61 : Luyện Tập Tại Trung Vi


Thanh kiếm mà Lâm Phong luyện hóa được cũng không phải hạng gì ghê gớm lắm,
chỉ là một thanh phi kiếm bình thường mà thôi, thậm chí cũng chưa được gọi là
phi hành pháp bảo nhưng lại có một chút tác dụng phi hành. Tâm niệm vừa động,
thanh phi kiếm lớn hơn một chút, Lâm Phong đạp lên thân kiếm lợi dụng thần
thức nhấc bổng cả kiếm lẫn người lên trên không. Dưới Kết Đan thì muốn di
chuyển trên không trung chỉ có thể lợi dụng một số loại pháp bảo đặc thù giống
như ngự kiếm phi hành, bất quá khoảng cách cũng rất ngắn, lại hao tốn rất
nhiều linh lực cùng thần thức nên cũng ít được dùng tới.
Ngay khi Lâm Phong đạp kiếm bay được khoảng 7 trượng thì một cỗ hấp lực từ
dưới vực truyền tới, trong cỗ hấp lực này còn chất chứa một ham muốn đánh
thẳng vào linh hồn Lâm Phong, dường như nó đang kêu gọi nếu muốn vĩnh sinh hãy
xuống vực sẽ tìm thấy vĩnh sinh. Lâm Phong lảo đảo, thần thức điên cuồng tỏa
ra điều khiển phi kiếm, chân khí hòa hợp từ đan điền tản ra bao lấy Lâm Phong
mới khiến hấp lực kia giảm bớt.
Chỉ 3 trượng nhưng Lâm Phong phải hao hết 6 thành chân khí mới vượt qua được,
sau lưng là một mảnh lạnh lẽo. Lâm Phong rốt cuộc đã hiểu tại sao những con
tinh viên kia khi chết lại muốn lao xuống vực, ham muốn từ cỗ hấp lực quá mạnh
mẽ, nếu không phải chân khí của hắn có thể hóa giải được hay chính bản thân
hắn đã chết 2 lần thì Lâm Phong cũng không cưỡng lại được. Hiện tại Lâm Phong
đã không còn sợ cái chết, cái hắn sợ là hắn cả đời này cũng không tìm được
Thanh Ngọc, hắn đã nợ Thanh Ngọc quá nhiều, hắn cảm thấy những điều hắn nợ
Thanh Ngọc chưa phải là tất cả mà Thanh Ngọc đã làm cho hắn.
Ổn định lại dòng suy nghĩ, Lâm Phong quan sát xung quanh, Lâm Phong cảm giác
được linh khí ở đây mạnh hơn ở ngoại vi gấp mấy lần, tu luyện trong đây thì là
làm một hưởng 10 a nhưng thần thức của hắn chỉ tản ra được năm mươi trượng mà
thôi. Ngay khi đang quan sát thì một cỗ mùi tanh thổi qua Lâm Phong, hắn liền
nhảy qua một bên né tránh, vị trí hắn đứng giờ đã thành một bãi bầy nhầy đầy
nước độc màu xanh.
Lâm Phong quay lại thì chửi thầm “con mẹ nó một con Thanh Độc xà trúc cơ mà
cũng giở trò đánh lén, cũng quá vô sỉ đi”. Lâm Phong biết độc xà là trúc cơ vì
hắn không nhìn ra được tu vi của nó, cho nên chỉ có thể là trúc cơ hoặc kết
đan, mà nếu là kết đan thì hắn tèo rồi a.
Thanh Độc xà thấy đánh lén thất bại liền đứng lại quan sát Lâm Phong, theo nó
nghĩ thì đòn vừa nãy phải giết chết Lâm Phong rồi, bất quá khi chắc chắn Lâm
Phong thực lực không bằng nó liền lại phun thêm mấy độc cầu về phía Lâm Phong.
Lâm Phong hiện tại không ở trạng thái đỉnh phong, mà dù có ở đỉnh phong cũng
không đánh lại độc xà nên chỉ có thể chật vật né tránh. Nhờ vào biến hóa của
thất tinh bộ nên độc cầu đều không thể chạm vào được Lâm Phong, độc xà biết
dùng độc của nó không thể đánh trúng Lâm Phong nên tự thân vận động lao về
phía Lâm Phong, một đuôi quất tới. Lâm Phong đang tránh né độc cầu liền cảm
giác một trận phong mang đập vào lưng, hắn thúc giục thất tinh bộ tới cực hạn.
