Hắc Đỉnh- Trả Nó Cho Ta.


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt Thần

Quyển 1: Con đường phải đi

Chương 19: Hắc đỉnh- trả nó cho ta.

Theo truyền thuyết, Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật gồm một trăm yêu thuật, người sáng
lập ra là đại ma vương Z Khank, mục đích chỉ có một, diệt chúng sinh, diệt
thiên địa, diệt thần.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại trong nhân gian, không hề có bất cứ bằng
chứng nào ghi rõ về mấy cái chuyện ma quỷ thần tiên huyễn hoặc này. Nhưng có
một điểm luôn luôn đúng mà không ai có thể giải thích được, đó chính là sức
mạnh thần bí của một trăm yêu thuật trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật.

Bất cứ một thế lực nào nhận được một loại yêu thuật bất kỳ trong Lĩnh Nam Yêu
Nhân Thuật đều có khả năng dựng lên một đại tông phái huy hoàng. Mặc dù, yêu
thuật có nhiều loại khác nhau, không chỉ dùng công kích, phòng ngự, thoát thân
trực tiếp mà còn dùng để khống chế người khác như Linh Trùng Quyết, dùng sao
chép kỹ năng người khác như Huyết Sa Thuật….

Dù vậy, yêu thuật thuộc loại nào đều sở hữu một sức mạnh gián tiếp hoặc trực
tiếp vô cùng mạnh mẽ, nếu có một ngày, có ai đó học được cả một trăm yêu thuật
này, chưa biết chừng truyền thuyết nhân gian sẽ thành hiện thực.

Người đó nhất định có thể, diệt chúng sinh, diệt thiên địa, diệt thần.!

Đáng tiếc, chuyện đó vô cùng viễn vong, người học được cùng một lúc hai yêu
thuật đã rất hiếm, huống hồ là học cả một trăm yêu thuật. Mặt khác, dù có học
được cũng không thể, bởi mỗi tông phái thường chỉ có một yêu thuật làm bùa hộ
mạng, may mắn lắm mới có tông phái có hai yêu thuật như Lãnh Diệp Tông.

Học không được nhưng điều khiển tất cả những tông phái tu luyện yêu thuật thì
được, đương nhiên lúc trước không được nhưng bây giờ có thể được.

Ánh mắt toàn trường hướng về cái hắc đỉnh trên tay Mạc Tử Ly, chính nó đã
khiến cho tất thảy những người học yêu thuật phải quỳ rạp xuống. Thậm chí còn
có thể cưỡng chế, vận dụng thần bảo huyết luyện của bọn họ tấn công Cự Viễn Ma
Hùng.

Ban đầu Mạc Tử Ly cũng không nghĩ đến vấn đề nằm nơi cái đỉnh này, bởi nàng
hiểu rõ trên Văn Lang đại lục có một loại thuộc tính của Hồn Vu Diệm, gọi là
Thuần Phục. Loại thuộc tính này có thể khiến người ta bị thuần phục, được liệt
vào hạng siêu cấp trân quý, những người sở hữu loại thuộc tính này trong hồn
vu diệm đều trở thành huyền thoại, anh hùng đỉnh thiên lập địa.

Bất quá, nó vẫn không phải là phép thuật trong truyện cổ tích, cứ chỉ tay cái
là thuần phục được người khác. Thậm chí, khi tu luyện đại thành, cũng phải
trong quá trình giao đấu cùng địch nhân, dùng linh lực có thuộc tính thuần
phục của bản thân, đã thương đối phương, khiến cho linh lực thuần phục khống
chế nội thể đối phương rồi mới tiến tới xâm nhập tiềm thức, khống chế đối
phương, cưỡng ép thuần phục.

Đương nhiên, đây là nói hai đối thủ ngang nhau về thực lực, còn đối với kẻ yếu
hơn nhiều thì nháy mắt cái là thuần phục được cũng không cần bàn cãi.

Về phần Bạch Diện, ngay từ lần đầu chạm mặt, Mạc Tử Ly xem như thực lực hắn
mạnh hơn nàng rất nhiều nhưng chưa từng thật sự đã thương đến nội thể của
nàng. Với vô số công kỹ bí thuật, nàng cũng có thể dò xét xem có loại linh lực
lạ nào xâm nhập nội thể hay không, kết quả đều không có.

Chính điểm này đã khẳng định, nàng không hề bị thuộc tính hồn vu diệm của hắn
thuần phục, ngoài ra, nếu như nàng thật sự bị thuần phục thì hắn cũng không
cách nào điều động được thần bảo huyết luyện của nàng. Nên biết, thần bảo
huyết luyện chỉ duy nhất một chủ nhân điều động được, người còn vật còn, người
mất vật chôn theo.

Dựa vào những điều này cho thấy, cái thật sự khiến nàng bị thuần phục không
phải là thuộc tính hồn vu diệm của Bạch Diện mà là cái hắc đỉnh kỳ lạ đang cầm
trên tay.

Cùng suy nghĩ với nàng nhưng nhiều người còn chú ý tới một điểm nữa, đó là
những người không tu luyện yêu thuật thì không bị ánh sáng màu xanh đen của
hắc đỉnh thuần phục. Đối với chuyện này, Mạc tử ly không dám khẳng định, tuy
nàng có quan sát thấy Ngọc Phượng không bị thuần phục đến quỳ gối xuống nhưng
điều này cũng không nói lên được chuyện gì. Rất có thể là Ngọc Phượng cùng
Bạch Diện đều là người Vạn Độc Môn, cùng tu luyện một loại thần quyết nên
không bị ảnh hưởng. Bất quá, vì lý do gì thì có một điểm có thể khẳng định,
những người tu luyện yêu thuật đều bị thuần phục.

Ánh mắt Mạc Tử Ly sáng như muôn ngàn tinh tú, nàng có thể tưởng được được cảnh
bản thân nắm giữ loại thần bảo vô biên này, một mình thống nhất tất cả tông
phái trên Văn Lang đại lục.

Tất cả những tông phái sở hữu yêu thuật đều phải thuần phục.

Nàng sẽ trở thành nữ đế.!

- Mau giao nó cho ta.?

Lục y thiếu nữ Ninh Kỳ Kỳ gấp gáp hô lên, những ngón tay thon dài duỗi tới.

Mạc Tử Ly cười khổ trong lòng, nàng đảo mắt một lượt liền thấy một đám người
bay đến, cao có, gầy có, mập có, ốm có, đẹp có, xấu kỳ dị cũng có. Điều nàng
ngại nhất chính là trong số những người này có hơn mười người sử dụng yêu
thuật, vì ban nãi nàng quan sát thấy hơn mười loại thần bảo bị hắc đỉnh điều
động.

Như vậy, bất cứ ai mang hắc đỉnh đi vào lúc này đều trở thành đối tượng bị
truy sát của tất cả những người ở đây, thậm chí nàng còn không biết mình có sử
dụng được hắn đỉnh hay không. Tỷ như hắc đỉnh là thần bảo huyết luyện của Bạch
Diện thì nàng mang đi hỏng có ít lợi gì, có khi còn chết oan mạng. Đương
nhiên, nếu hắc đỉnh là thần bảo huyết luyện của Bạch Diện thì hắn chắc chắn
một trăm phần trăm bị giết tại đây.

Ai ai cũng không thể chấp nhận bị một kẻ lạ mặt thuần phục, điều khiển mình
như con rối. Đây không chỉ là tôn nghiêm mà còn liên quan đến an nguy của vô
số tông phái trên Văn Lang đại lục.

Đám người vây quanh đều là những thanh niên thiếu nữ kiệt xuất thiên tài,
người nào cũng thông minh hiểu chuyện, sở dĩ còn chưa ra tay là vì chuyện lỗ
vốn xông lên trước làm bia, đâu ai ngốc mà làm.

Toàn trường một bầu không khí ngưng trọng, linh lực trong Vu Diệm của ai cũng
dâng cao cực hạn. Chỉ cần một người dám tùy tiện xông lên tranh đoạt hắc đỉnh,
sẽ nếm đủ mọi công kích từ bốn phía.

- Vị tỷ tỷ này, ngươi có đủ sức nhận nó hay không.?

Mạc Tử Ly cười dịu dàng, đôi mắt như làn thu thủy đảo qua một lượt, ý bảo lục
y thiếu nữ nhìn quanh mà suy nghĩ.

Lúc này Tĩnh Quân, Khúc Tư Sinh đều toát mồ hôi hột, tính tình Ninh Kỳ Kỳ rất
kiêu ngạo, hai gã vô cùng sợ nàng không biết sống chết mà tranh đoạt hắc đỉnh
vào lúc này. Như vậy chẳng khác nào đem mạng sống chính mình ra làm bia cho
bọn người bên kia tập bắn, đừng nói là nàng có hai loại yêu thuật, chứ hai
mươi loại cũng chẳng thay đổi được gì khi thực lực mới có chuẩn Ngạo Thị.

Ninh Kỳ Kỳ nhận thấy ánh mắt khẩn cầu của hai vị sư huynh, nàng đành cắn môi
thu tay về, mắt liếc bốn phía. Đoạn nói:

- Các ngươi đứng đó làm gì, bộ tính nhìn nhau tới già luôn sao.?

Toàn trường yên lặng, hơn ba mươi người vây quanh không nói một lời, mấy kẻ ẩn
nấp sau mé rừng càng không lên tiếng. Ai cũng biết chuyện này vô cùng hệ
trọng, nó liên quan đến an nguy của tông phái mình, không một ai dám lơ là
cảnh giác hay làm việc lỗ mãng.

Lúc sau Bạch Diện ho lấy ho để như xé tan bầu không khí tĩnh mịch, cũng không
biết hắn ruốc cuộc có bao nhiêu máu mà cứ nôn ra hoài, chỉ là lần này hắn
không còn nôn ra máu màu xanh lục nữa mà là máu đỏ như người bình thường.

-Diện, Diện..ngươi sao rồi.?

Ngọc Phượng ôm lấy hắn giữa trăm con mắt chú thị, nàng cố thúc giục, cũng
không quên mang ra một ít đan dược dự phòng đổ vào miệng cho hắn uống.

Bạch Diện rung rẩy dữ dội, cả người lạnh như khối băng mặc dù hắn đang nằm
dưới ánh mặt trời, xum quanh ngoài đám thanh thiếu niên đang vây lấy thì chẳng
còn một cái cây hay cọng cỏ nào cả. Bởi vậy, trời đã về chiều nhưng nắng vẫn
rất gắt gao chiếu xuống nơi đây, chưa kể không khí quanh vùng này đều bị Cuồng
Hỏa Thuật của A Hỏa thiêu đốt, đến giờ còn nóng hơn lò lửa, ngay cả dùng tay
trần mà áp xuống mặt đất cũng bỏng cả da.

Dù vậy, đám thiếu niên thiếu nữ cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ liếc nhìn nhau,
không ai manh động, dường như tất thảy đang chờ màn đêm buông xuống.

Trong khi đó, Bạch Diện cứ ngất đi rồi tỉnh, tỉnh chút lại ngất, bất cứ ai
muốn dò hỏi chuyện gì cũng không tiện lên tiếng, mãi đến khi mặt trời gần
xuống núi, hắn mới ngồi dậy được. Nhưng trông mặt hắn lại bơ phờ như tên ngốc,
mắt vô thần nhìn quanh, những khung ảnh đánh đấm điên cuồng hiện ra từng chút
một trong đại não.

Khi nhớ được toàn bộ cuộc giao đấu với Cự Viễn Ma Hùng, từ cơ thể cũng truyền
đến đau đớn khiến hắn cố gắng cầm cự mà rung lên, từng sợ cơ co giật liên hồi,
nơi cái chân gãy cùng trên ngực đã hết đau vào lúc trước, giờ in ỏi kêu gào.

Đau thì đau nhưng nhớ lại cảnh tượng Ngọc Phượng thay mình đỡ một chiêu của Cự
Viễn Ma Hùng làm Bạch Diện sợ tái mặt, hắn không dám tưởng tượng đến chuyện
nàng xẩy ra bất trắc gì.

Bốn năm rồi, nàng giống như sư phụ,sư tỉ, tỉ tỉ, tri kỷ của hắn, đôi lúc lại
tinh nghịch chọc phá hắn như một cô tiểu muội muội ngốc đáng yêu và cũng không
ít lần làm hắn bẽ mặt. Bất quá, trong bốn năm đó, nếu không có nàng, dù hắn
sống được tới hôm nay thì cũng chỉ là một khúc cây mà thôi.

Những chuyện mà nàng đã làm cho hắn, không cách nào diễn tả bằng lời được, đó
là sự ấm áp của thân tình.

Bạch Diện lo lắng, thần trí vốn mơ hồ của hắn bị kích phá mạnh mẽ, hắn như
bừng tỉnh lại, tỉnh táo hơn bao giờ hết, vội vàng nâng cánh tay cháy bỏng của
Ngọc Phượng lên, khó khăn nói:

-Ngươi…

Ngọc Phượng nhìn ra biểu cảm trên gương mặt tái mét của hắn, nàng chỉ nhoẻn
miệng cười, cố ra vẽ không sao, cắt ngang lời hắn nói:

-Ta không sao, Diện, ngươi đừng lo.

Thấy hai người Bạch Diện và Ngọc Phượng thân thiết hỏi han nhau, Mạc Tử Ly bĩu
môi nói:

-Ngươi sắp chết rồi còn ở đó mà tình tứ.

Bạch Diện quay qua nhìn nàng, là một thiếu nữ vận huyết y đỏ rực, đôi mắt đẹp
lung linh cũng đang nhìn hắn, quan trọng là đôi bàn tay trắng tuyết của nàng
đang cầm cái hắc đỉnh mà hắn luôn giữ bên mình.

Cũng không đợi Bạch Diện mở lời, bên cạnh lục y thiếu nữ Ninh Kỳ Kỳ, Tĩnh Quân
khẽ tiến lên một bước, từ tốn hỏi:

-Vị bằng hữu này, ngươi đã đỡ hơn chưa.?

Tĩnh Quân bình thường rất kiêu ngạo vì kiến thức của mình vô cùng uyên bác, gã
cũng chẳng mấy khi để ai vào trong mắt chứ đừng nói là hỏi han. Ngoài nễ mặt
cha Ninh Kỳ Kỳ nên mới đi theo chỉ điểm cho nàng, bằng không, người khác có
dùng tám con ngựa cũng không cạy được từ miệng gã nữa chữ. Đặt biệt, gã đã
không nói thì thôi, đã nói là y như tuôn ra một mạch đủ cách thứ, từ gốc rễ tổ
tiên, từ chẳng biết đời nào của người ta đều bị gã moi ra tất.

Nhiều người gặp gã đành né ra xa một dãy phố, chẳng biết có phải gã đã đọc
sách từ trong bụng mẹ hay không nữa, cái thứ trên trời dưới đất gì cũng biết,
lưỡi mà uống thì cong cả thiên địa. Một khi chọc gã giận thì trăm phần trăm bị
dìm chết bởi ba tấc lưỡi.

Tuy kiêu ngạo như vậy, nhưng Tĩnh Quân chưa bao giờ làm việc lỗ mãng, đối với
người có thể một mình cường ngạnh cùng Cự Viễn Ma Hùng, gã tuyệt đối kính nễ,
ăn nói cũng giữ thái độ khiêm nhường bảy phần.

Bạch Diện chuyển ánh mắt từ Mạc Tử Ly sang Tĩnh Quân, hắn nhìn một lượt từ
trên xuống dưới người vừa hỏi mình, đoạn chẳng thấy quen biết gì, bèn nói:

Ta không sao.

Tĩnh Quân tỏ vẽ áy náy, gã cười khổ nói:

-Chúng ta là người Lãnh Diệp Tông, thật sự không có ý xấu gì với ngươi. Bất quá, thứ kia của ngươi.

Gã hướng ánh mắt tới hắc đỉnh, nói tiếp:

-Cái hắc đỉnh này ảnh hưởng rất lớn đến các tông phái trên đại lục, chẳng hay nó là vật gì.?

Theo kiến thức của Tĩnh Quân, gã trăm phần trăm khẳng định đây không phải là
thần bảo bình thường, ngay cả Tiên Long Thần Bảo cũng không có sức mạnh thuần
phục mạnh mẽ như vậy. Mặt khác, thần bảo này chỉ ảnh hướng đến những người tu
luyện yêu thuật trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật, còn lại hình như không tác
dụng. Là một kẻ nghiện đọc sách, Tĩnh Quân không thể kiềm chế được những bí ẩn
trong thiên địa, ánh mắt gã sáng ngời, rất mong cầu câu trả lời từ phía Bạch
Diện.

Chỉ là Bạch Diện không biết gã, xưa nay hắn cũng không có giao thiệp nhã nhặn
với ai bao giờ, vậy nên dứt khoát đáp:

Ta không biết.

Từ nhỏ, Bạch Diện đã bị Độc Vương nuôi như vật thí nghiệm trong động phủ, sau
khi trốn thoát lại ẩn thân trong hầm thuốc của Lâm bà bà suốt bốn năm nay. Thế
giới bên ngoài hầu như hắn chẳng biết gì, đa phần là nhờ công Ngọc Phượng dẫn
hắn đi đây đi đó trong thành Thăng Long chơi, không thì hắn cũng chỉ nằm co ro
trong phòng của mình quanh năm suốt tháng.

Chuyện đối nhân sử thế, hắn rất lạnh nhạt.

Đương nhiên không ai ở đây hiểu rõ chuyện của Bạch Diện ngoài Ngọc Phương nên
tất thảy đều cho rằng hắn là đang không muốn nói, thái độ rất kiêu ngạo.

Riêng Tĩnh Quân không cho là như vậy, gã kiên nhẫn vô cùng, lại hỏi:

-Vậy nó có phải thần bảo của ngươi, là thần bảo huyết luyện.?

Bạch Diện đáp:

-Thần bảo huyết luyện là gì.?

Toàn trường xém nữa thì té lăn ra đất, nhiều người chỉ muốn cầm cục đá trên
đất nện vào đầu hắn cho đỡ uất. Chẳng ai dám tin rằng một kẻ có thể giết được
Cự Viễn Ma Hùng có thực lực Ngạo Thị cửu cấp lại không biết thần bảo huyết
luyện là gì.

Tất thảy người đứng tại đây đều là thanh niên thiếu nữ nhiệt huyết, là thiên
tài của những tông phái hùng mạnh trên đại lục, ai cũng kiêu ngạo, ai cũng có
những câu chuyện hùng vĩ của riêng mình. Nay gặp một kẻ trông ngang tuổi nhưng
thực lực mạnh gấp trăm lần mình đã khiến bọn họ buồn bực sẵng rồi, giờ đối
phương còn cố tình giả ngốc trêu, bọn họ càng nghĩ càng tức.

Tuy vậy, chẳng một người nào dám xông lên động thủ.

Lát sau Bạch Diện như nhớ ra điều gì, thoáng quay qua phía hắc đỉnh nói:

-Nó đúng là đồ của ta nhưng không phải thần bảo huyết luyện gì đó.

Câu nói của Bạch Diện vừa dứt, toàn trường ngưng trọng đến độ tiếng kim rơi
cũng nghe được. Nếu như cái hắc đỉnh này không phải thần bảo huyết luyện vậy
còn lại là thần bảo Nguyền rủa hoặc vô chủ, đã như vậy thì bọn họ phải đoạt
được bằng mọi giá.

Linh lực cuồn cuộn dâng lên trong vu diệm mọi người, dù cho mặt trời đã xuống
núi, những môi đôi mắt ở đây đều như hai đốm lửa hừng hực cháy, hướng về hắc
đỉnh.

Mạc Tử Ly cầm hắc đỉnh trên tay, tim nàng cũng đập rộn lên, ai chẳng muốn thứ
này chứ, nhưng nàng lại đang giữ nó. Tỷ như nó là thần bảo vô chủ, vậy nàng có
thể khống chế toàn bộ thế lực tu luyện yêu thuật trên đại lục, bản thân có thể
trở thành nữ đế đầu tiên, hùng mạnh nhất từ cổ chí kim. Mặt khác, nó có là
thần bảo nguyền rủa, chỉ người có duyên mới sử dụng được thì cũng chẳng sao,
nàng có thể dùng nó đổi vô vàn thứ quý giá.

Bất quá, giờ phút này nàng không cách nào vận dụng linh lực vào để thử xem cái
hắc đỉnh này là thần bảo loại nào, tất thảy ánh mắt dồn lên người nàng, bầu
không khí căng thẳng cực độ, chỉ cần nàng động linh lực, chắc chắn sẽ hứng
chịu hơn ba mươi luồng công kích đánh tới. Chưa kể chủ nhân của hắc đỉnh này,
một người cực mạnh mà nàng không thể phân định được hắn thật sự là ngốc hay
giả ngốc. Dù cho hắn đang bị thương rất nặng nhưng không ai có thể đảm bảo một
kẻ có thể giết chết Cự Viễn Ma Hùng lại không còn thủ đoạn gì lấy mạng nàng.

Bốn bề vẫn yên lặng.

Gió đêm đã vi vu thổi đến, lạnh lẽo ngập tràn.

Tất cả vẫn kiên trì đợi, đợi người to gan động thủ trước.

Bỗng nhiên Bạch Diện lên tiếng:

- Trả nó cho ta.


Diệt Thần - Chương #19