Người đăng: V4NGH03
Trần Lâm nghe Phan Kiều Dung nói vậy chỉ mỉm cười đứng nhìn. Hắn không có phản
bác lại lời nói của Phan Kiều Dung. Đúng là chỉ cần không chết người thì Trần
Lâm có bị đánh tàn phế thì chuyện này cũng không liên quan tới Trần gia.
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung đầy thâm ý. Hắn chưa từng có ý nghĩ tán tỉnh Phan
Kiều Dung nhưng mà hắn đã từng bị Phan Kiều Dung tán tỉnh. Mặc dù không công
khai, không có ai biết chuyện này nhưng Phan Kiều Dung cũng khiến cho Trần Lâm
có một cảm giác rất lạ. Cô nàng này coi trọng hắn ở điểm nào Trần Lâm từ trước
tới giờ đều nhìn không thấu.
Vừa nãy rõ ràng Phan Kiều Dung có hướng tới Trần Lâm truyền đạt rằng thân phận
Trần gia Trần đại thiếu gia đã có người. Phan Kiều Dung muốn nhắc nhở hắn co
lại một chút cho an toàn sao hay là đang cảnh cáo hắn. Dù sao thì tin tức này
cũng là truyền đạt tới Trần Lâm.
Câu cuối cùng Phan Kiều Dung nhìn Phan Anh Tuấn nói nhưng mà ẩn ý lại không
giống như nói cho Phan Anh Tuấn mà còn nói cho cả Trần Lâm nghe thấy. Cuối
cùng thì cô nàng này hai câu nói đều giống như là nhắc nhở hắn. Lại giống như
là đang cảnh cáo hắn vậy.
Trần Lâm nhìn cặp song sinh này giả bộ cười lớn rồi bước ra khỏi căng tin nhà
trường. Hiện tại hắn đang đói bụng, hắn cần ăn.
Ra khỏi trường bên trong hẻm nhỏ có mấy quán ăn tuy không được vệ sinh như căn
tin nhà trường nhưng trong túi Trần Lâm chỉ còn mấy đồng đủ ăn một bữa cho no
mà thôi. Gọi một bát hủ tiếu ăn Trần Lâm cảm thấy cơn đói qua đi mặc dù vẫn
chưa có no nhưng mà hắn hiện tại cần tiết kiệm một chút.
Trần Lâm chợt nhận ra hắn đang rất là thiếu tiền. Hiện tại không có tiền thì
không thể sống được. Trần Lâm vừa đi vừa suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm
tiền thì một chiếc xe đi tới chặn đường của hắn. Trần Lâm cau mày nhìn thì
thấy đây chính là chiếc xe thể thao của hắn đang dùng. Hiện tại người tới
chính là người của Trần gia. Không biết là ai tới nhưng với phong thái như này
chắc chắn người tới không có ý đồ tốt.
Cửa xe mở ra. Một thanh niên bằng tuổi hắn bước ra. Trần Lâm nhận ra người này
chính là Trần Lý Ngọc. Trần Lý Ngọc là em họ của hắn, là người nổi bật nhất
trong thế hệ trẻ của Trần gia. Bố của Trần Lý Ngọc là Trần Vạn Phong chú ruột
của Trần Lâm. Mẹ của Trần Lý Ngọc là Lý Lan Viên là thành viên của Lý gia. Một
gia tộc nằm trong mười gia tộc lớn nhất thành phố này.
Trần Lý Ngọc xuống xe đối mặt với Trần Lâm nói.
"Trần Ngọc Lâm. Tao có chuyện muốn nói với mày"
Trần Lâm nghe Trần Lý Ngọc nói không nể nang gì mình cười lạnh hướng Trần Lý
Ngọc nói
"Tao không có chuyện gì để nói với mày"
Trần Lý Ngọc giơ tay túm lấy cổ áo của Trần Lâm nói
"Mày nghĩ hiện tại mày còn là đại thiếu gia sao. Hiện tại đại thiếu gia là
tao. Tao tới nói cho mày biết, đừng có qua lại với Phan Kiều Dung. Thằng Phan
Anh Tuấn nói với tao Phan Kiều Dung gần đây hay bao che cho mày. Mày đừng có
mà mộng tưởng với Phan Kiều Dung nghe chưa"
Trần Lý Ngọc hung hăng khiến Trần Lâm khá là bất ngờ. Ngày trước thằng em họ
này rất ngoan ngoãn. Không ngờ mới được trở thành Trần gia Trần đại thiếu gia
xong là nó xé mặt nạ ra ngay được. Hạng người này giống như là Phan Anh Tuấn
vậy, trong mắt Trần Lâm cảm thấy rất ngu ngốc.
Nhìn Trần Lý Ngọc rất có phong phạm của bản thân mình lúc trước. Trần Lâm cười
lớn nói
"Phan Kiều Dung. Tao không có hứng, nếu tao mà có hứng thì hiện tại cô ta đã
là chị dâu của mày rồi"
Trần Lý Ngọc nhìn Trần Lâm gằn giọng nói
"Mày hiện tại chỉ là một thằng ăn mày. Cái gì cũng không có, mày lấy đâu ra tư
cách để mà làm anh tao. Lần này tao không muốn đánh mày nhưng lần sau mày hãy
cẩn thận. Đừng để tao ở trên đường gặp lại mày"
Buông Trần Lâm ra Trần Lý Ngọc tiêu sái lên xe phóng đi. Trần Lâm lạnh lùng
đứng đó cười thỏa mãn. Trong bụng của hắn thầm nghĩ
"Đang không biết đi đâu kiếm tiền vậy mà có một thằng ngu đến cho mình tiền"
Lúc mà Trần Lý Ngọc hung hăng túm cổ áo Trần Lâm thì Trần Lâm hắn cũng không
có rảnh tay chút nào. Hắn ra vẻ luống cuống chân tay tìm kiếm xem ví của Trần
Lý Ngọc có để ở bên người không. Rồi chọn thời điểm thích hợp nhanh chóng
chuyển cái ví từ trên người Trần Lý Ngọc qua bên người mình.
Trần Lâm thậm chí muốn chỉ vào mặt Trần Lý Ngọc cười lớn mà nói "Mày là một
thằng ngu si tứ chi phát triển" nhưng cố nhịn lại chờ khi bóng xe của Trần Lý
Ngọc đi khuất mới xoay người đi vào trường.
Đi tới một chỗ vắng vẻ Trần Lâm rút ra cái ví mà hắn nhặt được ở trong túi của
Trần Lý Ngọc. Vét sạch tiền trong ví ra, tiện tay quăng ví sang một bên. Kiểm
tra trong ví có một số tiền mặt kha khá Trần Lâm thỏa mãn mỉm cười đi vào lớp
học.