Oành một tiếng, thân thể Lâm Phong vỡ tung nhưng không có máu bắn ra, một Lâm
Phong khác hiện ra ngay phía sau độc xà. Độc xà cũng tưởng rằng nó đã đánh
trúng Lâm Phong nên cử động chậm lại, Lâm Phong chớp lấy thời cơ cho nó một
Cửu dương chỉ về phía phần lưng, cách đỉnh đầu 7 tấc. Theo Lâm Phong hiểu biết
thì vị trí này là yếu điểm của hầu hết xà thú, độc xà bị trúng chiêu cuộn tròn
trên đất, gầm thét cùng quẫy đuôi liên tục, có vẻ như nó đã bị trọng thương.
Lâm Phong cũng nhân cơ hội này chuồn mất, trước mắt đánh giết đầu xà này không
quan trọng mà là khôi phục linh khí a, hắn cũng cảm nhận được có vài khí tức
tương đương với độc xà đang tiến tới. Mới chỉ là khu vực ngoài cùng của trung
vi mà đã nhiều linh thú trúc cơ như vậy rồi thì ở sâu hơn còn nguy hiểm cỡ
nào, thảo nào có rất ít người tiến vào trung vi, ở đây dù là trúc cơ mà bị vài
linh thú bao vây cũng chỉ có con đường chết.
Năm phút sau Lâm phong kiếm được một khe nứt rộng 10 thước sâu chỉ 1 trượng,
sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm liền chui vào đó, dùng tu vi nâng một
tảng đá lớn lấp lại sau đó lại vận dụng phong ấn thuật cùng linh khí hòa hợp
phong ấn khí tức nơi này lại, đây là nơi hắn dự định ở lại để hắn ở lại trong
một tháng tại nơi này sau đó sẽ quyết định có nên tiến vào thêm hay không. Sau
hai canh giờ tiêu hao một viên linh thạch hạ phẩm Lâm Phong đã khôi phục lại
trạng thái đỉnh, hắn tản thần thức ra ngoài phong ấn một chút để thăm dò xem
có linh thú nào gần đây hay không. Phát hiện tạm thời an toàn Lâm Phong ra
khỏi nơi trú ẩn, dự định tìm một linh thú trúc cơ đi lạc để luyện tay một
chút, đánh không lại vẫn có thể chạy a.
Lại một canh giờ trôi qua, Lâm Phong tìm được một đầu Cự Tê thú, đây là một
loại linh thú thuộc loài giáp xác, tính công kích không lớn nhưng cái mai trên
lưng nó rất cứng, chỉ sợ trúc cơ trung kì cũng không đánh vỡ được, bất quá đây
là một đối tượng khá tốt để luyện tập. Lâm Phong công kích đủ hướng, tam dương
chưởng, quyền, chỉ liên tục thi triển ra nhằm tìm ra điểm yếu của nó nhưng
không hiệu quả, cái mai rùa này quá cứng, hắn căn bản là đánh không mất máu
mà. Dù không gây được sát thương nhưng tam chiêu của Lâm Phong càng dùng càng
thuần thục hiện tại có thể tùy tâm mà phát rồi. Sau nửa canh giờ chiến đấu,
động tĩnh nơi này đã bị linh thú khác phát hiện, Lâm phong cũng tiêu hao gần
hết linh khí nên cấp tốc chạy về khe nứt kia. Con Cự Tê thú kia hắn không sợ
nó chết, dù sao mấy con linh thú kia cũng không làm gì được nó nên Lâm Phong
vẫn còn đối tượng để luyện tập.
Một đêm trôi qua, lần này thời gian tu luyện dài hơn nên Lâm Phong không muốn
lãng phí linh thạch mà chỉ hấp thu linh khí từ thiên địa, tính cả linh thạch
hắn đoạt được từ người khác thì bây giờ chỉ còn 14 viên linh thạch hạ phẩm mà
thôi, không nên lãng phí. Không phải đẳng cấp phong ấn thuật của Lâm phong cao
mà do chân khí của hắn có tác dụng che giấu tốt nên không có con linh thú nào
phát hiện ra Lâm Phong cả, hắn cứ thế mà tu luyện suốt đêm. Cứ như vậy hơn 3
ngày liền Lâm Phong luyện tập với Cự Tê thú rồi Lâm Phong chuyển qua đối tượng
khác, con Cự Tê thú này quá khó ăn, nhưng do dùng nhiều lần cửu dương chỉ vào
một điểm trên mai rùa của nó thì cũng gây ra được một vết lõm khá sâu.
