Vạn Độc Môn Trần Khắc Chung.


Người đăng: khungvocuc001@

Thoáng cái đã mười ngày trôi qua, khắp nơi bắt đầu lan truyền tin tức Độc
Vương bị người trong chính đạo truy sát, diệt tận hang ổ, thủ hạ dưới tay lão
bị giết hơn tám phần. Ngoài việc truy sát Độc Vương, nhóm người trong chính
đạo còn cứu sống hơn hai mươi đứa bé được nuôi dưỡng làm vật thí nghiệm độc
dược. Đáng tiếc là trong động phủ ấy vẫn còn không ít những đứa bé kém may
mắn, bị trúng độc quá nặng không cách gì cứu chữa, tất cả đều biến thành thây
ma, cảnh tượng vô cùng rùng rợn.

Hiện tại, người trong Hưng Đạo viện đã nhận nuôi hai mươi đứa trẻ còn sống,
đồng thời cũng an táng những đứa xấu số. Trên lĩnh vực duy trì công đạo con
người, hiện tại Hưng Đạo viện cùng Trúc Lâm viện vẫn tiếp tục truy sát Độc
Vương, rất hy vọng được anh hùng hiệp sĩ trong thiên hạ giúp sức.

Tình hình Văn Lang đại lục hiện nay vô cùng bất ổn, không biết vì lý do gì mà
thiên tài ác mệnh liên tục mọc lên như nấm. Ngoài Độc Vương ra còn rất nhiều
thế lực trỗi dậy, mỗi thế lực đều nắm giữ những thiên tài nghịch thiên, có
những thiên tài chưa đến hai mươi tuổi đã có thực lực Ngạo Thị Quần Hùng tam
cấp. Theo tin tình báo mới nhất, trong số những thế lực mới trổi dậy có bàn
tay hỗ trợ của những thế lực giường như đã bị diệt vong từ mấy trăm năm trước,
đáng sợ nhất trong đó là Mãn Ngoại Ái Lâu, Địa Ngục Môn.

Tại Vạn Độc Môn, chưởng giáo Trần Khắc Chung ngồi trên ghế chủ tọa, vừa đọc
một lượt tình báo mới nhất truyền về, gương mặt lão nhăn nheo thấy rõ. Bên
dưới, mấy trưởng lão biết chuyện cũng thở dài thườn thượt khiến bầu không khí
ngột ngạt vô cùng.

Chưởng giáo Trần Khắc Chung tựa người vào thành ghế, mọi người không biết lão
đang nghĩ điều chi, chỉ biết mỗi lần lão làm ra tư thế như vậy là đang đắn đo
suy nghĩ, tất thảy đã nhìn quen động tác này mấy chục năm rồi, đành ngồi im
chờ lão đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong đầu Trần chưởng giáo đang căng cứng lên, khác với vẻ mặt ung dung bên
ngoài một trời một vực. Từ sau khi lão đảm nhận chức chưởng giáo Vạn Độc Môn
cho đến nay, mọi việc diễn ra không mấy suôn sẻ, bất quá không có chuyện gì đủ
sức ảnh hưởng đến tồn vong của Vạn Độc Môn như hiện nay. Thậm chí, cả chuyện
nhị sư đệ phản giáo cũng không khiến lão phiền não như lúc này.

Mãn Ngoại Ái Lâu quật khởi, Địa Ngục Môn quật khởi, nhiều thế lực nhỏ cũng đua
nhau quật khởi, một trường đại kiếp hai trăm năm trước sắp đến. Đáng hận là
hai kẻ địch cường đại của Ngạo Thiên môn đều quật khởi, trong khí đó Ngạo
Thiên môn lại im hơi lặng tiếng, biệt vô tông tích. Đại trưởng lão Minh Kiếm
trốn trong Minh Kiếm sơn trang chết già, Nhị trưởng lão Vô Danh ôm mỹ nữ Lãnh
Phong Diệp Vân biệt tích giang hồ, hộ pháp Hạo Nhiên Lam Quân trốn trong Hạo
Nhiên cốc chết già, hộ pháp Độc Long Phụng cũng vô âm vô tức nốt, nghe đâu
thất tình tự tử rồi.

Ngạo Thiên môn không lưu hậu thế, Ngạo Thiến Kiếm, Ngạo Thiến Quyết danh chấn
cũng chẳng biết bốc hơi chốn nào, đã hai trăm năm chưa từng xuất hiện.

Trần chưởng giáo thật sự muốn quăng ra một câu chửi thề, tuy lão làm chưởng
giáo nhưng không phải loại đạo mạo hiền lành, cũng chưa bao giờ câu nệ phép
tắc. Bất đắc dĩ lão phải giữ thái độ bình tĩnh để trấn áp mọi người trên dưới,
nếu không lão đã nhảy dựng lên mà mắng chửi, đập vỡ vài cánh cửa ném mấy cái
bàn cho bỏ tức rồi.

Đến tận hôm này lão vẫn có điều khó hiểu, hai trăm năm trước Ngạo Thiên Môn
danh chấn thiên hạ, tỷ như một chưởng giáo mất đi thì lập một người khác lên
thay là được, muốn lưu lại sinh cơ cho môn phái đâu có gì khó khăn, trong khi
đó hai đại địch là Mãn Ngạo Ái Lâu cùng Địa Ngục Môn đã bị Nhất Kiếm Kinh
Thiên chém cho banh xác rồi, chẳng hiểu làm sao mà một cái môn phái to đùng
như vậy lại tan rã, bốc hơi một cách lạ kỳ.

Nghĩ đến lần trước có đến núi Ngạo Thiên dạo quanh một vòng, nhìn cái biển
treo ba chữ Ngạo Thiên Môn mốc meo, vỡ mất phân nửa, đung đưa trong gió, thật
khiến lão cảm giác lạnh lòng.

Nghĩ đến tình trạng hiện tại của Ngạo Thiên Môn, Trần chưởng giáo chẳng muốn
bản giáo lại nối tiếp con đường đó, lão đứng bật dậy quát:

- Hà trưởng lão nghe lệnh, trực tiếp ban Vạn Độc Quyết cho tất cả đệ tử ưu tú
trong phái. Nếu bất kỳ đệ tử nào trong vòng ba năm đột phá được năm tầng Vạn
Độc Quyết liền thu nhận làm thân truyền đệ tử, hết sức truyền thụ dù phải trả
bất cứ giá nào.

Hà trưởng lão đứng bật dậy, gương mặt đạm mạc bỗng cứng lên, lão lấy làm khó
hiểu bởi quyết định này, lại nói Vạn Độc Quyết là công pháp trấn môn đã lưu
lại mấy ngàn năm, xưa nay không truyền thụ ra ngoài, trừ những đệ tử thân
truyền mới được học. Vả lại, không phải ai muốn là học được, không cẩn thận
liền độc phát công tâm mà chết, chết không thì chẳng đáng nói, chết vô cùng
khó coi mới đáng sợ.

- Chưởng giáo thật sự không nhầm lẫn chứ.?

Trần chưởng giáo hừ một tiếng, bực dọc nói:

- Nếu không làm vậy, chẳng lẽ để Vạn Độc Môn đi theo con đường của Ngạo Thiên
Môn hai trăm năm trước, các ngươi ai có bản lĩnh thì thay ta làm chưởng giáo
đi. Ta chẳng muốn vác cái mặt mo đi gặp lão tổ tông, nói với lão tổ tông là
Vạn Độc Môn ngàn năm danh chấn đã bị hủy trong tay Trần Khắc Chung ta.

Một vị trưởng lão đứng đối diện với Hà trưởng lão nói:

- Người ta chỉ biết sơ sơ chuyện Ngạo Thiên môn diệt hai cường địch Mãn Ngoài
Ái Lâu, Địa Ngục Môn, song, đâu mấy ai biết cục diện lúc bấy giờ tàn khốc cỡ
nào. Xém chút nữa là cả Văn Lang đại lục biến thành văn hoang đại lục rồi.

Một vị trưởng lão khác cũng khó khăn nói:

- Đúng vậy, nếu năm đó không có Trúc Lâm Viện phía nam, Hưng Đạo Viện phía
Bắc trấn áp, e rằng thiên hạ chúng sinh đã bị diệt vong từ lâu rồi. Trận chiến
thoáng trông không quá dài, chỉ diễn ra một năm, phải nói là ngắn, bởi thực tế
không chỉ có chiến trường giữa Ngạo Thiên Môn và phe Mãn Ngoại Ái Lâu mà còn
kéo theo đó vô số thế lực thừa nước đục thả câu, hoặc giả đã tiềm phục từ lâu,
vừa có cơ hội liền nhất tề quật khởi. Một năm, nhưng sinh linh đồ thán, đến
nỗi nhiều khu vực hiện nay chỉ còn phất phơ oán linh, chẳng còn bóng người.

Trần chưởng giáo cười nhạt, những gì mấy vị trưởng lão nói điều đúng, nhưng
phần quan trọng nhất thì bọn họ lại không được biết, cái thật sự tàn khốc, sợ
rằng bọn họ có tưởng tượng cũng không tưởng tưởng ra được, lão cũng không thể
tiết lộ lúc này, đành tiếp tục nói:

- Lâm trưởng lão nghe lệnh, trực tiếp đến Hưng Đạo Viện nhờ Vi lão sư tìm
kiếm người có ngộ tính thiên độc đặc thù, bằng bất cứ giá nào cũng phải thu
làm đệ tử, trực tiếp chỉ dạy. Kể từ hôm nay, Vạn Độc Môn ngừng mọi hoạt động,
dốc toàn bộ sức lực tăng thực lực cho đệ tử, đồng thời hủy bỏ danh ngạch Thập
Cường Vạn Độc Sứ mỗi bảy năm một lần thành một năm một lần, phần thưởng Thập
Cường gấp mười. Trong vòng ba năm tới, phải đào tạo ra một hàng ngũ đệ tử tinh
anh trực hệ, bằng mọi giá, dẫu phải trả bất cứ giá nào. Ngoài ra, năm năm sau
ta sẽ chọn ba đệ tử xuất chúng nhất tại Lăng Độc Trì hội làm người kế nhiệm.

Ngừng một chút, Trần chưởng giáo lại nghiến răng nghiến lợi, quát lên:

- Hoặc là vượt qua, hoặc là diệt môn.

Tim các trưởng lão lập tức đập thình thịch, hơi thở có phần nóng hổi, cũng lâu
rồi các lão không đánh đấm, có lẽ không lâu nữa cái mạng nhỏ này sẽ về với tổ
tiên. Bất quá, tâm huyết cả đời của các lão đều xếp gọn trong ba chữ Vạn Độc
Môn, các lão không thể nào để nó biến thành tường xiêu vách đổ như Ngạo Thiên
Môn được, dù phải liều cái mạng già cũng nhất quyết không buông tay.

Ánh mắt mọi người nóng cháy, cùng hướng về vị chưởng giáo uy nghiêm phía trên,
hạo kiếp thì hạo kiếp, các lão không chê sống nhiều, có điều chưa từng sợ
chết…

Không riêng gì Vạn Độc Môn, quyết sách này cũng được chưởng giáo Thượng Thiên
Môn đưa ra, cả dãy núi Bạch Long hùng vĩ ngập tràn kiếm quang, dậy cả đất
trời, hào khí ngút ngàn khiến cho trăm vạn dặm chum quanh không còn một bóng
yêu thú, tất cả đều sợ hãi, cuốn gói chạy xa.

Bốn thế lực trụ cột lớn nhất Văn Lang đại lục là Vạn Độc Môn, Thượng Thiên
Môn, Hưng Đạo Viện, Trúc Lâm Viên đều trở nên náo nhiệt.

Khác hẳn với bầu không khí nhiệt huyết bên ngoài, trên chiếc giường gỗ láng
mịn, Bạch Diện vẫn lơ mơ chưa tỉnh. Nó không biết bản thân đã nằm đây mười
ngày, chỉ có một tia ý thức báo cho nó biết là đã nằm rất lâu mà thôi.

- Cộp cộp.

Một lão bà bước vào, tay phải nâng mộc trượng lên gõ vào đầu giường, gõ to ba
lần, nghiêm mặt nói:

- Nhóc con, nếu ngươi không dậy được nữa, hay là hiến thân cho lão bà ta thí
độc dược đi.

Hai nữ đệ tử đi phía sau lão bà xanh mặt, đặc biệt là Ngọc Phượng, mười mấy
ngày nay nàng bỏ công dốc sức chăm sóc cho vị tiểu đệ này, thoáng cái sư phụ
muốn đem nó đi thí độc làm nàng thấy mất mát vô cùng. Dù như vậy, hai nàng vẫn
giữ thái độ im lặng, trước mặt lão bà này không dám hé răng nữa lời, bảo đi
đông là đi đông, bảo đi tây là đi tây, xưa nay vẫn vậy.

Bạch Diện đang nằm mơ màng, thoáng nghe đến thí độc, tim liền giật thót lên,
vội vàng dùng toàn lực để vận chuyển thân thể, mặc cho ý nghĩ gấp gáp, thân
thể vẫn không phải hồi lại, tim nó đập loạn lên, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Chẳng lẽ ta sinh ra là để làm vật thí độc cho người khác sao, đi một vòng
tròn vẫn là thí độc nhân sao.?”

