ám hắn không thích, cảm giác này giống như lại một lần nữa
vào Ám Lâm vậy. Lâm Phong đối chiếu với 2 phần bản đồ trong não hãi thì phát
hiện chỗ này không có trên bản đồ.
-Thật xui a, không biết đây vẫn còn ở trung vi hay khu vực sâu nhất trong Đại Vực Sâm Lâm rồi, hy vọng là vẫn ở trung vi đi. Lâm Phong cũng cảm thấy nơi đây không phải chỗ sâu nhất của Đại Vực Sâm Lâm vì nghe nói đã có người thấy qua khu vực sâu nhất chỉ toàn là vực sâu, không có một chút sinh mạng nào.
Vì có kinh nghiệm di chuyển trong Ám Lâm nên Lâm Phong suy nghĩ một chút, nếu
muốn ra ngoài chắc hẳn phải đi theo phương hướng khí tức u ám giảm bớt nhưng
ai biết liệu tại khu vực sâu nhất khí tức có giống nơi đây hay không nên Lâm
Phong quyết định ở tại đây tìm hiểu tình hình, hơn nữa khu vực này cũng có thể
luyện tập đề cao sức chiến đấu, còn về tu vi thì Lâm Phong không hấp thu linh
khí ở đây bởi trực giác bất an luôn cảnh báo nếu hắn làm như vậy.
Lâm Phong tản thần thức ra, hắn hết hồn, nơi đây không dùng thần thức để xem
xét được, quả thật kỳ quái. Sau vài lần thử thấy không có hiệu quả Lâm Phong
liền bỏ qua, thay vào đó hắn giải trừ phong ấn, Lâm Phong phát hiện mắt hắn
sau khi giải khai phong ấn thì thị lực rất mạnh hơn nữa lại thấy được một vài
thứ có ích. Lâm Phong nhìn thấy nơi đây có rất nhiều hồn phách, có hồn phách
linh thú, hồn phách của người, có cả những loài kì quái mà hắn chưa gặp qua
bao giờ, chúng du đãng xung quanh, trong mắt là một vẻ thẫn thờ không hề có
mục đích. Đột nhiên thấy nhiều hồn phách như vậy Lâm Phong cũng cảm thấy lạnh
sống lưng, nếu những hồn phách này có ác ý với hắn thì lúc hắn vừa bước ra khe
nứt đã tiêu đời rồi nhưng thấy chúng giống như không nhìn thấy mình thì Lâm
Phong thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, dường như những hồn phách này phát hiện ra ánh mắt của Lâm
Phong, chúng điên cuồng gào thét lao về phía Lâm Phong.
-Xong. Lúc này Lâm Phong cực kì hoảng sợ, hồn phách ở đây cả ngàn cả vạn mỗi con cho hắn một ngụm nước bọt hắn cũng chết chìm rồi chứ đừng nói chúng nó cùng nhau công kích. Mặc dù hoảng sợ nhưng Lâm Phong ngay lập tức phong ấn đôi mắt lại, không biết có hiệu quả hay không nhưng hắn vẫn cứ làm. Ngay khi vừa phong ấn thì Lâm Phong không còn thấy những hồn phách đó nữa, hắn cũng không dám cử động. Sau mấy phút, Lâm Phong cảm giác thân thể không có gì bất ổn, não hãi cũng không xảy ra chuyện gì mới suy nghĩ lại một chút.
-Nơi này quá nguy hiểm, ta mau mau ra ngoài thôi bất quá lúc nãy có nhiều hồn phách ở rất gần ta không kịp phong ấn đôi mắt lại nhưng hình như chúng nó cũng không công kích a, trong mắt của chúng đã không còn mờ mịt mà giống như là khát vọng.
Lâm Phong cảm thấy những linh hồn lúc nãy mặc dù điên cuồng nhưng đó là biểu
hiện của khát vọng chứ không phải biểu hiện của sự hung tàn, hắn rất muốn giải
khai phong ấn lần nữa để tìm hiểu xem chúng nó khát vọng cái gì nhưng cuối
cùng cũng nén lại sự tò mò của một nhà khoa học, hắn còn quá nhiều thứ phải
bận tâm không đáng để mạo hiểm tính mạng ở nơi này. Sau hơn 3 ngày tìm hiểu,
Lâm Phong phát hiện nơi đây không có một con linh thú nào, cũng không có một
cây linh thảo nào điều này làm nội tâm Lâm Phong càng cảm giác nơi đây nguy
hiểm, hắn muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Thế nhưng sau mấy ngày
Lâm Phong nhận thấy nơi đây giống như một khu vực khí tức phân bố đều nhau,
căn bản là không có chỗ khí tức u ám giảm đi a, thế này làm sao mà tìm được
lối ra bây giờ.
