Ba Người


Người đăng: CuuThienTD

Trong kích động không lâu, Dương Cổ rốt cục đè nén xuống, trong con mắt xuất
hiện càng thêm chờ mong hơn nhìn về phía bản kia đại điển " Âm Dương Thể "

" Không biết bản này Âm Dương Thể là gì " Dương Cổ có nén hồi hộp nhìn về phía
Đại Điển còn lại.

Âm Dương Thể, lấy Sinh Cơ làm căn cơ tạo hóa chèo chống thân thể, lấy Âm khí
cùng Dương khí dẫn nhập thể, Âm Dương nhập thể, đồng hóa Âm Dương, trời đất có
Âm có Dương, thân thể cũng có Âm có Dương, nóng và lạnh, Dương Cổ thần sắc bất
định, như có điều suy nghĩ.

" Nếu ta có thể tu luyện đến đại thành, nói không chừng thân thể ta có thể một
ý niệm, hóa Âm Dương Nhất Nguyệt! chấp chưởng nguyên tố " Dương Cổ hô hấp dồn
dập, nghĩ đến tràng cảnh ấy, hắn liền kích động cười to.

" Quả nhiên là Linh Thần truyền thừa, không hổ là đỉnh phong Đại Giới, không
biết bọn Âm Thiên, Dương Tam đạt s4rq7 được cái gì truyền thừa, phải chăng
liền giống ta " Dương Cổ hơi hơi nghĩ ngợi, hiếu kỳ không chịu nổi, tranh thủ
thời gian chạy đến nhà Dương Tam.

Thôn làng này không lớn, người cũng không nhiều, nên chẳng mấy chốc Dương Cổ
đã tới nhà Dương Tam!.

" Không biết Mẫu Thân của Dương Tam có nhà hay không " Dương Cổ lén lén lút
lút áp sát tới gần nhà Dương Tam, một bộ dạng như đang đi ăn cắp đồng dạng,
hắn cảnh giác vô cùng, nhìn tới nhìn lui.

Xác định không có nghe thấy tiếng Mẫu Thân Dương Tam về sau, quả quyết cắn
răng hú một tiếng, nhưng chưa kịp hú đến tiếng thứ hai thì bỗng nhiên một
tiếng quát giận dữ trong nhà truyền đến, đó là Mẫu Thân Dương Tam.

Dương Cổ biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, cắm đầu quay người chạy, trên đường
chạy, hắn đáp phá rất nhiều bình hoa cùng súc vật, gà bay chó sủa um tùm.

" Đúng là con nhà mất nết " Một bóng người đàn bà trung niên quý phái từ trong
nhà nhanh chân chạy ra, nhưng quá muộn, Dương Cổ quá nhanh, nhanh đến nổi hắn
đã như cơm bữa.

...

Một được chạy trốn, Dương Cổ hô hấp dồn dập, không lâu sau hắn đến đồng cổ, ở
đây có một cây đại thụ, Dương Cổ thầm kêu may mắn.

Khi hắn quét mắt về sau, phát hiện ở bên cây đại thụ, thế mà có một bóng
người, là một thiếu niên, thiếu niên này ngũ quan tuấn tú, mày kiếm mắt sáng,
toàn thân khí chất nho nhã, hiển nhiên hắn là con nhà gia giáo, nếu không vì
sao Dương Cổ lại sợ Mẫu Thân hắn.

" Dương Tam, ta mới gặp Mẫu Thân ngươi xong a " Dương Cổ chạy đến, cũng ngồi
xuống xếp bằng, một mặt may mắn nói.

" Lần này thì hỏng bét " Dương Tam nghe Dương Cổ nói, sắc mặt hắn nhất thời
tái nhợt, nội tâm âm thầm kêu khổ, hắn biết lần này về nhà kiểu gì cũng một
trận đau khổ.

" A, ngươi cũng trốn đi chơi sao " Dương Cổ một mặt áy náy bị thay thế kinh
ngạc nhìn xem Dương Tam, hắn không nghĩ tên này dĩ nhiên lớn gan như vậy.

Dương Tam thở dài một cái, khóc không ra nước mắt, có chút tức giận nhìn xem
Dương Cổ, trừng mắt nhìn, đang muốn nói gì thì ở đằng xa, lại có một tiếng hét
lớn truyền đến.

" Ha ha, Dương Cổ, Dương Tam, các ngươi đến sớm như vậy a " Người đến là một
thiếu niên khôi ngô, thân thể hắn có chút cường tráng, đặc biệt khuôn mặt hắn
mỹ mạo, làm Dương Tam cũng có chút ghen ghét, một thân hút hồn khí tức.

Người đến là Âm Thiên.

Có thể nói Dương Tam cùng Âm Thiên là hai người tri kỷ của Dương Cổ, ba người
cùng nhau lớn lên, tình đồng ý hợp vô cùng.

" Âm Thiên, người đến trễ a, tới tới tới, chúng ta cùng luận bàn đại điển "
Dương Cổ hưng phấn kêu một tiếng, trái ngược Dương Tam lúc này.

" Ha ha, ta cũng đang có ý như vậy " Âm Thiên không khách khí, vận dụng toàn
thân lực lượng, đấm ra một quyền.

Dương Cổ hắn cũng như vậy đấm ra một quyền, hai người sát na đụng nhau, tản
mát ra lực lượng để phía dưới đồng cỏ, nguyên một đám héo rủ cùng cứng ngắc.

" Quả nhiên là mạnh mẽ, uy lực thậm chí đạt đến 2 mã lực " Dương Cổ trong lòng
chấn động, một quyền vừa rồi, uy lực mạnh mẽ, thậm chí có một chút dư lực Âm
Dương tản ra, gây dị dạng thực vật bụi cỏ.

Đồng dạng, Âm Thiên cũng chấn động không thôi, một bên Dương Tam cũng sôi sục
chiến ý, cứ việc hắn nhìn như thư sinh, nhưng võ đạo tiên lộ mới là đại đạo,
cái gì cần cù đèn sách, ném bỏ một bên.

...

Sau một lúc.

Ba người ngồi xếp bằng dưới cây đại thụ, một mặt chấn động cùng vui vẻ cũng
dần biến mất, mà thay vào đó là chuyện phiếm.

" Âm Thiên, ta nghe nói ngươi mới trêu ghẹo A Tú nhà lão ông Âm Độc thì phải,
kết quả bị nàng huynh trưởng dần cho ra bã " Dương Cổ cười nói.

" Không phải ta ghẹo, mà là nàng tự tìm ta ghẹo " Âm Thiên một mặt vô tội,
nhưng trên mặt lại có chút tức giận, trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn tự xưng đệ nhị,
không ai xưng đệ nhất, thế mà cũng có ngày như vậy.

" Ha ha, Âm Thiên ngươi cũng đừng giảo biện, không phải mấy tháng trước cũng
bị một lần sao " Dương Tam đầu óc thư sinh, nhớ giai vô cùng, một mặt trêu tức
nói.

" Cũng chỉ là quá khứ, à mà ta tự hỏi, chúng ta truyền thừa có giống nhau
chăng " Âm Thiên biến sắc, khuôn mặt có chút tái đi, hiển nhiên không đấu lại
hai người, có ý lái sang tu hành.

Dương Cổ cùng Dương Tam sắc mặt cổ quái, nhìn nhau một chút, không muốn đàn áp
đối phương về sau, mới nghiêm mặt nói chuyện!.

....

Sau nửa canh giờ.

Dương Cổ cùng hai người cũng biết truyền thừa không phải giống nhau, lúc đó
trên thương khung, mỗi đạo thần hoàn đều mang công pháp khác nhau, duy chỉ có
thoát thai hoán cốt hiệu quả là giống nhau như đúc.

Cái này để Dương Cổ không khỏi trong lòng vì đó mà nổi lòng tôn kính đối với
vị Linh Thần kia.

Theo Dương Tam hắn nói, công pháp trong tộc toàn bộ đều là của vị Linh Thần
kia truyền xuống, thử nghĩ, trong tộc có bao nhiêu người, không nói bằng thời
đỉnh phong, cũng không nhiều, nhưng chí ít, cũng đến mấy trăm người, chẳng lẽ
liền mấy trăm bộ công pháp, hơn nữa, còn cao cấp công pháp.


Diệt Sinh Tôn - Chương #4