Hoàng Liên Tước (1)


Người đăng: NinhThienTam

– Vậy ta gọi ngươi là Lạc Linh tỷ tỷ nhé?! Tỷ cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây. Ta và
Nguyên vương cũng có ân oán, thù hận của ta không ít hơn ngươi với hắn. Tỷ tỷ…
báo thù không được vội được, trong lòng ta Nguyên vương vô sỉ cùng với vị thứ
tỷ luôn giả vờ làm Bạch liên hoa (1) tôn quý kia, mạng của bọn họ rốt cục cũng
sẽ bị chúng ta lấy đi, nếu bây giờ tỷ xảy ra chuyện thì người thân của tỷ tỷ
dưới suối vàng làm sao mà an tâm được???

(1) Bạch liên hoa: hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ
ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Giang Lạc Linh tuy có nghi ngờ nhưng đề phòng lại giảm đi nhiều. Nguyên là
Giang Lạc Linh đi ám sát Nguyên vương không thành công còn bị gây thương tích,
ngày đó cả nhà Giang Lạc Linh dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng, Giang
Lạc Linh sao không hận cho được?! Nghe Phương Tử Lan nói, Giang Lạc Linh cảm
động, lệ rơi không ngớt.

– Tỷ tỷ… vẫn là nên nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Ngày sau ta lại đến thăm ngươi,
nếu có việc gì thì phân phó nha hoàn thông báo cho ta.

Giang Lạc Linh vì nội thương rất nặng nên thành thật, ngoan ngoãn đi ngủ như
chú thỏ nhỏ.

Phương Tử Lan vừa hồi phủ đã có nha hoàn đến nói:

– Nhị tiểu thư, lão gia cùng phu nhân mời tiểu thư qua đó. – Phương Tử Lan gật
đầu.

Phương Tử Lan dẫn theo Tiểu Đào đi đến Thám Hương viện. Vừa tới cửa đã nghe
tiếng cười nói truyền ra xa, nàng khẽ bước nhanh vào. Quốc Công gia cùng Dương
thị đều mang sắc mặt rạng rỡ. Thấy Phương Tử Lan bước vào, Dương thị liền cười
nói:

– Lan nhi a, Đại ca con còn chưa về mà lễ vật đã đến trước rồi…

Nàng theo ánh mắt của mẫu thân, nhìn sang một bên thì thấy tất cả các thứ trên
bàn đều là đồ tốt: tơ lụa, tranh thêu đủ các loại làm ánh mắt mọi người hoa
lên. Người này không cần nói, Phương Tử Lan cũng có thể đoán được là Phương
Hữu Kỳ – vị ca ca yêu thương nàng từ nhỏ.

Phương Tử Lan vừa đưa một xấp vải Yên Hương cẩm lên xem, thì một cơn gió thổi
mạnh vào, nàng cảm thấy trên giày có thứ gì đó sắc nhọn bám vào, trong lòng cả
kinh. Một con mèo toàn thân trắng tuyết, đang nhìn nàng chằm chằm. Đôi tay của
Phương Kim Huyên nhẹ nhàng mà dịu dàng vuốt ve con mèo trong ngực, càng khiến
cho người ta cảm thấy nàng đặc biệt làm người khác thương yêu. Đồng tử (2) của
Phương Tử Lan khẽ co lại.

(2) Đồng tử: đôi mắt

Nàng đương nhiên nhận ra, con mèo này là sủng vật của Phương Kim Huyên, nó rất
kiêu ngạo ương ngạnh. Kiếp trước Phương Kim Huyên mang theo nó đến Vương Phủ
thăm nàng, không may con mèo đó chết, hắn (3) nghĩ rằng nàng ghen tị với nàng
ta nên sai người giết chết con mèo kia. Sau này nàng mới biết, thật ra con mèo
do chính tay Phương Kim Huyên giết, nàng ta muốn sự đồng tình của hắn. Hắn yêu
thương nàng ta cũng phải. Nam nhân muốn ôm ấp, che chở cho nữ nhân còn nàng
luôn tỏ ra mạnh mẽ. Hắn không sai mà là nàng sai, sai ở chỗ không biết giả vờ
đáng thương, không biết tranh thủ sự thương hại, chỉ biết tỏ ra kiên cường.
Bây giờ Phương Tử Lan nhìn thấy con mèo này đã không còn yêu thích nữa, giờ
phút này cảm thấy con mèo này rất chướng mắt.