Lòng dâng oán hận, từ kẽ mắt Bạch Diện chảy ra dòng nước mắt trong suốt, nhưng
vẫn không tài nào nhúc nhích nổi, dù là mí mắt. Cơ hồ bất nhẫn, Ngọc Phượng
bèn mở lời:

- Sư phụ, hay là cho nó nghỉ ngơi thêm ít hôm nữa.

Lão bà quay đầu lại liếc Ngọc Phượng một cái, nàng liền rúng động, hai tay vội
xiết lại với nhau, có phần run sợ, đầu cúi xuống nhìn mũi dày, không dám nói
thêm lời nào nữa.

- “Bộp”.

Lão là nâng cao mộc trượng, đập thẳng xuống bụng Bạch Diện, miệng quát:

- Lết dậy.!

- Oo. Oo.

Cả người Bạch Diện cong lên như con tôm, hai tay bất giác dâng lên ôm lấy
ngực, miệng ho sặc sụa, nước xanh nước vàng theo khóe miệng trà ra.

Một lát sau, cảm giác đau đớn trên ngực qua đi, Bạch Diện đưa đôi mắt oán hận
nhìn thẳng lão bà trước mặt, dường như ánh mắt này không chỉ dành riêng cho bà
mà còn cộng thêm phần của Độc Vương vào trong đó.

- “Rầm”.

Lão bà chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng tung một chưởng, đánh bay nó vào trong
góc, mặt nở nét cười chế giễu:

- Từ sau còn dám nhìn ta với ánh mắt đó, cẩn thận có mắt không còn tròng.

Bạch Diện nằm sụi lơ trong góc, không dám ngước lên nhìn lão bà nữa, tinh thần
nó đã tỉnh táo, cũng biết chống đối lúc này là chết chắc, người ta rõ ràng
không có một chút tiếc rẻ cái mạng nhỏ của nó, bất kỳ lúc nào cũng có thể giết
chết rồi đem xác đi thí độc.

Lão bà thấy nó đã ngoan ngoãn nằm trong góc tường, mới quay sang Thanh Hà bảo:

- Đưa cho nó ít thuốc trị thương, sáng mai dẫn đi lấy bí lục của Độc Vương
đem về đây cho ta.

Thành Hà chẳng dám chậm trể, dạ một tiếng rồi đem dược liệu tiến tới, mở miệng
Bạch Diện trút dược vào, lúc này Ngọc Phượng mới rón rén bước lên thưa:

- Sư phụ, hay để con đem nó đi lấy bí lục về cho người. Thanh Hà sư tỷ giỏi
chăm sóc sư phụ hơn con, người nên để sư tỷ bên cạnh cho dễ sai bảo.

Lão bà nghe thấy lời này có lí, quả nhiên Thanh Hà so về tư chất kém hơn Ngọc
Phượng một chút nhưng tính tình ôn hòa, dễ sai bảo, để ở bên cạnh cũng an tâm.
Còn tính cách Ngọc Phường thì hiếu động, lúc chạy đông khi chạy tây, nhiều khi
muốn nhờ pha chén trà cũng không thấy mặt mũi đâu.

Lão bà gật gù nói:

- Như vậy cũng được, nhưng ngươi tốt nhất đừng có chạy loạn lên rồi gây
chuyện, bằng không ta sẽ đánh gãy chân ngươi.

- Dạ, sư phụ.

Được ra ngoài, nàng vui mừng đến nổi muốn nhảy dựng lên, nhưng trước mặt sư
phụ vẫn cố tỏ vẻ ngoan ngoãn gật gù vâng vâng dạ dạ liên tục. Có ai hay lòng
nàng đang vang vọng một tiếng cười há há.!

Lão bà là người từng trãi, tính cách hai nữ đồ đệ ra sao, bà rõ còn hơn cha mẹ
chúng, lý gì không biết trong lòng nàng đang sung sướng cười thầm, bất quá bà
không để tâm chuyện này, thỉnh thoảng cho hai đứa ra ngoài chạy loạn một vòng,
dù có va chạm cũng tốt, tiện thể mài tâm tu võ.

Đợi một lúc, Thanh Hà đã cho Bạch Diện dùng xong thuốc, lão bà thấy không có
chuyện gì nữa mới yên tâm rời đi, trên đường thuận miệng nói:

- Đợi sáng mai mang nó ra ngoài, lấy được bí lục liền mang về, đặc biệt
chuyện này không được kể với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ các ngươi, rõ chưa.?

- Dạ, sư phụ.!

Hai nàng đồng thanh dạ một tiếng, cùng sư phụ rời khỏi gian phòng Bạch Diện,
hoàn toàn không quan tấm đến sự tồn tại của nó, cũng không hỏi nó có đồng ý
hay không. Bạch Diện khổ sở bò tới chiếc giường, nằm ngửa người xuống, hai mắt
nhìn trần nhà, chẳng có gì ngoài đá và đất.

Thật lâu sau, Ngọc Phượng bước vào, trên tay nàng mang một bộ y phục màu lục
nhạt, miệng treo nụ cười hớn hở, bước đến bên giường nó, nàng nói:

- Ngươi sao rồi.

Bạch Diện đưa ánh mắt buồn chán nhìn nàng, bất quá không giữ được thái độ này
lâu, thoáng cái Ngọc Phượng đã ngồi bên cạnh nó, thân thiết nắm mũi nó véo lên
nói:

- Tươi tỉnh lên nào, mai ta đưa ngươi ra ngoài chơi. Ngươi xem, đã chuẩn bị
cho ngươi một bộ đồ đẹp này.

Bạch Diện không biết nói gì, ánh mắt dời nhanh khỏi khuôn mặt tươi tắn, xinh
đẹp như thiên tiên, dường như trốn tránh, rồi lại đưa mắt nhìn bộ y phục trong
tay nàng. Thấy nó định mở miệng, nàng lại xua tay nói:

- Không cần cảm ơn đâu, đại tỷ đây thường ra ngoài hành hiệp, y phục nam nhân
không thiếu.

Bạch Diện muốn ngồi dậy nhận lấy bộ y phục, lại thấy một cánh tay trắng như
ngọc, mềm mại đỡ lấy vai mình, đã lâu rồi nó không cảm nhận được tình cảm ân
cần như vậy, thoáng cái lòng ngẩn ngơ, bao nhiêu hận ý mất sạch. Nhưng không
lâu sau đó, những hình ảnh gào khóc, chết chóc trong động phủ Độc Vương hiện
lên, lại khiến lòng nó trở nên băng lãnh.

- Ngươi sao vậy, nếu không được hay là nằm nghỉ thêm một đêm.

Ngọc Phượng hơi lo lắng hỏi, nàng vẫn tỏ thái độ thân thiết làm quen, đương
nhiên tính cách nàng vốn đã nhiệt tình như vậy từ trước đến nay, hoàn toàn
không phải vì lấy lòng người mà cố tình gượng ép.

- Ta không sao.

Bạch Diện cắn răng ngồi dậy, hơi ngạc nhiên là bị đánh một gậy vào bụng phun
nước xanh nước vàng ra mà không cảm giác gì đau đớn ở bụng, cả một chưởng vào
ngực văng tận góc tường cũng không có cảm giác đau ở ngực. Nó cảm thấy rất khó
hiểu, không biết lão bà kia đánh kiểu gì, tại sao đánh xong lại không thấy đau
mà còn dễ chịu hơn rất nhiều. Mặt khác, trên cơ thể nó có hàng trăm cái lỗ nhỏ
vẫn đang nhói đau như bị kiến đốt, tuy không khiến bản thân đau đớn đến thống
khổ như bị độc phát nhưng lại dai dẳng, dày vò, cảm giác ngứa ngáy rất khó
chịu, nó rất muốn dùng miệng cắm vào mấy chổ đau râm râm đó cho ứa máu ra,
thiết nghĩ sẽ rất sảng khoái.

- Sư phụ bảo là cho ngươi đi tắm rửa thay y phục được rồi, nhưng ta sao lại
thấy ngươi vẫn còn yếu thế này.

Nàng nhìn chăm chăm gương mặt xanh sao phía trước, rõ ràng cảm thấy nó đang
nén đau, trong lòng hơi hơi lo, ngộ nhỡ đem nó đi tắm gội rồi nhiễm lạnh lại
nằm liệt giường thì nguy. Nói không chừng sư phụ lão nhân gia lại đem nó đi
thí thuốc thật.

- À ha. Có chổ này ngâm người rất tốt lại không sợ nhiễm lạnh.

Nói rồi nàng nắm tay Bạch Diện kéo đi, từ đầu đến cuối nó không kịp nói được
mấy lời, cảm giác cứ như nàng độc diễn còn nó đang phụ họa.


Diệt Thần - Chương #3