Vì muốn thoát ra bên ngoài nên mỗi ngày Lâm Phong đều dùng thần thức của mình
tỏa ra để tìm kiếm nhanh hơn, dù cho không có hiệu quả nhưng mỗi ngày hắn phát
hiện thần thức của hắn có chút cô đọng hơn. Hôm nay đã là 1 tháng kể từ khi
Lâm Phong lạc vào nơi đây, lúc trước rõ ràng có mấy con linh thú đuổi theo hắn
từ những khu vực này mà trong một tháng này hắn đi qua những khu vực đó lại
không hề phát hiện một chút dấu tích nào, quả thật quá kì quái. Lâm Phong đưa
ra kết luận trong 2 ngày hắn trị thương nơi đây đã phát sinh một biến cố nào
đó mà hắn không biết dẫn đến ngoại trừ hắn ra thì khu vực này không còn một
sinh vật nào tồn tại cả. Mặc dù bị kẹt nhưng thần thức hiện tại cũng tản ra
được mười thước, xem như không uổng công.
Lâm Phong không biết bởi hắn có hỗn độn chi tâm phụ thể nên mới tránh được một
kiếp nếu không ngay lúc hắn giải khai phong ấn đã bị vô số hồn phách kia thôn
phệ rồi, hơn nữa thần thức của hắn có thể tu luyện tại đây cũng nhờ có hỗn độn
chi tâm trợ giúp, đây là bản năng của hỗn độn từ không sinh có, dù chưa nhận
chủ (chính thức) nhưng nó vẫn làm theo bản năng của mình.
Lại vài tháng nữa qua đi, thần thức của Lâm Phong tại đây đã mở ra được mười
trượng, linh thạch thì chỉ còn lại 8 viên vì hắn cần phải bổ sung cho cơ thể
mới có thể tìm kiếm nhanh chóng lối ra được, tu vi vẫn là ngưng khí tầng 7
đỉnh phong không tiến triển được chút nào. Lâm Phong rất lo lắng sợ rằng không
ra được, hắn còn rất nhiều việc phải làm, hắn phải đi tìm Thanh Ngọc, hắn còn
thù lớn vẫn chưa trả, hắn không thể ở đây cả đời được. Còn có Vũ Ngưng, Lâm
Phong không biết nếu hắn không trở về được liệu nàng có bất chấp đi vào Đại
Vực Sâm Lâm tìm hắn không, nếu nàng đi vào mà có mệnh hệ gì dù chết hắn cũng
cảm thấy có lỗi với nàng.
Không do dự nữa, Lâm Phong quyết định mở phong ấn của mắt, dù chết bây giờ hay
ở lại đây cả đời cũng như nhau mà thôi. Vẫn là cảnh tượng lúc trước, vẫn là vô
số hồn phách, vẫn là điên cuồng gào thét lao tới chỗ Lâm Phong. Lần này hắn
quyết định đứng xem những hồn phách này muốn làm gì hắn. Vô số hồn phách bay
quanh Lâm Phong, chúng không tiến lại gần quá 1 thước nhưng vờn quanh Lâm
Phong giống như Lâm Phong là vua của chúng vậy. Trong mắt những hồn phách này
là một sự khao khát, Lâm phong cũng nhận ra được sự khao khát này rất quen
thuộc, đây chẳng phải là hắn vẫn khao khát được giải thoát chính mình khỏi số
mệnh hay sao, đây chẳng phải là khao khát muốn được sống hay sao. Lâm phong
lên tiếng:
-Ta không biết các ngươi là ai, không biết các ngươi muốn gì cũng không biết các ngươi có hiểu lời ta nói hay không nhưng ta cần biết lối ra để thoát khỏi đây, nếu ta thoát ra được ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của các ngươi.
Những hồn phách này có lẽ hiểu lời Lâm Phong nói, trong mắt có chút vui sướng,
chúng tự động tách ra, hàng ngàn hàng vạn hồn phách tạo thành một lối đi. Lâm
Phong bây giờ chỉ có cách đánh cuộc, hắn bước chân lên con đường này. Con
đường này rất dài, không biết do chính bản thân nó dài hay do tâm tình của Lâm
Phong, hắn bước trên con đường mà lòng nặng trĩu, hắn lại một lần nữa cảm nhận
được sự oán giận, cảm giác này giống với lúc hắn tự tay giết hàng triệu hàng
trăm triệu người. Cũng không biết là những hồn phách này cố tình hay vô ý mà
Lâm phong cảm nhận được tâm tình của chúng, đó là một sự không cam lòng, một
sự giãy giụa trong vô vọng, một sự đau khổ tột cùng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phong nhìn thấy một tấm bia đá cực lớn, uy nghiêm
từ tấm bia đá tản ra khiến hắn bừng tỉnh. Lâm Phong cảm nhận được tấm bia đá
này rất cổ xưa, khí tức tang thương từ tấm bia đá tản ra khiến Lâm Phong cảm
thấy bản thân thật nhỏ bé, có lẽ có một ngày hắn sẽ nằm xuống giống như tấm
bia đá này đang tọa lạc nơi đây vậy, không một ai biết đến hắn cũng không một
ai nhớ đến hắn. Rồi những người hắn yêu thương cũng ngã xuống, từng người từng
người một, liệu có kiếp sau hay không, nếu có liệu hắn có cùng họ ở chung một
chỗ hay không hay lại thành những người xa lạ.
Một tia khí tức từ hỗn độn chi tâm tản ra, Lâm Phong rùng mình hoảng sợ, chỉ
nhìn một tấm bia đá mà đã khiến hắn chán chường, chỉ một cái nhìn thoáng qua
đã khiến hắn trầm luân, như vậy thì làm thế nào có thể ở cùng Thanh Ngọc. Hắn
hét lớn như thể hiện quyết tâm của mình:
-Ta không biết ngươi vô tình hay cố ý mà khiến ta nản lòng, nhưng ta chắc chắn sẽ siêu việt ngươi, nếu ngươi cản ta thì dù bây giờ có là con kiến hôi nhỏ bé trước mặt ngươi ta vẫn muốn cắn ngươi một phát để ngươi nhớ rằng ngươi đã từng bị một con kiến phản kháng.
Không biết tấm bia đá có nghe thấy hay không mà một trận rung chuyển vang lên,
tấm bia đá đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó một bóng người có chút mờ ảo hiện ra:
-Đã không biết bao lâu rồi mới có người dám nói với ta như thế, chàng trai trẻ cũng can đảm đấy. Ta cũng không có ác ý, chẳng qua đó là do đạo tâm của ngươi chưa vững mà thôi. Gặp mặt tức là có duyên, ta cảm nhận được ngươi có một mong muốn muốn tìm lại một người đã chết nên ta khuyên ngươi từ bỏ đi thôi, thế giới này hiện tại đã không còn khả năng luân hồi được nữa rồi.
Đây là lần thứ hai Lâm phong nghe về luân hồi, lần trước là tên ma tướng nói
cho hắn, lần này là tấm bia đá. Lâm Phong lên tiếng hỏi:
-Tại sao, lúc trước có người nói với ta tu vi đến một mức nhát định sẽ hồi sinh được người chết, còn luân hồi là cái gì.
Hư ảnh kia thở dài:
-Luân hồi, luân hồi, ngươi tu vi quá thấp nếu ta giải thích cao hơn ngươi không hiểu nên nói đơn giản là một người sau khi tử vong phần hồn của người đó sẽ đi đến một con đường mới, nếu may mắn người đó có thể được tân sinh với một thân phận hoàn toàn mới, có vài người lưu giữ được kí ức nhưng phần lớn đều quên hết những gì xảy ra ở kiếp trước. Hồi sinh người chết và luân hồi là hai chuyện khác nhau, nếu ngươi còn giữ một phần linh hồn của một người thì khi ngươi đạt đến tu vi nhất định có thể làm được nhưng ngươi mới Ngưng khí tầng 7 thì làm sao nắm giữ được linh hồn người khác, đó là lí do ta nói ngươi nên từ bỏ đi.
Lâm Phong cũng không lo lắng lắm, bởi linh hồn của hắn và Thanh Ngọc cùng tại,
hắn tin tưởng Thanh Ngọc vẫn còn sống, tấm bia đá thấy Lâm Phong ánh mắt vẫn
không từ bỏ liền nói:
-Ta nói như vậy vì muốn ngươi tu luyện tới đẳng cấp cao hơn, ta cảm nhận được ngươi có Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, ngươi là người nắm giữ hy vọng có thể khôi phục lại luân hồi, mặc dù hy vọng rất mong manh nhưng ta vẫn lựa chọn tin tưởng, ít nhất có một chút hy vọng còn tốt hơn là không có gì.
Lâm Phong biết kiến thức mình còn rất ít nên tranh thủ hỏi luôn mấy câu:
-Nhật Nguyệt phá hư thần đồng là cái gì, có tác dụng gì, đây là nơi nào, còn những hồn phách này tại sao ở đây lại có nhiều như vậy, còn nữa ngươi là ai, ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây không.
Hư ảnh kia cũng kiên nhẫn giải thích:
-Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết chỉ có người nắm giữ Nhật Nguyệt phá hư thần đồng mới có thể tái tạo luân hồi, ta là một mảnh của Luân hồi chi môn, trong một trận đại chiến mà Luân hồi chi môn bị phá vỡ khiến giới này không còn có luân hồi, những hồn phách này là những người chết đi khi luân hồi chi môn bị phá vỡ thì tràn ra, bọn chúng không có khả năng luân hồi, cũng không có khả năng chết đi, chỉ có thể mãi mãi mờ mịt như vậy mà thôi. Còn người sau đại chiến khi chết đi nếu may mắn thì có thể hoàn toàn chết đi, còn nếu không cũng sẽ trở thành giống như bọn họ. Nơi đây là địa bàn của ta, cứ cách trăm năm ta lại thay đổi một vị trí tại Đại Vực Sâm Lâm, chỉ là lần này ngươi vô tình lọt vào mà thôi nên ta có thể đưa ngươi ra khỏi đây nhưng muốn nhờ ngươi giúp một việc.
Lâm phong không hiểu lắm về luân hồi chi môn cũng không biết về trận đại chiến
mà tên này nhắc tới nên chỉ tạm thời cất giữ thông tin tại đây sau này tìm
hiểu, thấy tấm bia nói có thể giúp mình ra khỏi đây cũng vui vẻ:
-Ngươi nói đi, nếu có thể ta sẽ làm, còn nếu không thì thôi. Hơn nữa ta nợ những hồn phách này một nhân tình, ngươi có thể hiểu chúng không.
Hư ảnh kia không trả lời ngay mà lại nói tiếp:
-Luân hồi chi môn đã vỡ thành bốn mảnh, hiện tại một mảnh là ta ở đây ngay tại nhân giới, hiện tại ta không thể đi theo ngươi được vì phải trấn áp một thứ, nếu có thể ngươi hãy thu thập 3 mảnh còn lại để hoàn chỉnh lại Luân hồi chi môn, có như vậy thế giới này mới hoàn thiện, ngươi cũng có hy vọng tìm được người mà ngươi muốn tìm. Hiện tại ngươi có thể giải thoát cho những hồn phách này nhưng nếu Luân hồi lại hoàn thiện thì ngươi còn giúp được chúng nhiều hơn nữa, ngươi có thể lựa chọn. Tuy nhiên nếu ngươi giải thoát cho chúng bây giờ có thể sẽ chịu ảnh hưởng từ chúng bởi thần đồng vẫn còn quá yếu.
Lâm Phong trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng:
-Được, nếu có thể ta sẽ làm, các ngươi ai chọn hiện tại giải thoát hãy đứng ra, còn những hồn phách còn lại nếu ta cảm thấy không hoàn thiện được luân hồi ta sẽ quay lại nơi đây để giải thoát cho các ngươi. Hư ảnh kia thấy Lâm phong quyết định cũng động dung, phải biết tu chân giới toàn những kẻ không có lợi thì không làm, Lâm phong lựa chọn như vậy cho thấy Lâm Phong rất trọng tình nghĩa, chỉ vì được dẫn đường mà lựa chọn hại mình lợi người. Quả thực Lâm Phong cũng đã quá quen với việc giải thoát này rồi nhưng tấm bia đá này nghĩ cũng có phần đúng.
Lập tức có vô số hồn phách tràn ra đứng trước mặt Lâm Phong, có lẽ chúng không
chịu nổi sự giày vò, có lẽ chúng cũng không đặt hy vọng lên Lâm Phong mà muốn
giải thoát càng sớm càng tốt, chỉ còn khoảng 1/10 hồn phách vẫn đứng tại vị
trí cũ mà thôi.
Dưới sự cho phép của Lâm phong, vô số hồn phách chui vào mắt trái hắn, sau đó
được mắt phải tinh lọc, thiêu đốt rồi bay ra ngoài. Trong quá trình đó Lâm
Phong lại một lần nữa cảm nhận được sự oán giận, đau khổ, quả thực hồn phách ở
đây nhiều lắm, lại có rất nhiều hồn phách trước đây tu luyện tới cảnh giới cực
cao nên ảnh hưởng đến Lâm Phong rất nhiều, nhưng cũng nhờ vậy mà năng lượng
còn dư thừa từ những hồn phách này làm cho đôi mắt của Lâm phong mạnh hơn một
chút. Trước khi tiêu tán những hồn phách này đều cúi đầu cảm tạ Lâm phong, nhờ
đó mà mang đi không ít oán khí trong lòng Lâm Phong.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #62