Bạch Diện Đấu Tứ Tông


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt Thần

Quyển 1: Con đường phải đi

Chương 24: Bạch Diện chiến tứ tông.

Người của Lôi Thần Tông mạnh mẽ nhất ở tốc độ công kích nhờ có thần quyết Lôi
Minh Quyết và yêu thuật Tử Minh Thuật. Không kể tới Tử Minh Thuật bí hiểm
trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật, ngay cả trấn tông công kỷ của bọn họ là Bát Ảnh
Sát Thuật cũng thuộc hàng nhất kích tất sát.

Tốc độ cao, sát chiêu mạnh, ba người Lôi Thần Tông vô cùng tự tin khi đoạt
được hắc đỉnh sẽ an toàn tẩu thoát.

Đáng tiếc, bọn họ chưa đạt thực lực ngạo thị lục cấp để có được dịch chuyển
tức thời cùng lăng không đạp hư. Vì vậy, bọn họ mới phải dè chừng Bạch Diện từ
đầu đến giờ nhưng theo bọn họ quan sát, thì Bạch Diện tuy có thực lực ngạo thị
lục cấp nhưng lại không có công kỷ thuấn di và công kỷ phi hành.

Đối với một người có thực lực Ngạo Thị lục cấp mà nói, nếu thiếu hai loại công
kỷ này sẽ vô cùng bất lợi, không những thiệt thòi cùng với những người cùng
cấp thực lực mà ngay cả với những người thực lực kém hơn nhưng có tốc độ công
kỷ như Tử Minh Thuật cũng không chiếm được ưu thế về tốc độ.

Dù sao thì, người có thực lực Ngạo Thị lục cấp có dịch chuyển tức thời cùng
lăng không đạp hư cũng giống như một hài tử lên lớn sẽ biết đi và biết chạy.
Đương nhiên, nếu có thêm các loại công kỷ thuấn di, phi hành thì khi đó mới
được xem là hoàn thiện về mặt tốc độ của thực lực ngạo thị lục cấp.

Nói đến cùng, Ba người Lôi Thần Tông cho rằng bản thân ngạnh đấu là tuyệt đối
thua Bạch Diện nhưng về phương diện tốc độ chưa chắc kém hơn vì bọn họ đã nhận
thấy Bạch Diện không có công kỷ thuấn di và phi hành.

Tuy đúng như bọn họ nghỉ, Bạch Diện chỉ sở hữu các thủ thuật cơ bản của thực
lực Ngạo Thị lục cấp nhưng mọi giác quan lại được nâng cao hơn bình thường rất
nhiều. Vừa thấy ba hắc ảnh phi thân về Ngọc Phượng, hắn đã tức thì nhận biết,
cũng tức thì dịch chuyển tức thời, chắn ngang đầu bọn họ.

Hiện tại, dưới sự tác động mạnh mẽ từ Vấn Nhân Tâm trong Vọng Nguyệt Thuật,
trong lòng Bạch Diện không hẳn vì tình cảm mà bảo về Ngọc Phượng, bất quá Vấn
Nhân Tâm khơi dậy trong sâu thẳm lòng hắn sự đố kỵ, chiếm đoạt, ích kỷ nên hắn
xem Ngọc Phượng và hắc đỉnh như đồ của mình, không muốn cho ai đụng vào.

Bạch Diện vẫy tay, ba phân ảnh Hỏa Linh Đăng bắn ra mười lăm đóa sen ngủ sắc,
đánh thẳng tới ba người Lôi Thần Tông.

Ngủ Liên Hoa Hỏa Đạn.

Ba người Lôi Thần Tông trấn tỉnh, hai tay vỗ vào nhau một cái “bộp” ở trước
ngực, linh lực theo du động Lôi Minh Quyết tràn ra, bọn họ khẽ quát khẽ:

- Tử Ảnh.

Hai mé tả hữu mỗi người liền xuất hiện hai hắc ảnh giống y chang bản thể. Bọn
họ tiếp tục bắt quyết, linh lực từ Hồn Ảnh Vu Diệm phân chia thành ba phần cho
cả phân ảnh lẫn bản thể, sau đó hô lớn:

- Xáo ảnh.

Dưới ánh trăng bàng bạc, mỗi người Lôi Thần Tông mang theo hai phân ảnh vô
cùng sống động, liên tục đổi vị trí cho nhau, tốc độ không ngừng lao về phía
Ngọc Phượng.

Bùm.

Ngủ liên hoa hỏa đạn của Bạch Diện bắn đến, ba hắc ảnh lập tức nổ tung nhưng
thoáng cái lại xuất hiện thêm ba cái hắc ảnh nữa. Giữa không trung vẫn là
chính cái hắc ảnh đang bay về phía Ngọc Phượng, bỏ qua công kích của Bạch
Diện.

Bạch Diện nỗi giận, hai mắt hằn lên tơ máu, tức thì sử dụng dịch chuyển tức
thời, xuất hiện ngay trước một hắc ảnh, linh lực trong hồn vu diệm dồn xuống
chân trái, biến cả cái chân thành một khối thép đen xì, mạnh mã tán phát ra
hung sát lực, đá thẳng vào hắc ảnh phía trước.

Rầm.

Hắc ảnh bị đá bay, thân thể nện xuống nền đất, đất đá bắn lên vù vèo, nhưng
trong cái hố hình chảo ấy chỉ lấp lánh một cây trủy thủ bằng ngọc, được điêu
khắc vô cùng tỉ mĩ, nạm cả lam thạch sáng lấp lánh dưới trăng.

Bạch Diện gầm lên, trong đại não nhớ lại thời khắc chân của mình chạm vào hắc
ảnh kia, tại lúc đó, một hắc ảnh kế bên như ma quỷ dịch chuyển vào, đổi chổ
cho nó.

Khi Bạch Diện quay đầu, chính cái hắc đỉnh đã vọt qua người hắn, hướng đến vẫn
là chổ Ngọc Phượng đang vận linh lực trị thương.

Chính hắc ảnh sau khi bay vọt qua người Bạch Diện, hai tay luôn chắp trước
ngực bỗng duỗi ra sau, thân ảnh càng thêm mờ nhạt như u linh ma quỷ, miệng họ
thầm hô:

- Tốc Ảnh.

Tốc độ của chính cái hắc ảnh tức thì nhanh hơn trước gấp mấy lần, khoảng cách
giữa họ cùng Ngọc Phượng cũng được rút ngắn trong nháy mắt.

Bạch Diện giật mình, trong chốc lát phân vân hành động, có điều, trong trạng
thái điên cuồng nên hắn không có nghĩ được nhiều, càng không phân tích ưu
nhược điểm hay bất kỳ lợi thế nào của bản thân. Trong đầu chỉ vọn vẹn có một ý
nghĩ là ngạnh đấu, giáp công, đánh cho đám người này tan tác. Ngoài ra không
còn bất kỳ tính toán nào khác, ngay cả ý định rời khỏi đây cũng bị dẹp sang
một bên. Hắn không lo nghĩ nhiều, cũng không nương tay, lợi dụng khả năng dịch
chuyển tức thời, điên cuồng công kích đám hắc ảnh, Hỏa Linh Đăng cũng được
điều động bay vọt tới công kích.

Bùm, Bùm.

Cứ mỗi lần một hắc ảnh bị diệt, một hắc ảnh khác lại được phân ra, cứ như vậy,
chính cái hắc ảnh không ngừng luồng lách qua vô số phân ảnh Hỏa Linh Đăng.

- Tán Ảnh.

Ba người Lôi Thần Tông đột nhiên biến mất giữa không trung khi chỉ còn cách
Ngọc Phường vài trăm mét. Bạch Diện bối rối nhìn quanh, linh lực bắn ra tứ
phía dò tìm khí tức linh lực của chính cái hắc ảnh. Chỉ nháy mắt hắn đã tìm ra
vị trí tất cả hắc ảnh, Hỏa Linh Đăng một lần nữa phóng thích Ngủ Liên Hoa Hỏa
Đạn.

Bùm Bùm.

Bạch Diện ngưng thần quan sát, bỗng thấy sau mỗi vụ nổ một cái trủy thủ bị
đánh văng ra, thoáng chốc linh lực, khí tức từ chính cái hắc ảnh biến mất,
giữa bầu không khí tĩnh mịch, dưới ánh đèn mờ nhạt của Hỏa Linh đăng, chính
cái trủy thủ phi thẳng về phía Ngọc Phượng.

Bạch Diện hoảng hồn, nhìn khoảng cách chính cái trủy thủy đã cách Ngọc Phượng
có vài chục mét, hắn gầm lên bắt ấn:

- Thế gian không một ngọn đèn.

Hỏa Linh Đăng từ trên trời đánh xuống xum quanh người Ngọc Phượng, linh lực
theo công kỷ đại phát quang mang ngủ sắc, khiến cho mắt người đau đớn như bị
kim châm. Chớp mắt sau, hơn ba mươi cái đèn lồng cao năm trượng xuất hiện
trước mặt chính hắc ảnh, bọn họ lúng ta lung túng vì lạc mất mục tiêu.

Một hắc ảnh bối rối, lên tiếng quát:

- Lôi Tử Nghiên, mau nghĩ cách.

Lôi Tử Nghiên không ngờ Bạch Diện còn có cách này nhằm che mắt mình, gã hết
sức luống cuống. Cố găng dùng mắt quan sát hết một lượt ba mươi cái lồng đèn
ngủ sắc. Nhưng mỗi lần lồng đèn ngủ sắc chớp chớp lại bắn ra quang mang ngủ
sắc khiến cho mắt đau đớn như bị kim châm, không cách nào nhìn rõ được bên
trong lồng đèn nào đang che dấu Ngọc Phượng cùng hắc đỉnh.

Đồng thời Lôi Tử Nghiên cũng biết Bạch Diện sẽ không đứng im trong khi mình
tìm kiếm. Nghĩ vậy gã hô lên:

- Nhíp Phàm, Vu Phiến, liều thôi.

Lôi Tử Nghiên quyết tâm cùng hai đồng bạn chơi trò may rủi một phen, cả chính
cái hắc ảnh không chần chừ thêm nữa, nhanh như cắt chọn lấy một cái lồng đèn
rồi xông vào.

Ầm, Ầm, Ầm…

Chính tiếng nổ lớn vang lên, có vẽ như vận may của ba người Lôi Thần Tông
không được tốt, cả người lẫn phân ảnh đều đoán sai vị trí Ngọc Phượng.

Đương nhiên Lôi Tử Nghiên đoán đúng một chuyện, đó là Bạch Diện không hề ngồi
chơi, trong lúc ba người tìm kiếm Ngọc Phượng cùng hắc đỉnh, hắn đã bắt thần
quyết. Hỏa Linh Đăng bay lượn khắp trời, sáng rực lên rồi đánh xuống chính cái
hắc ảnh.

Lôi Tử Nghiên cùng hai đồng bạn muốn tẩu thoát nhưng thời gian không còn kịp
nữa, mỗi hắc ảnh của họ đều bị hỏa linh đăng vây lấy, cuối cùng cả người lẫn
hắc ảnh đều bị nỗ tung.

Ầm, Ầm, Ầm.

Chỉ một chốc sau lại thêm chính tiếng nỗi lớn nữa vang lên, toàn trường yên
lặng quan sát, chỉ thấy ba người Lôi Thần Tông hiện thân rõ ràng dưới ánh
trăng, sáu cái hắc ảnh của bọn họ đã biến mất.

Bạch Diện lắc cổ, thân ảnh xuất hiện trước người Lôi Tử Nghiên, chân trái
dương cao, không hề kiềm nén thực lực Ngạo Thị lục cấp.

Phanh.

Lôi Tử Nghiên không có thân thể sắt thép bàn thạch như Nghiệm Thuyên, bị trúng
một cước thẳng ngực khiến gã bay xa mấy trăm mét, lăn lốc trên nền đất cũng
khiến da thịt rách ra từng rãnh máu. Nhìn Lôi Tử Nghiên trọng thương nghiêm
trọng, hai đồng bạn của gã toan tẩu thoát nhưng nháy mắt đã thấy Bạch Diện
tung một quyền thẳng mặt Nhíp Phàm.

Vu Phiến hô to:

- Nhíp Phàm.

Lời chưa dứt đã thấy một thân ảnh đứng sát mình đến độ không thể sát hơn được
nữa, chính là Bạch Diện, bàn tay hắn vung cao, một cú đấm móc từ dưới lên,
linh lực cuộn lên các đốt ngón tay, khi va vào hàm, Vu Phiến còn nghe rõ tiếng
xương của mình gãy.

Bạch Diện đánh tung Vu Phiến lên trời, tức thì dịch chuyển đến, chân phải uốn
cao đến tận trán, linh lực khiến cả cái chân như hóa thành một khối thép đen
xì, nện thẳng xuống ngực Vu Phiến.

Rầm.

Nhìn Vu Phiến bị đánh lún xuống dưới đất, Bạch Diện nghiêng đầu, sát tâm nổi
lên trong đáy mắt càng nồng đượm. Hắn liền dương cánh tay phải dương cao, cả
cánh tay như bốc lên ngọn lửa đen, cháy rừng rực, nhằm thẳng xuống ngực Vu
Phiến, quyết lấy mạng gã.

Vù.

Bạch Diện bay vọt đến cạnh Vu Phiến, sát ý của hắn lộ rõ đến nỗi không một ai
là không nhận ra. Bên ngoài, Lâm Mạn Nguyệt tái mặt, trong lòng không ngừng
nhớ lại những lời mình đã nói trước đó, cho đến lúc này nàng mới nhận ra bản
thân kém cõi đến mức nào, tất cả những gì nàng nghĩ, suy đoán, tính toán đều
sai hết.

Bên cạnh nàng, Lâm Chấn Huy cùng Lâm Chấn Khang đang tọa thiền điều tức, máu
ứa ra từ ngủ quan đã khô, bất quá tinh thần mệt mỏi vô cùng, cơ thể đã kiệt
quệ không còn một chút sức lực nào nữa. Dù vậy, Lâm Chân Khang thấy Lâm Mạn
Nguyệt buồn bã, gã vẫn cố gắng ho khan hai tiếng, gượng cười an ủi nàng:

- Sư muội đừng buồn, chỉ tại thực lực tên kia quá mạnh thôi.

Lâm Chấn Huy cũng họa theo:

- Đúng vậy, không phải lỗi của sư muội.

Lâm Mạn Nguyệt cười buồn, nhìn gương mặt tái xanh của hai vị sư huynh càng làm
nàng buồn bã hơn, lòng thầm thề sẽ không bao giờ lơ là tu luyện nữa.

Ninh Kỳ Kỳ liếc qua, trông gương mặt Lâm Mạn Nguyệt ủ rủ, trong lòng có chút
hả hê, liền quay sang Tĩnh Quân, tán dương y:

- Vẫn là sư huynh thần thông quản đại.

Khúc Tư Sinh bật ngón cái, cười cười bảo:

- May mắm là có sư huynh Tĩnh Quân đây, nếu không, ta e có người còn thảm hơn
cả Lâm Mạn Nguyệt.

Ninh Kỳ Kỳ cắn môi định cãi, có điều Khúc Tư Sinh nói rất đúng, nàng đành cắn
môi, dìm cơn giận xuống.

Ở phía xa xa, Mạc Tử Lỳ đứng bên cạnh A Hỏa, cả hai vẫn luôn dõi mắt quan sát
tình hình trận chiến, đến giờ phút này hai nàng đều tự khen ngợi bản thân
thông minh.

Mạc Tử Ly nói:

- Nếu tất cả cùng xông lên may ra còn cơ hội.

A Hỏa gật đầu nói:

- Đáng tiếc là bọn họ sẽ không hợp tác, nếu cứ như vậy, tên kia sẽ băm nát
hết từng tông phái.

Mạc Tử Ly nghe vậy, bỗng nhìn qua A Hỏa, đoạn hỏi:

- Lẽ nào đại tỷ ngươi không muốn cái hắc đỉnh kia?

A Hỏa cười cười đáp:

- Nếu có được thì tốt, nhưng…

Mạc Tử Ly tiếp tục hỏi:

- Nhưng thế nào? Đại tỷ ngươi sợ mất mạng ư?

A Hỏa thu hồi mục quang từ chổ Bạch Diện, mắt nhìn vào viên Tinh Hồn Cự Viễn
Ma Hùng trên tay, vui vẽ nói:

- Có thứ này đối với ta đã xem như lãi rồi.

Mạc Tử Ly xem chừng biết Tinh Hồn Cự Viễn Ma Hùng có ý nghĩa gì nhưng đối với
nàng thì không mấy hứng thú, nàng bĩu môi nói:

- Đại tỷ ngươi thì lãi rồi, chỉ tội cho tiểu muội ta!

A Hỏa buồn cười bảo:

- Tham thì thâm.

Mạc Tử Ly cắn môi dưới, có phần ủy khuất, bất quá nàng không quá quen thân với
A Hỏa để tiếp tục đôi co, liền quay mặt đi.

A Hỏa dứt lời cũng không thèm để ý tới Mạc Tử Ly nữa, nàng đem cất Tinh Hồn Cự
Viễn Ma Hùng vào, ánh mắt tiếp tục chăm chú quan sát trận chiến giữa Bạch Diện
và ba người Lôi Thần Tông.

Ở đăng xa, Bạch Diện đã đánh cho Vu Phiến mấy quyền trước ngực, máu y túa ra
miệng, chảy dài như suối nước.

Đoạn hắn chưa hết tức giận, liền nắm lấy chân Vu Phiến nhấc bống y lên, quật
thẳng xuống nền đất.

Rầm.

Máu bắn tung tóe, nhìn Vu Phiến lúc này đã không còn sinh cơ nữa, hơi thở yếu
nhược, tâm mạch dường như sắp đứt đoạn. Chỉ cần hắn quật cho Vu Phiến thêm vài
cái nữa xuống nền đất, đảm bảo mạng y mất chắc.

Ngọc Phượng đang vận linh lực điều thương, mắt nàng bỗng nỗi lên sợ hãi nhìn
về phía Bạch Diện, nàng càng lo lắng hơn khi nghe hắn gầm gừ như dã thú. Đôi
môi nàng run run, mấp máy liên tục, muốn can ngăn hắn đừng giết người, nhưng
nàng cố mãi vẫn không lên tiếng được.

Phải một lúc lâu sau, khi Bạch Diện đánh cho Vu Phiến gần như bước vào lằn
ranh sinh tử, Ngọc Phượng mới khổ sở kêu lên:

- Diện, Diện, đừng giết!

Tuy hơi thở của nàng đã đều đặn hơn, tinh thần cũng tỉnh tảo hơn, nhưng thanh
âm còn yếu nhược khiến cho Bạch Diện không nghe thấy. Vã lại, trong trạng thái
điên cuồng, dù hắn nghe thấy cũng chưa chắc đã dừng tay.

Dù vậy, Ngọc Phượng vẫn cố gọi to lên, cố gắng dừng hắn lại bằng được, nàng
tiếp tục hô:

- Bạch Diện, đừng giết, đừng giết!

Bạch Diện dự định kết liễu mạng sống Vu Phiến, chợt nghe rõ ràng có ai đó gọi
tên mình, giọng vô cùng thân quen, từ trong sâu thẳm linh hồn hắn nhận ra, đây
là người thân duy nhất. Bạch Diện thoáng run rẩy, như có dòng điện chạy xẹt
qua nơi đốt sống, hắn quay đầu nhìn về sau, mờ ảo hiện ra gương mặt nhợt nhạt
của Ngọc Phượng, tâm thần có chút giao động.

Đương thời hắn buông lỏng phòng ngự, Nhíp Phàm liền nắm bắt cơ hội, cặp trủy
thủ trên được truyền linh lực vào sáng lấp lanh màu bích lục trong đêm, thân
ảnh nhân đó phóng đi.

Bạch Diện nhờ có thực lực cao nên rất mẫn tiệp, vừa nhận thấy có một luồng
linh lực mạnh mẽ đánh tới, thân thể tức thì nghiêng qua, hai mắt chăm chú nhìn
cặp trủy thủ sắc ngọt sượt qua họng mình. Sau đó, từ tám hướng cũng ẩn hiện
tám cây trủy thủ đâm tới, tốc độ tuy cực nhanh nhưng Bạch Diện vẫn tránh được.

Tám cái tủy thủ đâm trượt qua cuống họng Bạch Diện, liền dừng lại cách hắn
mười trượng, sau đó từng cái rực cháy, chỉ nghe một tiếng nổ nhẹ.

Bùm.

Tám cái trủy thủ hóa thành tám phân ảnh hắc y nhân, mỗi phân ảnh đều toát ra
sát khí đoạt mạng kinh nhân, trên tay mỗi phân ảnh là cặp trủy thủ màu bích
lục lấp lánh.

Bạch Diện ngưng thần quang sát, hắn không thể phân biệt được đâu là phân thân,
đâu là Nhíp Phàm. Thoáng cái, tám phân ảnh đã bay vọt đến, linh lực dường như
phân chia rất đều trên mỗi phân ảnh, không hề để lộ một chút nào sơ hở giữa
thật và giả.

Đây chính là trấn tông công kỷ của Lôi Thần Tông, Bát Ảnh Sát Thuật.

Bạch Diện bắt ấn, bỗng nhiên hắn nhận thấy nguy hiểm, bản năng mách bảo cho
hắn biết, thứ này có thể làm hắn mất mạng.

Vù.

Tám hắc ảnh đâm đến, mũi trủy thủ như ma mị như đã định trước sẽ lấy mạng
người, muôn trùng lạnh lẽo, muôn trùng sắc bén.


Diệt Thần - Chương #24