Cũng không biết do ít người vượt qua được sự cám dỗ của khe rãnh kia hay không
mà từ khi vào trung vi đến giờ hắn vẫn chưa gặp một ai. Nhưng điều đó lại đúng
như mong muốn của Lâm Phong, hắn không muốn bị làm phiền lúc đang tu luyện.
Lần này đối tượng luyện tập của Lâm Phong là Tật Phong báo, một loài linh thú
tốc độ rất nhanh. Cự Tê thú để Lâm Phong luyện sức tấn công nên Tật Phong báo
Lâm Phong luyện tập thân pháp tránh né. Lúc đầu Lâm phong chỉ kiên trì được 10
phút liền bị thương, hắn buộc phải sử dụng một lá bùa nổ để thoát khỏi sự truy
đuổi của Tật Phong báo sau đó rút về nơi ở trị thương. Linh thảo Lâm Phong còn
tới mười mấy gốc cấp 1 nên vấn đề trị thương cũng dễ dàng. Cứ như vậy mỗi ngày
ngoài tu luyện ra thì Lâm Phong lại ra đánh nhau với Tật Phong báo, sau mỗi
lần bị thương thì lại trị thương rồi lại đánh tiếp. Khi nào muốn xả stress thì
hắn lại ra đập nhau với Cự Tê thú, đánh với Tật Phong báo Lâm Phong chẳng hề
có một cơ hội ra đòn nào nên cũng khá uất ức.
Bất tri bất giác một tháng đã qua đi, tu vi Lâm Phong đạt tới Ngưng khí tầng 7
sơ kì đỉnh phong, tu vi không tăng nhiều nhưng kinh nghiệm chiến đấu phải nói
là quá dồi dào. Hiện tại thất tinh bộ đã tạo được 2 tàn ảnh, Tật Phong báo bị
Lâm Phong làm phiền mãi cũng thành thói quen thấy hắn liền lao tới đánh bất
quá sát ý trong chiêu thức cũng không nhiều vì có mấy lần Lâm Phong có thể
đánh trọng thương nó nhưng Lâm Phong đều bỏ qua. Lúc này thì Tật Phong báo đã
không làm khó được Lâm Phong nữa, tốc độ của hắn mặc dù vẫn không bằng nhưng
trực giác lại rất mạnh, mỗi khi Tật Phong báo tấn công hắn liền né tránh trước
một nhịp.
Hôm nay Lâm Phong quyết định vào sâu hơn một chút, kiếm linh thú trúc cơ trung
kì để tạo áp lực cho bản thân đột phá lên Ngưng khí tầng 7 trung kì, hơn nữa
do đánh với Tật Phong báo cùng Cự Tê thú nên Lâm Phong cũng rất tự tin vào
thực lực của mình. Tiến vào hơn mười dặm, Lâm Phong phát hiện đại địa có chút
chấn động, theo kinh nghiệm của mình thì Lâm Phong đoán rằng đang có 2 con
linh thú đánh nhau, chắc là tranh giành địa bàn hay gì đó. Lâm Phong cẩn thận
tiến về phía chấn động liền thấy 2 đầu linh thú hắn không biết tên, một đầu
giống vượn một đầu giống sói, cả hai đều là trúc cơ trung kì thậm chí là hậu
kì. Quan sát một hồi Lâm Phong nhận ra hai đầu thú này đánh nhau vì một gốc
Cửu Dương hoa là linh thảo cấp 2, khá giống với Cửu Dương hoa trước đây hắn
gặp ở Tu Nghệ cầu nhưng linh khí ẩn chứa trong đó lớn hơn rất nhiều. Lúc đầu
Lâm Phong không muốn nhúng tay vào bãi nước đục này nhưng bây giờ hắn lại đổi
ý rồi, linh thảo cấp 2 không phải ở đâu cũng gặp được, hắn đã gặp được mà bỏ
qua thì hắn không phải là Lâm Phong rồi.
