Người đăng: CuuThienTD
Tại lờ mờ sáng sớm, dưới chân núi cách xa Ngũ Hành Tông mấy trăm dặm sơn mạch
phía ngoài!
Một thân hắc bào Dương Cổ xếp bằng trên tảng đá gần ngôi nhà tranh, hắn đang
tu luyện, nói chính xác hơn là hắn đang chờ đợi!.
Tại sao lúc trước hắn không lập tức ra tay với Nguyệt Lãng, đơn giả là vì còn
có cao thủ âm thầm thầm bảo vệ nàng, hắn một khi ra tay, có thể sẽ bị bọn hắn
lập tức truyền tin, kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại, vì vậy hắn mới kiên nhẫn
chờ đợi Nguyệt Lãng tự mình xuất thủ đến.
Một khi Nguyệt Lãng tự mình động thủ, nàng cũng sẽ không dại dột mang theo cao
thủ bảo hộ, chuyện này quá mức trọng yếu, nàng muốn tự mình xuất thủ, âm thầm
quỷ không hay, thần không biết!!.
Thời gian trôi qua, mấy trăm hơi thở sau....
Một bóng người tuyệt trần nữ tử trong làn sương khói phiêu du mà tới, nữ tử
này hôm nay cũng là đổi tới một bộ hắc bào, nàng trên mặt luôn treo một nụ
cười mỉm, để xung quanh trăm hoa vì đó thất sắc.
" A, Dương Cổ, sao ngươi lại đến sớm như vậy " Nguyệt Lãng từ xa đi tới, ánh
mắt kinh ngạc nhìn cách đó không xa bên cạnh nhà tranh một thân ảnh xếp bằng.
Nàng trong lòng sớm đã chuẩn bị, giờ phút này tiến đến trước chờ đợi, nhưng
không ngờ lại vẫn là tới sau Dương Cổ, một cỗ nghi hoặc cực đậm lóe lên trong
lòng nàng, nội tâm âm tình bất định vô cùng.
Dương Cổ xếp bằng trên tảng đá nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn một
cái, sau đó nhắm mắt lại, bờ môi cười nhạt một tiếng.
" Nương tử, đã tới rồi, chúng ta cũng nên động phòng a " Dương Cổ cười nhạt
nói.
" Nương tử ?, ngươi muốn làm gì " Nguyệt Lãng đè xuống nội tâm bất an mãnh
liệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía trước, trầm giọng hỏi.
" Ơ, nương tử, ngươi trí nhớ cũng quá kém đi, hôm qua trò truyện, chẳng lẽ
ngươi đã quên hết ? " Dương Cổ mở mắt ra, một mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn
Nguyệt Lãng.
Nguyệt Lãng trong lòng giật mình, đáy lòng bất an càng là có kinh ngạc, nàng
phát hiện hôm nay... Dương Cổ rất lạ, hoàn toàn khác biệt so với những ngày
thường, đột nhiên một ý nghĩa toát lên trong đầu nàng ...
" Không, không có khả năng, hắn không thể biết ta ý đồ " Nguyệt Lãng nội tâm
bất an, cảm thấy chắc chắn Dương Cổ đang có một âm mưu gì đó, nhưng nàng hoàn
toàn không cho là vậy, thế tại sao lại như vậy.
Giờ khắc này trong lòng Nguyệt Lãng như kinh đào hãi lãng, nàng không biết
chuyện gì xảy ra, đầu óc càng là thời khắc này hỗn loạn vô cùng, khó có khả
năng suy diễn đi ra hướng đi, cảm nhận chính mình như con cá đã nằm trên thớt.
" Dương Cổ, ta nhớ a, chúng ta hôm nay.... ấy ấy chứ sao " Nguyệt Lãng rốt
cuộc không thể lỗ mãn, ánh mắt lạnh lùng biến hóa thành nhu tình, rất là e
thẹn nữ nhân nhi.
Nhưng.....
" Đúng a, chúng ta cũng nên động phòng đi chứ " Dương Cổ cười lạnh một tiếng,
uể oải đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười như ánh ban mai, ngắm nhìn
Nguyệt Lãng.
Chỉ là nụ cười này rơi vào trong mắt Nguyệt Lãng, trong đầu nào liền ông một
tiếng, một cỗ bất an mãnh liệt khó có thể hình dung từ bên trong bộc phát đi
ra!.
Cứ việc nhìn Dương Cổ như không có chuyện gì, thậm chí trên thân hắn khí tức
yếu ớt càng là như con kiến hôi, không có một chút lực lượng nguy hiểm, nhưng
trên mặt hắn nụ cười.... vô cùng thâm thúy.
Cái này để Nguyệt Lãng theo bản năng kêu người đến cầu cứu, nhưng nàng phát
hiện bản thân đã đuổi đi tất cả bọn họ, không cho phép đi theo, một cổ hối hận
vô cùng nồng dậm trong mắt toát lên.
Cũng lúc này, trong lòng nguy hiểm bất an, trong mắt nàng lóe lên một vòng quả
quyết, cắn chặt răng ngà, toàn thân khí thế lập tức khuếch tán, xoay người
muốn đào tẩu!.
Trên thực tế chuyện này quá quỷ dị, nàng không hiểu một cổ kiêng kỵ từ tâm
linh xông ra khóa chặt Dương Cổ, để nàng không hiểu nổi, tại sao một tên kiến
hôi Ngưng Khí tầng 5 đỉnh phong lại làm cho nàng bất án như vậy.
Nguyệt Lãng không nói hai lời, Ngưng Khí viên mãn tốc độ rất nhanh. như muốn
xông ra sơn mạch, nhưng.....
" Quá muộn, Khởi trận " Dương Cổ hay tay chậm rãi kết ấn, trên mặt cười nhạt
luôn treo, ngắm nhìn Nguyệt Lãng bỏ trốn, nụ cười càng đậm.
Lập tức một cái đại kết giới trực tiếp xuất hiện, kết giới xuất hiện sát na,
Nguyệt Lãng tốc độ quá nhanh, trong đầu nàng không có bất kỳ cái gì suy nghĩ
trước đó, thân hình trực tiếp đập vào kết giới, lực phản chấn trùng kích.
Oành.
Một tiếng kinh vang thanh âm bộc phát, Nguyệt Lãng tiếng kêu thảm thiết truyền
tới, tại vùng biên giới trận pháp, bị lực phản chấn đánh tới, Nguyệt Lãng
không có phòng bị, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Phải biết trận pháp chỉ có Trúc cơ mới có thể bày ra, Ngưng khí không thể nào
chạm tới, không cần nói thôi động trận pháp, chỉ cần Ngưng Khí cảnh bất kỳ tự
đánh vào trận pháp, nó sẽ tự động giết tới lực phản chấn, Trúc Cơ thì không
nói, nhưng Ngưng khí không chết thì cũng bị thương.
Lúc trước Nguyệt Lãng không có phòng bị, lực phản trấn đánh tới, may mắn nàng
là nữa bước Trúc Cơ cảnh, nếu không cũng bị trọng thương!.
Giờ phút này nàng toàn thân uể oải, không chút do dự vỗ túi trữ vật, lấy ra
mấy viên đan dược chữa thương, nuốt đi vào, toàn thân hỗn loạn khí tức lập tức
bình ổn xuống, ánh mắt sát cơ ngập trời, nhìn chằm chằm Dương Cổ.
" Ngươi là ai, tại sao muốn giết ta " Nguyệt Lãng cũng là người thông minh,
không dám khinh thường Dương Cổ mảy may, mà nàng đối với Dương Cổ thật sự quá
mờ mịt, đè xuống nội tâm phận nộ cùng lo lắng, trên tay cầm một khối ngọc giản
truyền âm.
" Ngươi cũng đừng nghĩ truyền âm, bên trong trận pháp này cách biệt ngoại
giới, từ bỏ đi " Dương Cổ cười nhạt một tiếng, chắp hai tay sau lưng, từng
bước từng bước đi tới Nguyệt Lãng.
" Sao, sao có thể, chỉ có Đạo Trận mới có thể cách biệt ngoại giới, ngươi...
ngươi... không có khả năng " Nguyệt Lãng theo bản năng bóp nát ngọc giản
truyền ầm, một đạo quang mang trong đó bắn ra, nhưng thủy chung không thể đi
ra ngoài, lập tức toái diệt bên trong.
Đạo Trận không giống Linh Trận, Ngọc giản truyền âm thông qua khí tức cùng
linh lực tự thân ấn ký, nếu bị vây khốn bên trong Linh Trận, còn có thể mượn
nhờ thiên địa linh khí tương thông đến truyền âm!.
Nhưng Đạo Trận thì khác, Đạo ở đây là lấy đạo lực mà tạo thành Đạo Trận pháp,
không phải linh lực đến, như vậy một khí Đạo Trận phong tỏa, hết thảy thiên
địa linh lực bị cách biết, cách biệt ngoại giới.
" Ngươi thông minh am hiểu không ít, nhưng cũng quá là ngây thơ " Dương Cổ lắc
lắc đầu, bộ mặt đáng thương vô cùng, không đợi Nguyệt Lãng kinh khủng, hắn nói
tiếp.
" Nếu ngươi không dùng tà đạo đi đến Ngũ Hành Lâu Tửu thôn phệ linh hồn tinh
hoa người khác, chưa chắc ngươi đã có ngày hôm nay ".
Trên thực tế, nếu Nguyệt Lãng không dùng tà đạo đến vô hình hấp thu linh hồn
tinh hoa người khác, cho dù Dương Cổ hắn có biết Nguyệt Lãng có Đại Hồn Thiên
Linh, hắn cũng không cướp đoạt, tại vì chuyện này quá mức thương thiên hại lý.
Dương Cổ hắn không phải người như vậy!.
" Ngươi... sao có thể biết " Nguyệt Lãng con ngươi co rụt lại, theo bản năng
lùi lại, nhưng tại đến biên giới trận pháp, nàng lại bị lực phản chấn đánh tới
thảm thiết.
" Ngươi là Đại Hồn Thiên Linh, thế gian hiếm có, không lo tu luyện, còn dám
dùng ta ma ngoại đạo đến uy hiếp chúng sinh... còn có Âm Dương Hồn của ta "
Dương Cổ cười lạnh, mỗi một câu hắn đều nói toạc ra, như nhưng thanh kiếm đâm
vào trí mạng tử vong Nguyệt Lãng, quanh quẩn bốn phía thiên địa.
Nguyệt Lãng thời khắc này đã khiếp sợ đến cực điểm, ánh mắt nhìn Dương Cổ như
nhìn quỷ, thân thể hỗn loạn khí tức lốp bốp, khuôn mặt mỹ lệ trực tiếp dữ tợn
lên.
" Đi chết cho ta " Nguyệt Lãng khuôn mặt vô cùng dữ tợn, toàn thân tựa như nữ
tử nhập ma, gao thét thành tiếng, tốc độ vô cùng nhanh đánh giết Dương Cổ.
Bất quá đối với cái này, Dương Cổ cũng đã đoán trước, những ngày đầu lên kế
hoạch, hắn còn tưởng nhờ đến Tư Đồ Nhân đi ra trấn áp, nhưng nương theo thực
lực của hắn không ngừng tăng lên chậm rãi, cũng có thể đánh với Nguyệt Lãng
một trận.
Trên thực tế, Âm Dương Tộc là một trong tam đại thiên cổ tộc mạnh nhất Nghịch
Trần Giới, căn cơ nội tình, không phải nhân tộc bình thường có thể so sánh,
thậm chí một ít thiên chi kiêu tử cũng không thể so sánh.
Hơn nữa trên con đường tu luyện, hắn có Tư Đồ Nhân cùng Càn Vô thâm sâu kiến
thức đến trợ giúp, từng bước đi của hắn như đạp vào cửu trọng thiên, há có thể
người bình thường có thể thể so sanh.
Dương Cổ sắc mặt lạnh lùng, hai tay bấm niệm pháp quyết, trên tay của hắn lập
tức xuất hiện một bông hoa sen bảy cánh, trong thể nội linh lực cùng linh mạch
âm dương trực tiếp bị kéo ra, ngưng tụ thành một mặt trời nhỏ kiểu mini nằm
trong bông hoa sen !.
" Đại Nhật Thiên Thôn " Dương Cổ gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp ném tới.
Nguyệt Lãng ánh mắt co lại, khuôn mặt dữ tợn lập lòe khó có thể tin, một cỗ
nguy cơ sinh tử bộc, không kịp nghĩ nhiều, hai tay nàng lập tức kết ấn, một
thành cự kiếm huyễn hóa trên đầu nàng xuất hiện.
Kiếm khí ngập trời, oanh minh tứ phương, một cỗ cực kỳ cuồng bạo linh lực từ
trong cự kiếm bạo phát đi ra, tốc độ tựa như vạch phá không gian, đam tới hoa
sen mặt trời.
" Nộ Huyễn Nhất Kiếm "
Hai thế công sát na va chạm vào nhau, một tiếng oanh minh đinh tai nhức óc,
xung quanh bốn phía cây cối bị lực trùng kích san thành bình địa!.