Nguyệt Nhi, Ta Muốn...


Người đăng: CuuThienTD

Tại một vùng sơn mạch, dưới chân núi cách xa mấy chục dặm Ngũ Hành Tông, nơi
đây một mảnh rừng hoang vu, cây cối um tùm, nếu đi quan sát kỹ bên trong, có
thể thấy ẩn nấp bên trong đó là một căn nhà tranh!.

Xung quanh căn nhà tranh này chim hót líu lo, thác nước chảy ầm ầm, thỉnh
thoảng có những đám mây trắng xuất hiện lượn qua, xem đến nơi đây, quả thật là
tiên cảnh nhân gian.

Tại trong nhà tranh này đang có hai bóng người ôm ấp lẫn nhau, nam thì tiêu
sái có chút tuấn tú, nhưng trên mặt hắn lại toát ra vẻ cương nghị, từng nét
khuôn mặt như được thiên địa rèn luyện qua, một thân hắc bào ngũ hành tinh
thần quang mang sáng chói!.

Tại trong lòng ngực của thiếu niên này, xuất hiện một nữ tử, nữ tử này so với
thiếu niên thì lớn hơn 1 khoảng 2 năm tuổi, nhưng trên mặt nàng xinh đẹp tuyệt
trần, làn da mịn màng hồng hào, những đường cong vô cùng quyến rũ, tựa như
tuyệt thế nữ nhân!.

Hai người đang ôm ấp!!!.

" Nguyệt nhi, những ngày này chúng ta có chút tượng gỗ a " Dương Cổ nhịn không
được nói lên tâm ý của mình, thật sự là hơn nữa tháng nay hắn cùng Nguyệt Lãng
thời gian đa số ở bên nhau, có chút làm chậm tiến độ tu luyện.

Mà nơi đó Nguyệt Lãng thì xảo trá vô cùng, hết thảy những lần gặp nhau, nàng
tựa như chỉ cho Dương Cổ ôm ấp, hiếm lắm thì hai người hôn nhau vài phát,
không thể tiến xa hơn.

Đối với cái này, Dương Cổ cũng hơi hơi ngứa ngáy, nhưng hắn vì đại sự, hết
thảy đè xuống nội tâm lửa nóng, gắt gao kiềm chế bản thân bản năng chính mình.

" Hừ, chàng đấy, suốt ngày được voi đòi tiên, không quan tâm gì đến tâm lý của
ta " Nguyệt Lãng hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt ủy khuất đã đến cực điểm, hiển
nhiên những ngày này nàng bị Dương Cổ cho ăn thiệt thòi lớn, nhưng cũng vì đại
sự, nhẫn nhịn đến cùng.

" Nguyệt Nhi, nàng cũng nên hiểu cho tâm lý của ta một chút chứ, ta sợ về sau
sinh tâm ma " Dương Cổ khuôn mặt thất vọng nói.

" Thế chàng cũng nên hiểu cho tâm lý của ta a, ăn hiếp nữ nhân ! " Nguyệt Lãng
cũng không chịu thua, đáng thương nói.

" Nguyệt Nhi, ta sắp tới phải đi lịch luyện nơi xa, sợ là không thể được gặp
nàng nữa " Dương Cổ tựa như cạn lời, lập tức tung ra đòn sát thủ, hắn đối với
Nguyệt Lãng chỉ có thể cam bái hạ phong.

Nguyệt Lãng lập tức thân hình khẽ động, trong mắt khó thấy quang mang khẽ lóe,
ôm chặt Dương Cổ lại, tựa như không muốn để cho hắn đi xa.

Trong lòng nàng giờ phút này cũng hơi do dự, thật sự là những ngày qua, hai
người ôm ấp đã đạt đến kinh thiên động địa sự tình, sợ là so với chân chính
phu thê tới so sánh, còn muốn kém xa.

Những ngày qua, Nguyệt Lãng cũng âm thầm quan sát xung quanh, lúc đầu đúng như
nàng nghĩ, có một chút cao thủ âm thầm đi theo bảo hộ, nhưng tại phía lâu ngày
cùng Dương Cổ, thêm nàng nhiều khi dùng mánh khóe thuyết phục, cuối cùng ít đi
rất nhiều, đến bây ra tựa hồ không có người đi theo bảo hộ.