Hai đầu thú này tạm thời thế lực ngang nhau nên Lâm Phong cũng không vội, hắn
lấy ra hai cái Tốc phù dán sẵn vào chân, quyết định chờ đợi thời cơ cướp rồi
chuồn ngay lập tức. Một lúc sau Lâm Phong thấy lại có thêm 3 đầu linh thú nữa
tới đây, lúc này thì đầu vượn cùng đầu sói kia cũng dừng lại, càng ngày sự
tình càng phức tạp rồi. Lâm Phong cũng đau đầu, thế quái nào lại có thêm 3 con
nữa tới cướp đồ của hắn a, nếu đợi thêm một chút nữa không chừng lại tới thêm
7 10 đầu linh thú, đến lúc đó cũng không tới phiên Lâm Phong cướp a. Quyết
định trong nháy mắt, ngay lúc ngũ thú đang chần chờ hắn liền lao ra với tốc độ
cực hạn, đồng thời kích phát 2 tấm tốc phù dưới chân tốc độ lại tăng thêm một
phần. Trước mắt năm con linh thú là một bóng đen xẹt qua, sau đó Cửu Dương hoa
bốc hơi rồi bóng đen kia chia làm 3 hướng chạy mất, năm con linh thú gầm lên
tức giận, vậy mà có kẻ dám đoạt miếng ăn trước mắt tụi nó, thế là cũng chia
làm 3 hướng đuổi theo Lâm Phong.
Hai đầu linh thú một sói một vượn kia chọn theo đúng hướng của Lâm Phong,
không biết chúng nó có làm dấu gì trên Cửu Dương hoa hay không mà lại chọn
đúng hướng. Lâm Phong lúc trước lao từ hướng ngoài vào trong với tốc độ cực
nhanh nên không thể cải biến phương hướng, lúc này chỉ có thể phóng lao đành
phải theo lao chạy vào khu vực sâu của trung vi, trong lòng cũng chửi thầm 3
con linh thú tới đúng lúc, nếu không phải chúng nó thì khi 2 con linh thú này
lưỡng bại câu thương Lâm Phong liền đoạt thì vạn sự như ý rồi a. Chạy một hồi
Lâm Phong liền phát hiện sau lưng hắn giờ phút này làm gì còn là 2 đầu linh
thú nữa mà là 7 đầu linh thú đang bám theo hắn a, Lâm Phong cảm thấy quá uất
ức rồi, liền quay lại chơi một phát siêu cấp Cửu Dương chỉ, chỉ này hoàn toàn
điều động chân khí chí dương từ mắt phải của hắn.
7 đầu linh thú kia chỉ nhìn thấy một tia sáng mang theo nhiệt độ cực kì khủng
khiếp lóe lên, sau đó làm gì còn sau đó, 7 con linh thú đều bốc hơi không còn
một mảnh. Lâm Phong giờ phút này cũng không khá hơn bao nhiêu, hàn khí đang
hoành hành khắp cơ thể hắn, kinh mạch như bị đóng băng không thể thi triển
pháp thuật để bức hàn khí ra được. Khó khắn lắm Lâm Phong mới cho được 2 đóa
Cửu Dương hoa vào miệng, nuốt xuống sau đó cố gắng vận chuyển công pháp nhằm
dùng linh khí chí dương từ linh thảo để có thể hóa giải được phần nào hàn khí.
Hai đóa cửu Dương hoa hòa tan, một luồng khí cực nóng truyền vào mắt phải hắn
sau đó rút ra một tia chân khí trở lại đan điền, dung hòa với khí tức cực hàn
kia. Cứ như vậy khoảng 10 phút sau tu vi của Lâm Phong đã tăng lên Ngưng khí
tầng 7 đỉnh phong, nhưng thân thể hắn giờ phút này rất suy yếu, nên mau chóng
tìm một chỗ chữa trị mới là thượng sách.
Bởi khí tức cực nóng cực hàn tản ra nên quanh đây không có linh thú nào dám
lại gần, đây cũng là một tin tức tốt, Lâm Phong lại kiếm một khe nứt rồi bố
trí phong ấn lại chữa thương. Nếu không phải đại đa số dược tính dùng để chữa
trị hàn khí thì hắn đã đạt tới ngưng khí tầng 8 rồi, thậm chí nếu có thêm một
loại linh thảo hàn khí thì hắn cũng đã tới ngưng khí tầng 9 rồi cũng nên, thật
sự là đáng tiếc a.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #61