Bạch Diên Nộ


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt Thần.

Quyển 1: Con đường phải đi.

Chương 23: Bạch Diện nộ

Lâm Mạn Nguyệt quan sát thấy tình trạng hai vị sư huynh thê thảm nằm trên đất,
nàng sợ run người, dù đã dự tính trước tình hình xấu nhất, cũng không hề đánh
giá thấp thực lực Bạch Diện, nhưng nàng không ngờ khoảng cách về thực lực giữa
đôi bên lại xa đến như vậy. Đấu với hắn, nàng không có một chút cơ hội nào,
hoàn toàn không một cơ hội nào cả.

Lâm Mạn Nguyệt thu hồi mục quang, không dám nhìn hai vị sư huynh nằm bẹp dưới
nền đất nữa, chút ý chí chiến đấu cuối cùng cũng vụt tắt, liền thu Hoàng Kim
Thạch của mình về, Hoàng Kim Nhãn cũng biến mất, giờ phút này, nàng chỉ là một
tiểu cô nương yếu đuối, không còn chút uy hiếp nào đối với Bạch Diện.

Nhưng Bạch Diện lại không nghĩ vậy, hắn vận linh lực, lại biến mất tại chổ,
sau đó xuất hiện trước mặt nàng, cánh tay phải nhanh như cắt vung lên, nắm lấy
cần cổ nàng, với thực lực Ngạo Thị lục cấp, chỉ cần hắn mạnh mẽ xiết các ngón
tay sẽ dễ dàng bóp nát cổ họng nàng.

Không ai lên tiếng, không gian yên tĩnh, ánh trăng lúc này mới nhàn nhạt chiếm
được một vài điểm sáng, rọi lên gương mặt xanh xao của Lâm Mạn Nguyệt. Dường
như nàng đã buông bỏ, không còn ý muốn kháng cự nữa, tùy hắn muốn giết thì
giết.

Bên cạnh vai Bạch Diện, Hỏa Linh đăng vẫn tán phát quang mang ngủ sắc, lập lòe
chiếu vào đôi mắt hắn, chập chờn, u oán, đỏ ngầu. Mãi đến khi hắn cùng Lâm Mạn
Nguyệt đáp xuống mặt đất, Hỏa Linh Đăng mới thu hồi lại toàn bộ phân ảnh xum
quanh, chừa chổ cho ánh trăng bàng bạc chiếu rọi khắp nơi, nhàn nhã phủ lên
vùng đất hoang vu này.

Gió đêm thổi qua, lạnh lẽo thấu xương, Lâm Mạn Nguyệt khẽ run, nhưng sau đó
nàng cảm nhận được rất rõ bàn tay Bạch Diện đang buông lỏng, không hiểu vì lý
do gì mà buông cổ nàng ra rồi thu tay về.

Hắn nhàn nhạt nói:

- Đừng cản đường ta.

Rồi xoay người đi về phía Ngọc Phượng, kết thúc trận chiến không một chút ấn
tượng, không hề căng thẳng dữ dội gì.

Đám người vây xem có phần thất vọng vì ba người Ảo Nguyệt Tông quá yếu.

Tại thời điểm tất cả mọi người định buông tay, không tranh đoạt hắc đỉnh nữa,
đột nhiên Bạch Diện ngã quỵ.

- A!

Hắn quỳ gối tại chổ, từ miệng phun ra một búng máu tươi.

Trong đại não hắn không ngừng xuất hiện đôi mắt màu vàng kim, sau đó dần dần
chuyển thành màu đỏ rực, cứ mỗi lần đôi mắt đó mở to ra một chút, hắn lại cảm
giác đau đớn khôn cùng.

Ngay cả cảm giác mệt mỏi từ đầu đến giờ cũng bốc khói, trong lòng như có lửa
đốt, bỗng hận ý của hắn dâng lên một cách mãnh liệt.

Là giận dữ, hắn căm phẫn điều gì đó mà đến cả bản thân cũng không rõ.

Không ai hiểu nguyên do, riêng Lâm Mạn Nguyệt mơ màng hiểu được một chút, là
do Vọng Nguyệt Thuật khiến hắn bị như vậy.

Đáng tiếc là nàng không cách nào lý giải được chuyện này, tất thảy chỉ là cảm
nhận được nhờ Vọng Nguyệt Thuật mà thôi, nàng càng không hiểu vì sao Bạch Diện
có Vô Tâm Nhãn mà lại bị Vọng Nguyệt Thuật ảnh hưởng.

Đương nhiên, Lâm Mạn Nguyệt không hề biết chuyện Bạch Diện không có Vô Tâm
Nhãn. Sở dĩ hắn có ánh mắt tương tự người có Vô Tâm Nhãn là do lòng hắn bị
thương tổn quá nhiều, từ nhỏ đã chịu đựng vô số đau đớn cả về thể xác lẫn tinh
thần nên trong mắt hắn không có tình cảm nhân sinh, nhân tình của nhân thế
càng tẻ nhạt.

Còn nguyên do hắn không bị khống tâm khi vận linh lực, đương nhiên vì Linh
Trùng Quyết của Độc Vương còn đang ngự trị trong huyết mạch của hắn. Mặc dù
hắc đỉnh đã giúp hắn hóa giải bảy phần Linh Trùng Độc trong nội thể, giúp hắn
lấy lại lí trí, bất quá còn lại ba phần kia vẫn ảnh hưởng rất lớn đến thần trí
của hắn khi thúc động linh lực trong hồn vu diệm. Một khi bản thân hắn tiến
vào trạng thái chiến đấu, linh lực tuôn ra, bản năng của Linh Trùng Quyết
chính là khống tâm ma thi, biến ma thi thành kẻ máu lạnh, giết người không
chớp mắt. Cho nên, trên người Bạch Diện không có lệ khí nhưng hiện tại trong
mắt lại ngập tràn hung lệ.

Điều này đối với một thiếu nữ có thực lực chuẩn Ngạo Thị như Lâm Mạn Nguyệt là
quá khó hiểu và quá phức tạp. Nàng không cách nào lí giải được nên nhầm lẫn
thành Bạch Diện có Vô Tâm Nhãn, loại nhãn lực trong truyền thuyết. Vã lại, đối
với thực lực chuẩn Ngạo Thị, nàng muốn dùng Khống Tâm Thuật lên người Bạch
Diện là điều không thể, vì thực lực của Bạch Diện cao hơn nàng rất nhiều, còn
một nguyên do nữa là Linh Trùng Quyết cùng Vọng Nguyệt Thuật đều là yêu thuật
khống tâm trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật nhưng thực lực của Độc Vương so với
nàng không chỉ hơn kém một vài cấp bậc mà là gấp cả trăm lần. Chỉ với ba phần
Linh Trùng Độc trong nội thể Bạch Diện đã đủ hóa giải mọi loại yêu thuật khống
tâm khác muốn xâm nhập vào người hắn. Thậm chí, người có yêu thuật tương tự
cùng thực lực tương đương với Độc Vương cũng chưa chắc khống tâm được Bạch
Diện, vì nói đến cùng hắn chẳng khác thi ma là mấy, tất cả tiến hóa hiện tại
của hắn đều do Linh Trùng Quyết mà ra, cơ thể hắn hoàn toàn phụ thuộc vào Linh
Trùng Quyết.

Bất quá, mọi loại yêu thuật trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật đều có ưu điểm
riêng, Vọng Nguyệt Thuật không thể khống tâm thì có thể vấn nhân tâm. Trong
chiến đấu, vấn nhân tâm chính là thủ thuật quấy nhiễu trực tiếp và mạnh mẽ
nhất, thậm chí mạnh hơn cả khống tâm thuật.

Tuy nhiên, Vấn Nhân Tâm không thể kéo xài, cũng không thể điều khiển được
người bị trúng nên không cách nào lường trước được hậu quả xẩy ra sau đó.

Nguyên, Vấn Nhân Tâm có thể đánh thức một con người trong mọi hoàng cảnh, cũng
có thể nhấn chìm một con người trong mọi hoàng cảnh. Bởi vì nhân vô thập toàn,
ai cũng không hẳn là người toàn thiện hoặc toàn ác, bên trong mỗi một người,
dẫu là người tốt cũng chất chứa ít hay nhiều sự ghen ghét, đó kỵ hoặc kiêu
căng, thậm chí là thù hận một ai đó.

Khi bị trúng Vấn Nhân Tâm, mặt cường tâm thường có ba trường hợp xẩy ra: giết
tất cả những ai trong tầm mắt gọi là bi, giết tất cả kẻ thù trong tầm mắt gội
là hùng và chỉ giết những kẻ mà bản thân ghét mà không kể địch ta gọi là hận.
Về mặt nhược tâm thì không cần bàn, kẻ đó sẽ như con thỏ run rẩy dưới mưa,
thường gọi đây là hối.

Đối với Bạch Diện, dù cho trước kia không muốn tìm Độc Vương báo thù, cũng
không ghi hận chuyện cũ trong thành Thăng Long, nhưng uất hận bao nhiêu năm
nay đã tích tự quá sâu trong tâm hồn hắn. Nay Vọng Nguyệt Thuật tình cờ đánh
trúng ngay điểm này, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu ghen ghét, thù hằn với cuộc
sống như nước lũ tràn đê, tức thì khiến hắn bạo nộ.

- AAA.

Bạch Diện tru dài một tiếng đầy thê lương.

Trong lúc nội tâm hắn dẫn nộ, đám thanh niên thiếu nữ cứ ngỡ như hắn không còn
sức lực chiến đấu nữa, không ai nói mà cùng phi thân đến chổ Ngọc Phượng, tất
thảy dồn sức tranh đoạt hắc đỉnh.

Riêng chỉ có mấy người Mạc Tử Ly, A Hỏa và ba người Lãnh Diệp Tông vẫn đứng im
tại chổ.

Lúc này Ninh Kỳ Kỳ mới khó hiểu nhìn về Tĩnh Quân sư huynh, nếu như nàng nhớ
không lầm thì trước đó y nói là dù không có được hắc đỉnh cũng không cho ai
có, vậy mà khi nàng cùng Khúc Tư Sinh vừa xông lên thì y cản lại, tay cứ nắm
chặt bã vai nàng cùng Khúc Tư Sinh.

Đợi một hồi vẫn không thấy Tĩnh Quân sư huynh lên tiếng, Ninh Kỳ Kỳ vùng vai
khỏi tay y, nàng hỏi:

- Sư huynh, sao không cho ta xông lên?

Nghe sư muội hỏi tới hai lượt, Tĩnh Quân mới buông tay khỏi bã vai Khúc Tư
Sinh, đoạn cười gian bảo:

- Lên làm gì ?

Ninh Kỳ Kỳ liếc qua, cùng lúc thấy ánh mắt Khúc Tư Sinh cũng đang nhìn mình,
hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu ngó lên gương mặt cười cười của Tĩnh
Quân sư huynh. Thật lòng mà nói, từ lúc quen y tới giờ, cả hai người chưa từng
thấy vị sư huynh này có nụ cười đê tiện đến vậy.

Lát sau, Tĩnh Quân sực tỉnh, y ngó thấy hai người sư đệ sư muội đang nhìn chăm
chăm vào mặt mình mới quát lên nói:

- Hai người nhìn mặt ta làm chi?

Ninh Kỳ Kỳ đang nôn nóng muốn tranh đoạt hắc đỉnh, nếu chậm nữa là công cốc
hết nên nàng vội vàng nói:

- Sư huynh mau tính kế gì đi, hỏng chừng hắc đỉnh bị người ta đoạn mất.

Tĩnh Quân nhìn theo cánh tay sư muội, ở đằng xa xa, Bạch Diện đang gục đầu
dưới ánh trăng, Ngọc Phượng thì hoảng hốt nhìn mấy chục người đang lao về phía
mình.

Nhưng mọi dự liệu đã ngoài dự định của đám thanh niên thiếu nữ kia, khi bọn họ
vừa tiếp cận Ngọc Phượng, đột nhiên không gian sáng rực lên, Hỏa Linh Đăng lại
phân ra vô số phân ảnh, khiến cho khung cảnh nơi đây sáng tựa như ban ngày.

Lúc này Tĩnh Quân mới quay sang hai sư đệ, cười tươi nói:

- Bọn ngốc đó xong đời rồi.

Ninh Kỳ Kỳ không hiểu cớ sự ra làm sao, từ trước đến nay Tĩnh Quân sư huynh
vẫn luôn là người liệu sự như thần, có mỗi cái nhược điểm là giảng giải dài
dòng lôi thôi, bất cứ thứ gì cũng làm một lèo như vòi nước phun không ngớt.
Bất quá, lần này thấy y cứ úp úp mở mở, nàng lại thấy khó chịu, bèn hỏi:

- Cuối cùng là chuyện gì khiến sư huynh đắc ý đến vậy?

Tĩnh Quân hướng ánh mắt ra xa xa, cười đáp:

Cứ xem đi.

Ninh Kỳ Kỳ cùng Khúc Tinh Sinh lặng ngắt như tờ, cùng hướng tới thân ảnh Bạch
Diện giữa vòng vây của đám thanh niên thiếu nữ thiên tài.

Chỉ thấy Bạch Diện như ma quỷ, thoát ẩn thoát hiện, từng quyền từng cước, dứt
khoát như muốn đoạt mạng người.

Đương nhiên lúc này Bạch Diện thật sự muốn giết người, cơn giận dữ trong lòng
không ngừng thôi thúc hắn giết chóc, giết bằng hết đám người này.

Trong đại não tuôn ra vô số hình ảnh bi ai trong động phủ độc vương, là tiếng
than khóc thấu trời xanh, là những hình hài bị biến dạng thê lương, là cơn đau
thấu tâm can khi bị đem ra thí độc. Không chỉ vậy, những hình ảnh lang thang
lê lếch xin ăn giữa đường giữa chợ cũng tái hiện rõ ràng, những khuôn mặt cười
nhạo, chê bai, tỏ vẽ kinh tởm cũng không ngừng hiện ra.

- Các ngươi đều đáng chết.

Bạch Diện gầm lên, linh lực bộc phát mãnh mẽ, từng chiếc đèn ngủ sắc chao lượn
khắp bầu trời, mỗi khi va vào ai là phát ra tiếng nổ ầm ỉ như muốn kéo nứt
màng nhỉ.

Khung cảnh trong chốc lát chỉ còn lại vô vàn tiếng nổ lớn.

Bùm Bùm.

Ầm Ầm.

Liên tục dịch chuyển tức thời, cơn giận dữ trong lòng Bạch Diện đều dồn hết
vòng trong quyền cước. Sau mỗi một quyền một cước là tiếng thét đau đớn vang
lên, tiếng xương bị bẽ gãy, toàn trường tháo chạy nhưng hắn không có ý định
buông tha cho bất kỳ ai.

Thoáng cái đã xuất hiện trước đám người Bá Ngạc Tông.

Bạch Diện nhìn ba người cạo đầu, chỉ chừa mỗi ba chỏm tóc như lũ trẻ chăn trâu
ngoài đồng, hắn xiết chặt nắm đấm.

Phanh.

Thanh niên đứng chính giữa ba người không kịp trở tay, bị Bạch Diện tung một
đấm vào mặt, văng về sau hơn trăm mét.

Hai đồng bạn của y la hoảng:

- Nghiệm Thuyên.

Theo chiều âm thanh, Bạch Diện liếc sang, cũng không kiên dè bắt ấn, hai cái
phân ảnh Hỏa Linh Đăng hiện ra trong lòng bàn tay, theo du động linh lực, đánh
thẳng ngực hai đồng bạn Nghiệm Thuyên.

Bùm.

Nghiệm Thuyên chỉ kịp ho hoán:

- Oa Ngã, Úy Phàm…

Lời chưa dứt, hai đồng bạn của y đã bị Bạch Diện đánh bay về hai mé tả hữu.
Nhiều ánh mắt quay đi, đương nhiên là của các thiếu nữ, vì đám người Thiên
Ngạc Tông được mệnh danh là Quỳ Ngưu Kim Thể, chỉ với hai cái phân ảnh Hỏa
Linh Đăng không làm họ bị thương được, bất quá y phục trên người bị đánh bay
sạch sẽ, dưới ánh trăng không một tấc vãi che thân, trần trường như nhộng.

Trong lúc bọn họ còn lấy tay che hạ bộ, Bạch Diện lại một lần nữa huy động Hỏa
Linh Đăng, hắn hô lên:

- Ngủ Liên Hoa Hỏa Đạn.

Phút chốc, mười lăm đó hoa sen ngủ sắc chia làm ba nhóm bay vọt về phía ba
người Bá Ngạc Tông.

Ầm.

Bụi đất mù mịt tung bay trong gió đêm.

Bạch Diện quan sát cục diện, trong lòng cảm thấy rất thoãi mái, là một loại
cảm giác đỉnh cao, đầy hưởng thụ. Dường như hắn đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm
rồi, càng lúc càng muốn trãi nghiệm nhiều hơn, cái cảm giác đấm vào mặt những
kẻ mà bản thân ghét, thật sự sung sướng.

Nơi các ngón tay, khớp tay ngón tay, mu bàn tay, mu bàn chân, cùi trỏ, đầu gối
không ngừng ngứa ngáy, là ngứa ngáy trong xương tủy. Tiềm thức mách bảo cho
hắn biết, chỉ có đánh vào mặt bọn người kia mới khoan thoai được.

Tức thì Bạch Diện gầm lên như dã thú, hung hãng bay vót tới Nghiệm Thuyên,
quyền cước đánh túi bụi, tất thảy đều nhằm vào mặt y.

- Này thì cười nhạo ta.

Bạch Diện hô khẽ.

Hắn không dùng Hỏa Linh Đăng công kích, hoàn toàn sử dụng thân thể, mỗi lần
tung ra một quyền vào người đối phương, hắn lại gầm lên.

Boong Boong.

Cả người Nghiệm Thuyên như biến thành một cục sắt, mặc cho Bạch Diện tùy thời
đấm đá. Nhìn da thịt y bị lõm đi vài phần khiến người khác rùng mình, bất quá,
Bá Ngạc Tông có Bá Ngạc Thuật, là cường thể như sơn, bất diệt thần thể, khả
năng chịu đựng của Nghiệm Thuyên tuyệt đối vững như bàn thạch.

Boong Boong.

Bạch Diện tiếp tục đánh tới.

Nháy mắt, hắn đã tung ra hơn một nghìn quyền cước, chỉ thấy tay chân mình tê
dại, nhưng Nghiệm Thuyên không hề bị vỡ hay gãy bất kỳ đốt xương nào. Hắn dừng
lại chốc lát, nhìn đôi chân Nghiệm Thuyên cắm sâu xuống nền đất đến tận đùi,
trên người hằn lên vô số vết đá, đá, đạp của mình.

Bạch Diện có phần ngạc nhiên, linh lực du động mạnh mẽ, hai phân ảnh Hỏa Linh
Đăng bay vọt đến, mỗi phân ảnh đánh ra năm đóa sen ngủ sắc, nhằm thẳng tới
người Nghiệm Thuyên.

Nhân cơ hội Bạch Diện mãi mê biến Nghiệm Thuyên thành người gỗ, ba người Lôi
Thần Tông lợi dụng Tử Minh Thuật lao về phía Ngọc Phượng, muốn cướp đoạt hắc
đỉnh trước lúc hắn tỉnh ra.

Đương trường yên ắng, Bạch Diện quay đầu, thân ảnh lại biến mất.


Diệt Thần - Chương #23