Ngọc Phượng


Người đăng: khungvocuc001@

Hoàng hôn.

Những tia nắng nhìn xuyên qua kẻ lá, yếu ớt rơi vung vãi trên nền lá khô, thi
thoảng gió lùa qua, cuốn bay đám lá khô xào xạc rồi vô tình ném trả cho nền
đất vài đóa hoa rừng thơm ngát.

- “Xoàng xạc.”

Hai lùm cây mạnh mẽ rung rinh, mở toạc ra thành một lối đi nhỏ, phía cuối con
đường nhỏ là một cửa đá xanh rêu, thoáng chốc cánh cửa đó mở ra, từ trong bóng
tối có hai thân ảnh bước ra, một trước một sau.

Người đi trước là một cô nương xinh đẹp, áo hồng điểm xuyết mấy dải lụa xanh,
gương mặt tươi tắn, nở nụ cười tựa hoa, người này chính là Ngọc Phượng. Nàng
thả cánh tay đang lôi kéo người phía sau, xoay lại nói:

- Ra ngoài hít thở một chút thật thoái mái à.

Bạch Diện hít thở một hơi sâu, đưa mắt nhìn mặt trời ở phía xa, xuyên qua từng
kẽ lá một vài tia nắng đỏ rọi lên mặt. Gió rừng mênh mang thổi vào thân thể,
lay nhẹ tấm áo thô trên người, phút chốc nó thấy một cảm giác quen thuộc, lâng
lâng khó tả. Cảm giác này rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, bất quá nó không
biết mình đã từng trải qua ở đâu, cũng có thể là lúc rất nhỏ đã từng cảm nhận
qua, mà cũng có thể là đã nằm mơ thấy cảnh này. Đương lúc ngẩn ngơ hồi tưởng,
chất vất một cảm giác lạ, bỗng đằng xa vang lên tiếng cười khúc khích, chỉ
thấy váy hồng xoay tròn, một đôi tay trắng như tuyết đang duỗi ra, đỡ lấy một
đóa hoa hồng thắm, giường như Bạch Phượng vừa tung đóa hoa đó lên trời rồi
xoay một vòng chụp lại.

Bạch Diện rất muốn tỏ ra lạnh nhạt, làm ra gương mặt bi sầu, đáng tiếc là
người phía trước mặt nó không cho nó lấy một cơ hội bình tâm, lúc nào nàng
cũng nói cười vui vẽ, chẳng bận tâm xum quanh, cứ như sợ người ta cười nói hết
phần của nàng.

Bạch Diện khẽ lắc đầu, tâm trạng như ông cụ non, tạm thời có nhiều chỗ rối rắm
chưa gỡ xuống được, bèn hô lên:

- Chúng ta đi đâu đây.?

Ở phía trước, Bạch Phượng hất đóa hoa trong tay lên, mỉm cười nói:

- Đi theo ta.

Nàng đi phía trước, rẽ từng nhành cây quen thuộc, đi được một đoạn thì cây cối
cũng thưa hẳn đi, ngoài đám cổ thụ khổng lồ xanh rậm rạp ở chót vót cao, dưới
đất không có mấy hoa cỏ, thi thoảng có vài thân cây ngổn ngang nằm lăn trên
đất đã bị rên xanh bám đầy.

Càng đi sâu vào rừng, cây càng thưa, nhưng sương khói không biết từ đâu lãng
vãng bay đầy. Bạch Diện nghi hoặc nhìn quanh, phía trước Ngọc Phượng vẫn tung
tăng dẫn đường, thấy vậy nó đành im lặng đi theo, cũng không muốn lên tiếng
nói chuyện. Dù sao thì trong những năm tháng bị cầm tù trong động phủ Độc
Vương, giữ im lặng đã thành thói quen, đến tận bây giờ nó vẫn cảm thấy nói
chuyện có phần gượng gạo, thậm chí đầu lưỡi hơi đơ đơ. Nếu không phải khi ấy
còn có Tiếu Tiếu bên cạnh, thi thoảng nói đôi ba câu, nói không chừng hiện tại
đã bị câm rồi cũng nên.

Ngọc Phượng vốn tính linh động, hoạt bát, thấy bầu không khí yên lặng, nàng
liền lên tiếng:

- Mà này, ngươi có tên không.?

Bạch Diện ngần ngừ, phút chốc đáp:

- Tất nhiên là có, ai chẳng có tên.

Ngọc Phượng cười cười nói:

- Không chắc đâu à, xưa ta theo sư phụ tìm độc dược, có đi qua một số thành
trì, trong đó có rất nhiều trẻ lang thang không có tên tuổi nhà cửa chi cả,
rất đáng thương.

Bạch Diện ngẩn ra một chút, vội nói:

- Ra là thế, ta tên Bạch Diện, còn ngươi.?

Ngọc Phượng đáp:

- Ta tên Ngọc Phượng, mà xem ra ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, có thể gọi ta là
Ngọc Phượng tỷ tỷ.

Bạch Diện ngó nghiêng, rõ ràng thấy đối phương cao hơn mình thật, mặt nhăn lên
nói:

- Ngọc Phượng tỷ tỷ.

Đương lúc Ngọc Phượng vui vẻ, Bạch Diện lại nói:

- Thật khó nghe.

Nàng tức thì nảy lên, hô:

- Sao lại khó nghe.?

Bạch Diện đáp:

- Ta không biết, nói chung là khó nghe.

Ngọc Phượng chau mày nói:

- Khó nghe gì mà khó nghe, ngươi nhỏ hơn ta không lẽ bảo ta gọi ngươi là Bạch
Diện huynh.

Bạch Diện ngẩn ra một chút, lại nói:

- Như vậy nghe tàm tạm.

Ngọc Phượng khúc khích cười bảo:

- Mau gọi Ngọc Phượng tỷ tỷ đi. Ngươi rõ ràng nhỏ tuổi hơn ta, còn lùn hơn cả
ta nữa, lí gì làm huynh được.

Bạch Diện hỏi:

- Ta nhớ không lầm, khi xưa mẫu thân ta lớn hơn phụ thân tám tuổi, cũng cao
hơn phụ thân tận một cái đầu, sao mẫu thân toàn gọi Bạch huynh.?

Ngọc Phượng cứng lưỡi, vấn đề này nàng cũng không biết giải thích làm sao,
chốc lát cố nói:

- Thì..vì.. chắc là do mẫu thân ngươi là vợ của phụ thân ngươi, nên nàng gọi
vậy là đúng.

Bạch Diện khó hiểu nói:

- Ta nhớ không lầm, mẫu thân nói là đã gọi phụ thân như thế từ lần đầu gặp
mặt mà.?

Ngọc Phượng thoáng cái luống cuống, nàng rất muốn được làm tỷ tỷ à, nhưng nàng
cũng có nghe qua, đôi khi nữ nhân lớn hơn nam nhân, nhưng chưa thành thân đều
gọi nam nhân bằng huynh, nàng không biết giải thích làm sao, bèn nói:

- Cái này… cái này…Mà thôi, ngươi không gọi tỷ tỷ thì gọi sư tỷ cũng được.

Ngọc Phượng nhanh trí chuyển hướng, đường nào cũng quyết không chịu thấp vai
vế hơn người.

Bạch Diện nhìn gương mặt trông chờ phía trước, nó chẳng biết làm sao, cố nhiên
vẫn không gọi, lại nói:

- Nhưng ta không phải đệ tử của lão bà kia, lí gì gọi ngươi bằng sư tỉ.?

Ngọc Phượng đáp:

- Cái này thì dễ, ta thay mặt sư phụ nhận ngươi làm tam sư đệ trước, mai về
ngươi gặp sư phụ bái sư là xong. Giờ mau gọi sư tỉ đi.