(3) Hắn: chỉ Nguyên Vương

Bàn tay Phương Tử Lan đã sớm nắm chặt, tươi cười nói:

– Đại tỷ tỷ a… mèo con thực sự là dễ thương!

Tâm Lan Các.

– Xé ra… – Phương Tử Lan đưa tay sờ lên những tấm lụa tinh xảo, nói ra hai
chữ.

Tất cả nha hoàn trong phòng đều ngây người sợ hãi:

– Tiểu… tiểu thư những thứ này năm mới sẽ dùng làm y phục để mặc…

– Còn ngây người đó làm gì, nhanh lên. Các ngươi đem những tơ lụa sau khi xé
để vào một cái hòm rồi khóa lại.

Bọn họ sợ bị trách tội nên nghe theo lời Phương Tử Lan, hai tay dùng sức xé
các tấm lụa thành hai mảnh, bên môi nàng lộ ra nụ cười lạnh.

– Ta Là Phân Cách Tuyến –

Chuyện quan trọng nhất của các nàng chính là mỗi ngày thỉnh an phụ thân, mẫu
thân.

Phương Kim Huyên ôm con mèo đi vào Nghi Hưng viện (4), thấy Phương Ngọc Nhi
(5) bạch bích vô hạ (6), mi thanh mục tú (7), trang phục hoa lệ. Nàng ta luôn
cảm thấy mình là nữ nhân xinh đẹp nhất, lúc này đây Phương Ngọc Nhi mặc như
thế thì đúng là diễm lệ hơn thường ngày năm phần. Trong nháy mắt, khuôn mặt
Phương Kim Huyên trở nên khó coi, so với hình tượng lương thiện, dịu dàng lúc
trước đúng là khác hẳn.

(4) Nghi Hưng viện: viện của Phương Quốc Công

(5) Phương Ngọc Nhi: Thứ muội của Phương Tử Lan, trong truyện có lần giúp nữ
chính. Hình tượng nhân vật này có thể là mờ nhạt, Thiên Tâm cũng sẽ không nói
gì nhiều.

(6) Bạch bích vô hạ: ngọc trắng hoàn mỹ.

(7) Mi thanh mục tú: vẻ đẹp thanh thoát.

Phương Tử Lan từ xa nhìn thấy cảnh này thì cười lạnh một tiếng rồi đi đến
trước cửa Nghi Hưng viện.

Quốc Công gia thích nhất con Hoàng Liên Tước (4) ở trước viện, coi nó như sinh
mạng của mình. Nàng đưa một chén nước vào trong lồng. Hoàng Liên Tước trong
lồng thấy Phương Tử Lan đến gần, phát ra tiếng hót nhỏ, vỗ cánh khe khẽ.

Con chim kêu lặp lại vài ba lần, rồi đập cánh, con mèo trong lòng Phương Kim
Huyên đột nhiên nhào thật mạnh lên lồng chim. Con chim như có linh tính mách
bảo, run run không dám cất tiếng hót nữa.

(8) Hoàng Liên Tước: loài chim có kích thước trung bình. Phần đầu có lông mào,
màu vàng cam và đen, đuôi cánh lông vàng, trắng, toàn thân chủ yếu màu xám.
Xem hình ở cuối chương.

– Hết chương 11 –

Hoàng Liên Tước:

– Nguồn: Google –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 12.
doi/chuong-12-hoang-lien-tuoc-2-p60830.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #11