Thuần Phục


Người đăng: khungvocuc001@

Diệt Thần

Quyển 1 : Con đường phải đi

Chương 18:thuần phục

Không xa nơi đám người A Hỏa, Mạc Tử Ly giao đấu cùng Cự Viễn Ma Hùng, có hai
thanh niên áo tím, một thiếu nữ áo lục đang chăm chú quan sát.

- Tĩnh Quân, huynh nói xem hai ả kia chịu nổi không.?

Thanh niên Tĩnh Quân đứng bên phải thiếu nữ áo lục, ánh mắt nheo lại, đăm
chiêu nhìn trận chiến, lát sau mới nói:

- U Ám Tông có U Ám Hỏa vô cùng lợi hại, chưa kể đệ tử chân truyền còn được
học bí thuật Cuồng Hỏa Thuật, một trong những yêu thuật thuộc Lĩnh Nam Yên
Nhân Thuật, có sức mạnh công kích diệt thiên địa. Ngoài việc phải đấu với đối
thủ mạnh mẽ hơn nhiều, khiến bọn họ thua thiệt, bằng không, với việc lấy công
làm thủ, nếu chiến đấu cùng họ, thắng được cũng chẳng khác nào nuốt cục sắt
nung vào bụng. Về phần, Huyết Sát Tông, cứ nghe người ta nói bọn chúng là quỷ
hút máu, không mạnh mẽ về công kích, thật ra là nói bậy, cái chính là trở
thành đệ tử Huyết Sát Tông rất khó khăn, đặt biệt là tu luyện Huyết Sa Thuật,
nếu người học không đủ mạnh mẽ, mỗi lần dùng bí thuật này cưỡng đoạt kỹ năng
của người khác, chẳng những không thành công mà còn mất mạng, thậm chí, có lúc
thành công càng dễ mất mạng hơn. Bởi vậy, đệ tử Huyết Sát Tông rất ít, người
tu luyện được Huyết Sa Thuật càng hiếm, đòi hỏi tuệ căn cực cao.

Thiếu nữ áo lục nhíu mày, nàng nói:

- Ta không quan tâm mấy thứ này, ta chỉ muốn biết hai ả đó trụ nổi hay
không.?

Thiếu nữ áo lục không thèm bận tâm Tĩnh Quân nữa, nàng quay sang trái, hỏi
thanh niên còn lại:

- Khúc Tư Sinh, ngươi nói xem.

Khúc Tư Sinh cười cười, vẽ bất cần nói:

- Quan tâm làm gì, ai thắng liên quan gì chúng ta, cứ xem vui mắt tí là được.

Thiếu nữ áo lục nghe y nói vậy, mũi bàn chân khõe xoay, Khúc Tư Sinh vội xua
tay nói:

- Ta nói, ta nói, đương nhiên là thua. Đừng nói là hai nàng kia, cho dù bốn
người cùng lên, cộng thêm chúng ta nữa cũng chẳng nhằm nhò. Cho dù trông con
gấu ngu ngốc kia có vẽ bị thương, lại không có công kỹ công kích đàng hoàng để
tấn công, trên thực tế vẫn là linh thú Ngạo Thị Cửu Cấp, cứ việc ngạnh đấu thế
nào cũng cào chết hết thảy.

Khúc Tư Sinh liên thuyên một lèo, trong lòng thầm nghĩ:” Ninh Kỳ Kỳ chết tiệt,
nếu không nễ mặt cha ngươi, lão sẽ treo ngươi lên, châm một lỗi trên đầu
ngươi, cho ngươi chảy máu tới chết. À không, phải là tiền dâm hậu sát nhà
ngươi. À không, lão không hứng thú với ngươi, quyết sẽ rạch mặt ngươi rồi bôi
mật vào, sau đó thả kiến cắn chết ngươi, cái đồ vô giáo dưỡng.”

Từ xưa đến nay Khúc Tư Sinh đều phóng túng tự tại, chỉ sau lần bị Ninh Kỳ Kỳ
nhắm trúng, liền bắt hắn đi theo bồi tiếp nàng. Mấy năm nay hắn bị nàng ức
hiếp đủ kiểu, xem hắn như thuộc hạ để sai khiến, trong lòng hắn uất ức không
nói nên lời, đau lòng hơn nữa là hắn không đánh lại nàng, thành thử chỉ có thể
chửi mắng trong lòng.

Ninh Kỳ Kỳ là người của Lãnh Diệp Tông, con gái út của tông chủ Ninh Vân, bình
thường người trong môn phái đều xem nàng như tiểu ma nữ, nhiều kẻ bị nàng hành
hạ đến mức ngóc đầu không nổi. Trong mắt nàng không có trời không có đất, chỉ
có nàng đứng hiên ngang và đám đàn ông quỳ dưới váy.

Đương nhiên, phía sau nàng là một người cha thiên tài, một tông phái sở hữu
đến hai bí thuật trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật. Cha truyền con nối, trong Lãnh
Diệp Tông có mấy ngàn đệ tử nhưng không có ai ngoài nàng, một vị sư huynh họ
phạm và cha nàng học được cả hai bí thuật. Bởi vậy nàng luôn có đủ mọi cơ sở
để kiêu hãnh, cũng có tư cách không xem thường người khác ra gì.

Tông phái sở hữu cùng hai bí thuật đếm trên đầu ngón tay, người học được cùng
lúc hai bí thuật càng đếm trên đầu ngón tay. Văn Lang đại lục rộng lớn vô bờ,
mấy ai tốt số được cả thiên phú trời cho, gia thế hùng hậu như nàng.

Ninh Kỳ Kỳ cười mỉm, hướng về phía A Hỏa, Mạc Tử Ly, khẽ nói:

- Theo ta thấy, bọn họ tuy không đánh lại nhưng chia ba đường chạy trốn vẫn
còn cơ hội, và chắc chắn bọn họ sẽ làm như vậy.

Khúc Tư Sinh bĩu môi nói:

- Con nít còn biết.

Ninh Kỳ Kỳ vừa quay sáng lườm Khúc Tư Sinh, bên phía A Hỏa, Mạc Tử Ly đã bước
vào giao tranh kịch liệt.

Đùng, Đùng.!

Huyết quang đầy trời, tầng tầng lớp lớp vòng tròn cổ ngữ phủ kích thương
khung, huyết văn tuôn ra như suối, chập chờn giữa tầng không là muôn ngàn
huyết hồ điệp. Thoáng trông cảnh tượng này có phần xinh đẹp, thực chất chỉ
người trong cuộc mới cản nhận được uy lực đè nén kinh thiên của nó lên người,
đến thở cũng không thể rõ ràng nhận biết được.

Mạc Tử Ly cũng là lần đầu mở ra chiêu mạnh nhất của Huyết Sa Thuật- Huyết Tế
Thiên Ma. Sắc diện nàng tới nhợt, gương mặt điểm phấn hồng chỉ còn một màu
xanh, đôi mắt vốn câu hồn đoạt phách chỉ còn là cái nhìn khổ sở.

Tuy vậy, bàn tay trắng như tuyết vẫn nắm chặt thần quyết, máu nơi đầu ngón tay
không ngừng điểm vào không trung, liên tục tăng cường sức mạnh cho chiêu Huyết
Tế Thiên Ma.

A Hỏa khẽ liếc sang Mạc Tử Ly, thấy người ta đã dồn toàn lực, nàng cũng nghiến
răng du động linh lực đến cực hạn, quyết không thua kém cái tông phái được cho
là công kích yếu nhược.

U Ám Hỏa nương theo hỏa diễm Cuồng Hỏa Thuật, một trấn tông công kỹ cùng một
bí thuật trong lĩnh nam yêu nhân thuật. Cả hai đều là công kỹ thuộc loại công
kích hủy diệt, dưới sự dẫn dắc của A Hỏa, hai ngọn lửa một đen một hồng quyện
vào nhau, nung nóng không khí chum quanh, đun sôi mọi thứ, kể cả cỏ cây, đất
đá, đều bị nướng chính. Gió lồng lộng cuốn qua nơi đây, mang theo sức nóng
mãnh liệt từ cuồng hỏa thuật, va vào bất cứ thứ gì, tức thì bốc cháy, nương
theo chiều gió, cả cánh rừng bốc lửa, sơn cầm hung điểu toán loạn bay.

Đây chính là niềm kiêu hãnh của U Ám Tông, một khi xuất thủ sẽ biến nơi đó
thành địa ngục lửa. Đối với A Hỏa mà nói, hơn thua với người khác chính là
khẳng định bản thân, nàng cũng đã xem nó như chấp niệm của riêng mình. Vì muốn
khẳng định bản thân, khẳng định sự tồn tại của chính mình, từ năm mười tuổi,
nàng đã một thân một mình chui vào luyện hỏa ngục, tu luyện ngọn lửa Cuồng
Thiêu Nhân Loại. Thật sự, trong thâm tâm nàng không phải kẻ kiêu ngạo háo
thắng, mà nàng chỉ muốn nói cho người đã vứt bỏ nàng cùng muội muội từ lúc lọt
lòng rằng:” Các ngươi đã sai lầm khi bỏ rơi hai tỷ muội chúng ta, các ngươi sẽ
hối hận”.

Hỏa diễm điên cuồng gào thét, toàn bộ linh lực trong người bị A Hỏa điều động
đến cực hạn, đây cũng chính là điểm đặc biệt của nàng, có thể cùng lúc sử dụng
hai loại công kỹ, phối hợp với nhau thành một thể, cùng tấn công kẻ địch. Sở
dĩ nàng luôn cười kiểu điên điên khùng khùng cũng do lẽ này, linh lực trong
người cạn kiệt, tâm tình có phần gấp gáp, suy nhược, lại thêm chấp niệm quyết
phải chiến thắng, khiến nàng trở nên điên cuồng, lấy công làm thủ, bất chấp
gian nguy, cười như điên dại.

Ùm.

Lôi cầu hỗn độn khí, hỏa cầu u ám hỏa va vào nhau.

Trên nền trời, huyết hồ điệp tung bay, từng con vỗ cánh nhịp nhàng nhưng gió
bão lại rích lên, đao phong hung lệ chém xuống, mỗi nhát chém trúng lôi cầu
liền hằn lên đó những hoa văn cổ ngữ. Dường như vô số những hoa văn cổ ngữ ấy
đang dần lớn mạnh hơn, mỗi lúc một nuốt chửng lấy lôi cầu hỗn độn khí.

Đáng tiếc, tất cả chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt.

Ầm.

Hỏa cầu u ám hỏa vỡ nát, A Hỏa bị chấn bay cả trăm mét, máu ứa ra từng hàng
trên khóe miệng, cơ thể mềm mại lão đảo rồi ngã vật ra đất. Đốm lửa nhỏ giữa
không trung cũng bay vọt về, nhập vào nội thể của nàng.

A Hỏa đã thất thủ, Mạc Tử Ly cũng không cầm cự được lâu, dù cho nàng có Huyết
Hồn Khiên, phòng ngự hơn hẳn A Hỏa cũng chẳng chống đỡ được thêm thời gian một
cái lật bàn tay.

Ùm.

Lôi cầu hỗn độn khí chấn nát Huyết Hồn Khiên, thiêu hủy một mãng thương khung,
bầy huyết hồ điệp bị nướng chính, tro tàn lã chã rơi.

Mạc Tử Ly cố gắng sử dụng Huyết Nhãn nơi lòng bàn tay trái để tránh đi nhưng
không kịp, nàng cũng bị chấn bay, ngã rạp ra đất, miệng túa máu tươi.

Gào.

Cự Viễn Ma Hùng gào lên hung hãn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng tới hướng hai
nàng nằm trên đất, hai quả lôi cầu hỗn độn khí bắn tới, huyết sắc mọi người
tái nhợt, ai cũng rõ kết quả của hai nàng.

Bên phía Bạch Diện, Ngọc Phượng đã đỡ lấy hắn, hai người ngồi giữa cái hố sâu
hoáy. Thật sự Ngọc Phượng cũng muốn giúp hai người Mạc Tử Ly cùng A Hỏa nhưng
nàng không còn sức nữa. Sau khi đỡ cho Bạch Diện một chiêu của Cự Viễn Ma
Hùng, nội thương của nàng không hề nhẹ, may mắn là chưa đến mức mất mạng tại
chỗ.

Ngọc Phượng cúi đầu, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cùng lúc
đó nàng vô tình thấy một cái đỉnh đen xì đang hút chặt lấy một mãng trên ngực
Bạch Diện. Xum quanh chiếc đỉnh, da thịt Bạch Diện nổi lên vằn máu xanh lè,
dường như có thứ gì đó từ trong cái hắc đỉnh này truyền vào cơ thể hắn.

Ngọc Phượng chợt nhớ đến lần đầu thấy chiếc đỉnh này là vào bốn năm trước, khi
ấy nàng cùng Bạch Diện đi lấy bí lục của Độc Vương. Chiếc đỉnh này được kèm
bên trong quyển bí lục đó, lúc ấy nàng còn cho rằng nó là thần bảo huyết
luyện, không thể dùng được nhưng Bạch Diện là lần đầu có thần bảo nên tiếc mà
không vứt đi, từ đó luôn đeo bên mình.

Giờ phút này Ngọc Phượng thật sự ngạc nhiên, mắt nàng chăm chú nhìn cái hắn
đỉnh vô danh đang phát ra ánh sáng xanh lục, màu sắc xanh đen không ngừng phát
dịu nhẹ, mỗi lần ánh lên tia sáng là dường như bơm vào nội thể Bạch Diện thứ
gì đó.

Ọc ọc.

Đương lúc này, Bạch Diện nuôn mửa liên tục, từ miệng hắn trào ra từng dòng máu
xanh lè, trên ngực vẫn không ngừng vằn lên từng đường máu màu xanh, thậm chí
còn phát quang.

Diện, Diện…

Ngọc Phương lay lay hắn, nàng hoảng hồn, tức thì đưa tay nắm lấy cái hắc đỉnh,
muốn rút nó ra khỏi ngực hắn.

Sèo Sèo.

Tay ngọc Phượng bị nướng chính, thoáng cái đỏ bầm lên, cảm giác đau đớn khiến
nàng rùng mình mấy cái, cả người toát mồ hôi vì phải nghiến răng chịu đựng cơn
đau.

Bất qua, nàng dùng bao nhiêu lực cũng không đủ, cái đỉnh lúc này chẳng khác
một phần xương thịt của hắn, nàng cảm tưởng nếu rút nó ra, có thể sẽ phải xé
tọac cả da thịt hắn. Thế nhưng miệng hắn không ngừng nôn ra từng dòng máu xanh
lục, mỗi lúc một nhiều hơn, trong lúc bối rối nàng vận dụng linh lực vào lòng
bàn tay, quyết tâm rút nó ra bằng được.

Vù.

Ngọc Phượng rút được chiếc đỉnh ra, nàng vứt nó bay đi, còn chưa kịp mừng thì
dị tượng đột nhiên xuất hiện, cả bầu trời tối tăm đi một mãng, không gian như
ngừng hẳn lại.

Hắc đỉnh vô chủ vô định tán phát quang mang xanh đen, cuộn lên hết thảy không
gian một màu ảm đạm, thê lương, như gào thét, như đau thương, u u oán oán như
mời gọi quỷ thần xuất động.

A Hỏa cùng Mạc Tử Ly tưởng đâu mình chết chắc, ánh mắt hai nàng chăm chăm nhìn
mấy lớp Huyết Hồn Khiên dần bị nghiền nát trước sức mạnh của lôi cầu hỗn độn
khí. Nào ngờ, giữa lúc ấy mọi bị giảm tốc đến khi ngạc, thậm chí không khí
cũng bị co đọng lại. Lôi cầu hỗn độn khí bay đến trước mặt hai nàng, điện
quang màu tím kên lên được một tiếng thì tắt ngủm, tự nhiên bốc hơi như chưa
từng tồn tại.

Lúc này, ánh mắt hết thảy mọi người mới tập trung lên cái hắc đỉnh kỳ lạ giữa
không trung. Thoáng nhìn nó không có khác biệt gì một cái đỉnh luyện đan bình
thường, lại còn xấu xí khó coi, chẳng có lấy một cái hoa văn nào cả, tất thảy
chỉ là một màu đen thui như cục than được đẻo thành hình cái đỉnh.

Thế nhưng, quang mang màu xanh đen không biết vì nguyên nhân gì càng lúc càng
hùng mạnh, lát sau lại thấy nó hút lấy linh lực từ người Bạch Diện, từng luồng
linh lực trôi nỗi giữa không bị hắc đỉnh nuốt chửng vào. Tòa thân Bạch Diện
cũng phát ra màu xanh lục, nhìn bằng mắt thường cũng thấy từng đường quang ảnh
xanh lục liên tục phát ra từ người hắn đang dào dạt bay tới hắc đỉnh, sau đó
hắc đỉnh lại tán phán ra quang mang màu xanh đen, khuếch tán ra toàn thể một
vùng rộng lớn. Những nơi quang mang màu xanh đen đi qua, mọi thứ như chậm hẳn
lại trăm lần, cả cuồng phong lạc diệp cũng lơ lửng ngưng lại.

A.!

Con mắt nơi bàn tay trái Mạc Tử Ly bay ra, nó vốn là thần bảo của nàng, Huyết
Tâm Nhãn. Kỳ lạ là nàng không hề điều động thần quyết, trong khí nó còn là
thần bảo huyết luyện vậy mà bị thứ gì đó điều động. Mặt khác, nàng không thể
cử động được bản thân nữa, linh lực trong nội thể bị chính Huyết Sa Thuật
khống chế, toàn thân nàng đứng bật dậy rồi quỳ một gối xuống nền đất. Trong
thâm tâm xuất hiện cảm giác bị thuần phục trước uy nghiêm tối thượng của một
người.

A.!

Từ trên ngực A Hỏa cũng bay ra một đốm lửa nhỏ, nó là thần bảo huyết luyện của
nàng, Tiểu Linh Hỏa. Hành động lúc này của nàng cũng y hệt Mạc Tự Ly, Cuồng
Hỏa Thuật tự nhiên cắn trả chính nàng, nó tự động điều động linh lực trong Hồn
Hỏa Vu Diện, bức ép nàng quỳ một gối trước hắc, cảm giác bị thuần phục, bị một
loại uy nghiêm nghiền nát nội tâm, không cách nào chống trả.

Gương mặt hai nàng tái đi không còn một chút huyết sắc, không những thần bảo
huyết luyện tự nhiên thì triển mà ngay cả bản thân cũng bị cưỡng chế hành
động. Bây giờ hai nàng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mắt cho bất cứ ai đó
muốn chém giết tùy tiện.

Không chỉ có Mạc Tử Ly, A Hỏa, mà ngay cả phía xa xa, Ninh Kỳ Kỳ cũng bị cưỡng
ép quỳ sát rạp trên một nhành đại thụ, ánh mắt nàng uất hận nhìn thần bảo của
mình bay vọt đi, đó là món quà phụ thân tặng cho nàng, một chiếc lá kim sắc
tên Diệp Vô Tâm.