Nếu Dương Cổ sắp phải đi xa, cho dù nàng có muốn hay không thì cũng phải nhanh
chóng trấn sát Dương Cổ, nếu không đợi chờ Nguyệt Lãng là lãng phí thời gian
cùng công sức vô cùng.

Còn phía Dương Cổ, hắn mới đầu cũng phái một ít người âm thầm bảo hộ để tránh
Nguyệt Lãng nghi ngờ, thậm chí hắn còn báo cáo tới sư tôn Tịnh Thế rút hết, để
đến lúc này hắn mới tung ra đòn sát thủ.

Hắn nói lời này có thể nói là trí mạng đối với Nguyệt Lãng, cho dù nàng có
muốn hay không, tất cả cũng phải nhanh chóng thực hiện, Dương Cổ lúc đầu nghĩ
tới sớm hơn, nhưng hắn vẫn còn muốn... ôm gái!!!.

Tại trong những ngày qua, hắn không ngừng chuẩn bị nhiều nhất đan dược chữa
thương cùng một số trận pháp xung quanh, để tránh trường hợp người tập kích,
10 dặm phạm vi bên trong bị hắn cùng Tư Đồ Nhân bao phủ tất cả trận pháp, còn
có một đại trận pháp kinh thiên bố trí ẩn phía dưới, chỉ cần Lăng Tiêu xuất
hiện, cá sẽ nằm trong thớt.

" Dương Cổ, ta có một yêu cầu " Nguyệt Lãng tựa như không muốn xa Dương Cổ,
ánh mắt có chút dưng dưng nước mắt, nhẹ giọng nói.

" Giữa chúng ta có cái gì quan hệ, yêu cầu tính là gì, chỉ cần nàng muốn, ta
sẽ dốc sức làm tới " Dương Cổ giật mình một cái, một bộ tức giận nói.

" Chỉ cần chàng hứa về sau không bỏ bê thiếp, thiếp sẽ trao tấm thân cùng linh
hồn này cho chàng " Nguyệt Lãng sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng nói.

" Không, tuyệt đối ta sẽ không bỏ bê nàng, chúng ta cùng nhau đã một thời
gian, nàng chẳng lẽ không hiểu ta " Dương Cổ sắc mặt kích động, ánh mắt ôn
nhu, ghé sát tai Nguyệt Lãng, thì thào nói nhỏ.

Trong lòng Dương Cổ cũng bắt đầu nao nao dâng lên, tại vì hắn biết, đại chiến
sắp xuất hiện, hắn không phải âm tình bất định Nguyệt Lãng, mà là Lăng Tiêu,
cho dù Tư Đồ Nhân có quả quyết tự tin, nhưng hắn cũng không thể lấy tính mệnh
ra làm trò đùa, nếu thật sự thất bại, đợi hắn chính là tan thành mây khói, có
thể nói, đây là cách được ăn cả, mất thì ngã về không.

" Nguyệt nhi, chúng ta ... ấy ấy đi " Dương Cổ ánh mắt kích động đã không thể
chịu nổi, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ được nét ôn nhu hòa bình.

Dương Cổ lời nói vừa xuống, rất nhanh hôn tới đôi môi Nguyệt Lãng hồng hào
chín mọng, hai tay càng là sờ soạng cặp ngực, bờ mông, eo.... rất là kích
thích!.

Bị như vậy khinh bạc, Nguyệt Lãng trong mắt sát cơ lóe lên, nhưng nàng vẫn cố
gắng chịu đựng, áp chế tâm tình sát khí phun trào, vùng vẫy thoát khỏi Dương
Cổ!!.

" Dương Cổ, chàng.... chàng dám ăn hiếp ta " Nguyệt Lãng bộ mặt phẫn nộ, vừa
nói vừa sửa lại quần áo một mảnh hỗn độn của mình, nàng nhìn Dương Cổ tới nói,
như một con sói hoang lao vào bầy cừu.

" Không phải a " Dương Cổ cười hắc hắc, cảm nhận tư vị không tệ về sau, ánh
mắt chột da, càng là có không hiểu nhìn Nguyệt Lãng.

Thấy vậy, Nguyệt Lãng trong lòng càng phẫn nộ hơn, nhưng há có thể làm gì, chỉ
có thể bày một bộ mặt tức giận phút chốc mà thôi, giờ khắc này lại trờ thành
đáng thương vô cùng.

" Ta nói là ngày mai, chàng thật là hỗn đản " Nguyệt Lãng hừ lạnh một tiếng,
tức giận nói, quay người như muốn rời đi, nhưng lại bị Dương Cổ bắt lấy.

Dương Cổ trong lòng âm thầm cười lạnh, trong miệng liên tục xin lỗi, gắt gao
ôm lấy sau lưng Nguyệt Lãng, chột dạ vô cùng xin lỗi!.

Tại hai người cả ngày ôm ấp ấm áp xong xuôi, cả hai cùng nhau tiến về tông môn
điểm danh, không thì chắc chắn sẽ bị lộ, mà tối này bọn hắn cũng không thể ngủ
được.

Ban đêm trong động phủ của Dương Cổ, Tư Đồ Nhân ánh mắt cổ quái ngắm nhìn hắn,
tại phát sinh gần nửa tháng nay, hắn đều biết rõ một hai, cảm thấy đối với
Dương Cổ này giảo hoạt đã đến bội phục, dám như vậy ban ngày đùa giỡn nữ nhân
nhi.

Mà Dương Cổ hắn cũng không thể phong ấn Tư Đồ Nhân, hắn muốn để Tư Đồ Nhân
quan sát tình hình phát sinh bên ngoài nhằm chuẩn bị cho đại chiến, nên việc
bị Tư Đồ Nhân nhìn chằm chằm, Dương Cổ chỉ có thể bất đắc dĩ cũng xấu hổ vô
cùng.

Nhiều lúc bị Tư Đồ Nhân lấy Mộng Yên ra răn đe, hắn đều cảm thấy thật sự cảm
rất có lỗi, nhưng không thể nào làm khác, chỉ có thể đổi hết lên đầu Tư Đồ
Nhân, trừng mắt nhìn.

" Tư Đồ Nhân, lần này tuyệt đối không thể thất bại a " Dương Cổ nhiều lần cảnh
báo hắn, nhưng không thể khinh thường Lăng Tiêu, đối phương nhìn như vậy thôi,
nhưng thực sự một khi bạo phát, hết thảy quá nguy hiểm.

" Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần chuẩn bị tới thật nhiều đan dược chèo chống
bản thân đi là được " Tư Đồ Nhân ánh mắt tự tin, hắn nguyên thần năng lượng vô
cùng lớn, sợ rằng trong chiến đấu phát sinh bất ngờ, cơ thể Dương Cổ không thể
tiếp nhận dung hợp, nên mới chuẩn bị một loạt đan dược tới ứng cứu.

" Có thể thời gian không còn nhiều, ta tới thôn phệ một chút kim nguyên tố,
cũng cố lực phòng thủ bản thân " Dương Cổ toàn bộ những ngày này tất cả đều
dành cho việc củng cố nhục thân tới.

Coi như Tư Đồ Nhân phân ra linh lực phòng hộ thân thể hắn, nhưng dù sao cũng
không nói trước được điều gì, đối phương tu vi cao, nếu không phải Tư Đồ Nhân
phòng thủ tuyệt đối cho hắn, sợ là một kích hình thần câu diệt.

Vì thế Dương Cổ lo lắng, hắn tất cả rất coi trọng vào lực phòng thủ, lần này
đại chiến hắn bên trong có lẽ không giúp được gì nhiều, nhưng toàn lực cũng cố
bản thân vẫn có thể.

Không chút do dự, xuất ra lượng lớn Kim Thiết, Dương Cổ toàn lực thôn phệ đi
vào !!!


Diệt Sinh Tôn - Chương #53