Bạch Diện không ngốc liền nói:

- Lỡ như lão bà kia không nhận ta thì sao, mà xem chừng ngươi rất sợ sư phụ
ngươi, ngươi lại dám thay mặt sư phụ nhận ta làm tam sư đệ, lỡ như sư phụ
ngươi biết, nói không chừng sẽ đánh ngươi thành đầu heo.

Ngọc Phương rùng mình một cái, ban nãi hăng quá không nghĩ đến sư phụ, nghe
Bạch Diện nói, nàng mới bừng tỉnh, song bản thân nào chịu thua kém, tiếp tục
bảo:

- Nếu sư phụ không nhận thì ta nhận ngươi làm đồ đệ, không được nữa thì làm
tiểu đệ. Dù sao thực lực của ta cũng hơn ngươi rất nhiều, tư cách này ta có
thể đảm đương.

Bạch Diện không muốn phân hơn kém, không biết nói gì cho phải, nó hoàn toàn
không ngờ nàng lại kiên quyết phân tranh danh phận đến vậy, nhất quyết phải
chiếm cho được cái danh phận thật bực mới thôi.

Tức thì nó định gọi một tiếng tỷ tỷ cho xong, cơ mà bản thân cứ thấy khô khan,
thế là không nói gì nữa, chỉ lẵng lặng đi theo.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện qua lại, thoáng cái đã đến một con suối nước
nóng, Ngọc Phượng khẽ kêu lên một tiếng, ngó trước dòm sau, chỉ tay bảo:

- Đây rồi, ngươi mau lại đây.

Bạch Diện chẳng lấy làm vội vàng, bộ dạng vẫn cứ lếch thếch lôi thôi bước đi,
cho dù muốn chạy nhanh cũng không được, ngoài việc có thể đi lại ra, trong
người đau nhức khắp nơi, cảm giác tay chân vô lực, thực sự chỉ muốn tìm một
chổ nào đó yên tỉnh, nằm lăn ra ngủ. Nhưng khi nó luồng qua một nhành cây,
thấy một hồ nước nóng đang bốc khói, gương mặt trở nên tỉnh hẳn, vội vàng nói:

- Tới đây làm gì.?

Ngọc Phượng tựa tiếu phi tiếu, bộ dạng như con cáo giả nai tơ, bước vòng ra
sau nó, hai tay đặt lên vai nó, thoáng bên tai nó truyền qua một chút nữ
hương, còn chưa kịp hưởng thụ thì.

- Ầm. aa aa.!

Bạch Diện bị nàng dùng song chưởng đánh một phát, bay thẳng xuống hồ nước
nóng. Một luồng hỏa nhiệt phả vào mặt, toàn thân nóng lên hừng hực, chân tay
nó luống cuống vẫy đành đạch vào mặt nước, kêu la in ỏi, vừa sợ bị nước đun
chín vừa sợ chết đuối.

Ngọc Phượng đứng bên bờ hồ gợn sóng, nhặt sỏi, hoàn toàn không bận tâm nó kêu
la, thi thoảng còn lấy sỏi ném nó rồi cười khúc khích.

Bạch Diện vẫy một hồi, thấy hai chân chạm đáy hồ, nước chỉ tới bụng mà thôi,
trên mặt liền đỏ dựng lên, không phải bị nước nung nóng mà do xấu hổ. Nói gì
thì cũng là một nam nhân chân chính, vừa rồi kêu sống kêu chết dưới cái vũng
nước chưa tới ngực, cảm giác thật sự mất mặt.

- Thế nào, không kêu nữa à.?

Ngọc Phượng cố ý trêu tức nó, hoàn toàn chiếm thế thượng phong, làm người lớn
xem nó như con nít, trong lòng thấy vô cùng thoải mái.

Bạch Diện căm tức trong lòng, bất quá không trả treo, bằng không càng thêm mất
mặt, thậm chí nước trong hồ rất nóng nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng, không
dám bước lên.

- Này, ngươi tắm sao không cởi y phục ra.?

Ngọc Phượng nghiêng đầu nhìn nó, gương mặt xinh đẹp khẽ treo nụ cười ngây thơ
khó hiểu.

Bạch Diện sắp phát điên, nó không biết cô gái này có bị bệnh gì không nữa. Hai
mắt nàng tròn to không chớp, cứ nhìn chằm chằm vào nó thế kia, làm sao nó dám
cởi đồ ra tắm rửa. Mặc dù nó bị Độc Vương giam trong sơn động mấy năm trời,
bản thân có nhiều thứ không biết, chí ít cũng biết khoảng cách giữa nam và nữ.

- Biết mắc cỡ luôn.

Bạch Diện nghe nàng nói, xém nữa lăn ra xỉu, nói không chừng có thể chết đuối
trong cái vũng nước này cũng không phải là không có khả năng.

- Được rồi, đừng nhìn tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ để ngươi tắm đấy.

Ngọc Phượng xoay người lại, ngồi ra sau một gốc cây, không nhìn nó nữa.

Bạch Diện bắt đầu thích ứng với hỏa nhiệt nơi đây, toàn thân lần lượt duỗi ra
cởi đồ, nó định cọ sạch mấy vết da bong vảy trên người. Nhưng chạm vào chổ nào
trên cơ thể cũng như lấy kim đâm vào thịt, cảm giác nhói nhau khiến mặt nó tái
đi, ngần ngừ một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể lau sơ đi mồ hôi mà thôi.

Ngọc Phượng ngồi vọc đám lá khô, không đụng chân tay một thoáng là nàng chán,
liền hô:

- Xong chưa đấy.

Bạch Diện vội vã lên bờ, vừa xỏ xong quần áo liền đáp:

- Xong rồi, xong rồi.!

Ngọc Phương đang cầm nhành củi khô, đầu nghiêng qua thân cây đang tựa lưng,
nhìn Bạch Diện áo quần xộc xệch, nàng đứng bật dậy, chăm chú nhìn nó một cách
thần bí. Miệng nàng cố nén ý cười, lượn mấy vòng quanh người nó, đoạn kéo cổ
áo, đoạn kéo chổ eo… xong làm thế nào thì vẫn rộng, bèn nói:

- Làm sao lại rộng thế này nhỉ, thôi để mai tỷ tỷ vào thành mua cho ngươi bộ
khác.

Nhận thấy nàng quan tâm mình, Bạch Diện đôi phần cảm kích, định mở miệng nói
lời cảm ơn, lại nghe:

- Có thơm không.?

Mặt Bạch Diện tức thì ngẩn ra, liền hỏi:

- Thơm gì.?

Ngọc Phượng vẽ một vòng, vu vơ nói:

- Đây là y phục lúc tỷ tỷ cải nam trang ra ngoài hành hiệp, ngươi nói xem,
thơm cái gì.?

Bạch Diện tức thì đỏ mặt, lời cảm kích định nói liền nuốt xuống, từ giờ nó mới
biết cái người đang đứng trước mặt mình không thể xem nàng là nữ nhi thường
tình được, dễ dãi nhẹ dạ có khi bị nàng đùa chết cũng không chừng, nó tức thì
buồn bực bước đi, từ đằng sau lại vọng đến:

- Lối về ở đường này.!

Oo

O

Trời chập choạng tối, giữa một đồng cỏ xa xa ở phía nam thành Thăng Long, một
thiếu niên đang gào lên. Trên ngươi thiếu niên đó đầm đìa máu tươi, thâm chí
gương mặt non nớt cũng có hàng chục vết cào sắc ngọt, may là miệng mũi đều đứt
nhưng hai mắt vẫn còn nguyên.

Thiếu niên này chính là Tiếu Tiếu, vừa gia nhập Cuồng Long đoàn nữa tháng
trước.

Lúc này, trên tay Tiếu Tiếu đang nắm chặt một con dao dài, cả thân dao loang
lổ máu tươi. Mình nó đang đè lên thân một con sói lớn màu trắng, thoáng thấy
cổ họng con sói này đã bị đâm vô số nhát, máu thịt vung vãi đầy đất.

- Hực hực.!

Tiếu Tiếu ho sặc sụa mấy tiếng, cả người vô lực ngã sang cạnh con sói lớn,
chân vẫn gác trên bụng sói, đến khi không còn cảm nhận được nhịp thở của con
sói nữa, nó mới yên tâm nằm vặt ra đất, thả lỏng phòng bị, thở dốc. Một dòng
nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt nó, nước mắt chảy qua mấy vết thương
trên mặt, hòa cùng với máu, lại chảy qua mang tai, rơi ướt tóc.

Thời gian cứ thế trôi đi, đến khi bầu trời đã đầy sao, Tiếu Tiếu mới mở mắt
ra, hướng bầu trời thì thâm:

- Bạch Diện, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sống đúng như lời thề, thù của
tất cả chúng ta, ta nhất định đòi gấp vạn phần. Ta nhất định sẽ sống, nhất
định sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ vô cùng.

Dứt lời, chỉ thấy trong đêm đen tĩnh mịch, một bóng thiếu niên dương cao con
dao dài, liên tục đâm vào cổ con sói lớn, từng nhát, từng nhát, khiến máu thịt
trên cổ con sói bắn tung tóe cả lên người lẫn trên cỏ cây quanh đó. Tiếu Tiếu
đâm đến mức đầu với thân con sói tách ra làm đôi mới dừng tay, bộ dạng chật
vật đứng dậy xách cái đầu sói về doanh trại Cuồng Long đoàn.

Trong Cuồng Long đoàn, đại hán Ngô Dật cùng Tiền Tam, Lí Tứ đang ngồi nướng
thịt ăn, cả ba thong thả ăn uống, hương rượu thơm phức lờn vờn quanh đống lửa.
Không riêng gì bọn Ngô Dật, trong doanh trại này có cả trăm lều trại, trước
mỗi lều đều có năm bảy người tụ tập nướng thịt, uống rượu, bàn tán chuyện tiếu
lâm các kiểu.

- Ngô Dật, Ngô Dật…ngươi ra mà nhìn kìa.

Ngô Dật đang cùng bọn Tiền Tam, Lí Tứ hí hửng trò chuyện về mấy vị phu nhân
xinh đẹp, bỗng xa xa ngoài cửa trại truyền vào tiếng gọi. Ngô Dật nghe rõ
giọng này là của Lão Tứ, gã chẳng biết hắn có chuyện gì mà la toáng lên như
vậy.

Nói đoạn, Ngô Dật bỏ cái đùi dê trên miệng xuống, chân cẳng loạng choạng đi ra
cổng trại. Thế nhưng, gã vừa nhìn phía ngoài cổng trại, cả người đứng phắt
dậy, có thể nói là lần đầu tiên trong đời gã cảm thấy mình đứng nghiêng trang
thế này.

Là một thiếu niên, thân loang lỗ máu, tay cầm đầu sói trắng, tay cầm con dao
dài, dưới ánh trăng mờ mờ, thân ảnh thê lượng cô độc ấy đang từng bước tiến
đến chổ gã.

Phải, gã đang say rượu, say cả chiều nay rồi, nhưng phút này đây hoàn toàn
tỉnh táo, cảm giác miệng khô lưỡi cứng không cánh nào thốt lên được một lời.
Bóng thiếu niên kia thì mỗi lúc tiến lại một gần hơn, thoáng trong gió có thể
nghe được mùi tanh của máu sốc vào mũi, hàng trăm con mắt cũng theo đó, chung
về một hướng.

Mười ba tuổi, một mình một dao đi chém đầu sói vương.

- Con mẹ nó chứ, nhóc con này điên thật rồi, nó còn là người sao.?

Hàng trăm con mắt dồn về một phía, một gương mặt rõ nét hiện ra trước mặt họ,
dù vậy, không ai cho mình từng quen biết đứa bé yếu ớt này, đứa bé mà hơn nữa
tháng trước còn chẳng bê nổi một chồng chén bát.

Lí Tứ đứng bên cạnh Ngô Dật, lấy phần tỉnh táo nói:

- Hai ngày trước, nhóc đó nghe lão đại bảo là giết được sói vương sẽ thu làm
đồ đệ, dạy cho võ kỷ, không cần làm người bưng bê trong bếp nữa, tức thì sáng
hôm sau cầm dao chạy vào rừng, bọn đệ có thấy, thiết nghĩ nó gặp sói vương là
tè ra quần, sẽ tự mò về, thật không ngờ…

Trong lúc mọi người bất ngờ, ở phía trung tâm doanh trại, Kiệt Luân đoàn
trưởng nheo mắt nhìn về thiếu niên đẫm máu, bước cô liêu dưới ánh trăng, lão
nhìn mãi, nhìn rất chăm chú, mãi đến khi nó ngã bệt ra đất một hồi lâu, được
người ta vậy lại, cõng đi chưa trị, lão mới tỉnh ra, giọng nói bỗng chốc dõng
dạc, vang vọng mọi ngõ ngách:

- Tất cả nghe đây, sau hai ngày nữa nhổ trại đến Vũ Vương Thành.

Mọi người còn chưa hết bất ngờ vì chuyện thằng bé gan gốc kia, lại nghe đoàn
trưởng ra lệnh nhổ trại. Tức thì tứ phía nổi lên từng đoạn xôn xao bàn tán,
bọn họ không biết đoàn trưởng đang ý định điều gì. Xưa nay lão đều thần thần
bí bí như vậy cả, nhưng quyết định của lão chưa từng phạm phải một sai lầm nhỏ
nào, nếu không đã chẳng có Cuồng Long đoàn lớn mạnh như hôm nay.

Tại một góc nhỏ có người cười đùa nói:

- Này, không phải là Đoàn Trưởng nghe lời tên điên Ngô Dật đến Vũ Vương Thành
tìm Ngạo Thiên Quyết, Ngạo Thiên Kiếm đấy chứ.?

Người đối diện người này cười ha ha nói:

- Tầm bậy, quanh Vũ Vương thành ba ngàn dặm, có con ruồi bay qua là đực hay
cái, giang hồ còn biết. Đừng nói là không thể tầm bảo, dù cho tìm được thì với
thực lực đoàn đội chúng ta khi ở đó có khả năng giữ được không.?

Người kia buồn rầu đáp:

- Đúng vậy, gặp được chưa chắc đã là may mắn, nhiều khi tiền mất tật mang ,
vô duyên mất mạng.

Không quan tâm đến đám thuộc hạ bàn tán xôn xao, đoàn trưởng Kiệt Luân bước về
hướng lều trại đang trị thương cho Tiếu Tiếu. Đến nơi, lão nhìn đứa bé toàn
thân thương tích, máu chảy đầm đìa nhưng nét mặt nó vẫn tỏ ra quật cường chịu
đựng, có thể thấy được sức sống mãnh liệt trên người nó. Lão mỉm cười, tay vỗ
vỗ vai Ngô Dật dặn dò:

- Thu làm đồ đệ, đưa nó mấy loại công pháp tốt nhất mà đoàn đội chúng ta có.

Dứt lời, lão chấp tay sau lưng rời đi, đôi mắt lão chợt sáng lên dưới ánh lửa
trại, lấp lánh nhìn vầng trăng lạnh lẽo giữa không trung. Chỉ thấy bầu nhiệt
huyết trong cơ thể tuôn trào.


Diệt Thần - Chương #4