Lát sau, mây cuộn lại kính cả bầu trời, có hơn mười cái thần bảo bay lượn
chung quanh hắc đỉnh, mỗi thần bảo tán phát quang mang hung tợn, sáng rực rỡ,
uy thế kinh thiên động địa.

Toàn trường ngơ ngác chẳng rõ chuyện gì xẩy ra, đương nhiên chủ nhân của số
thần bảo này đang quỳ trên mặt đất, ngoài cảm thấy ngơ ngác, còn sợ xanh mặt.
Chỉ có Bạch Diện lúc này đứng dậy theo quánh tính, chân mơ hồ bước đến bên hắc
đỉnh. Mà không, hắn không hề tiến về hắc đỉnh mà tiến tới Cự Viễn Ma Hùng, vẫn
cái bộ dáng cô liêu tịch mịch đó, từng bước tiếp cận.

Hắc đỉnh như hiểu được lòng hắn, quang mang xanh đen vụt cao vạn trượng, chói
lóa một vùng, tất cả thần bảo vây quanh rít lên như đồng tâm gào tăng sĩ khí.
Hơn mười mấy đạo quang ảnh từ các loại thần bảo bỗng nhiên bắn xuống, rồi
xuyên qua người Cự Viễn Ma Hùng.

Bốn bề tịch mịch, yên ắng như ma quỷ, chẳng một thanh âm, không một tiếng
động. Chỉ thấy da thịt trên người Cự Viễn Ma Hùng từ từ rơi xuống rồi hóa
thành bụi phấn bay đi, thoáng cái chỉ còn một bộ sương đồ sộ, óng lên màu sắc
kim loại dưới ánh chiều tà.

Mây tan trời sáng, Bạch Diện ngã quỵ trước bộ xương đồ sộ ấy, trước toàn thảy
ảnh mắt kinh ngạc như vừa nhìn thấy quỷ, Ngọc Phượng lao nhanh đến đỡ lấy hắn.

Trên không trung, mười mấy cái thần bảo dần ảm đạm màu, vù vù bay trở về chủ
nhân của mình. Riêng hắc đỉnh lắc lư rồi rớt xuống bên cạnh Bạch Diện.

A Hỏa, Mạc Tử Ly không nói mà như tên bắn, bay vọt đến, cả hai muốn tranh đoạt
cái hắc đỉnh kỳ lạ.

- Hi Hi. A Hỏa tỷ tỷ hãy nhường ta.

Mạc Tử Ly cười nói, nàng nhờ có Huyết Sa Thuật nên thông thạo vô số công phòng
kỹ, trong đó tốc hành công kỹ cũng có mấy chục loại, đương nhiên tốc độ hơn A
Hỏa rất nhiều.

Ngươi được lắm.

A Hỏa cắn răng, bất quá nàng có một thứ đầy thú vị, đó là tinh hồn Cự Viễn Ma
Hùng, sau khi nó bị giết chết, một viên tinh hồn óng ánh màu hoàng kim rơi
xuống, vô cùng trân quý nhưng lúc này, hình như chẳng ai bận tâm tới nó cả,
mặc nàng nhặt lấy.

Mạc Tử Ly thích thú nhìn cái hắc đỉnh trên tay, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp,
giữa lúc ấy một con cự xà lạc diệp đánh tới.

Ầm.

Huyết hồn khiên vẽ lên nền trời, cổ ngữ túa ra huyết quang rực rỡ, chặn đứng
cự xà lạc diệp.

Một thiếu nữ vận lục y điểm không bay đến, đứng trước mặt Mạc Tử Ly, kiêu căng
nói:

Mau đưa nó cho ta.!

Hai thiếu nữ nhìn nhau không chớp, mắt bắn ra hung quang, dường như bất cứ lúc
nào cũng có thể nuốt chửng đối phương.


Diệt Thần - Chương #18