Nữ Nhi Của Giang Tướng Quân


Người đăng: NinhThienTam

Gần cuối mùa đông, hoa mai đỏ đã bắt đầu nở làm cho cảnh vật trở nên đẹp hơn
rất nhiều. Trong không khí đọng lại hương thơm thoang thoảng của hoa, cảnh sắc
tôn lên vẻ trang nhã của cây cỏ, khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái, dễ
chịu.

Tâm Lan các.

Phương Tử Lan búi tóc theo kiểu Thùy Quải kế (1), mặc bộ váy màu lam nhạt, bên
trên thêu những đóa hồng đào nở rộ, trải dài theo làn váy. Eo nhỏ được buộc
bằng đai lưng màu đỏ tươi, thắt lại thành một cái nơ hồ điệp. Màu sắc tươi đẹp
rạng rỡ, như hàn mai lạnh lùng, khí chất cao quý. Làn da trắng nõn, xinh đẹp
động lòng người, hoàn toàn là dáng vẻ của một tuyệt sắc mỹ nhân, chả trách
kiếp trước khiến Phương Kim Huyên ghen tỵ. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn
còn sớm, không bằng đi dạo trên đường thả lỏng tâm trạng.

(1) Thùy Quải kế: Xem hình ở cuối chương.

– Tiểu Hương, Tiểu Đào đổi một bộ xiêm y thường ngày bản tiểu thư muốn đi ra
ngoài.

Hai người đương nhiên rất vui vẻ, liền chải đầu giúp nàng, tiếp theo lại cầm
bộ nam trang mặc lên người, mang theo hai người từ cửa sau lén lút trốn đi.
Một thân nam trang, mang theo hai nha hoàn chắc cũng không gây chú ý gì. Kinh
thành Phong Vân đế quốc đương nhiên sẽ phồn hoa, náo nhiệt. Ba người tới bên
hồ Liên Thanh, cây cỏ lay động, cảnh sắc đúng là làm say mê lòng người.

– Cứu… cứu mạng… – Tiếng kêu từ một ngõ nhỏ truyền đến. Phương Tử Lan theo
tiếng kêu hướng đến một cái miếu cũ kỹ. Đang muốn đẩy cửa bước vào thì Tiểu
Hương và Tiểu Đào ngăn trở lại:

– Tiểu… Công tử, người muốn làm gì? Nơi này vắng vẻ như vậy, nếu xảy ra chuyện
không may, chúng ta biết ăn nói thế nào với phu nhân (2) đây a…

(2) Phu nhân: Dương thị

– Đừng sợ… ta nghe tiếng kêu cứu mạng thì người đó làm gì còn sức lực hại
người… nếu các ngươi sợ thì ở đây, ta sẽ vào trong. – Phương Tử Lan nhớ lại
kiếp trước ngày này nàng ở phủ chuyên tâm thêu tranh, kiếp này phát sinh sự
việc gì quả thật là không biết, nếu trời cao đã cho nàng cơ hội làm việc này,
thì nàng còn sợ gì.

Tiểu Hương và Tiểu Đào thấy nàng kiên trì, nói:

– Nô tỳ xin đi cùng, nô tỳ không sợ gì hết.

Nàng theo vết máu tìm thấy một hắc y nữ tử ngã trong vũng máu, gần ngực bị cắm
một thanh chủy thủ (2). Nàng đưa tay đẩy sợi tóc trước mắt nàng kia, cũng
không nghĩ rằng nàng ta lại đẩy tay nàng ra, hơi thở đã yếu ớt gần như sắp
chết, không nghĩ tới còn cảnh giác như vậy. Nàng ta có bộ dáng mi thanh mục
tú, không giống một kẻ đại gian, đại ác.

(3) Chủy thủ: dao găm

– Tiểu Hương ngươi cầm bạc đi mua một nơi ở gần đây. Tiểu Đào nhanh đi tìm đại
phu không thì cô nương này sẽ ngừng thở a. – Phân phó người xong, Tử Lan đưa
tay nâng hắc y nữ tử dậy, cho nàng tựa vào người của mình, nhìn bộ dáng nữ tử
đó so với Tử Lan hơn mấy tuổi.

Khoảng chừng gần hai khắc sau, Tiểu Đào và Tiểu Hương đã an bài thỏa đáng mọi
thứ. Tiểu Đào cẩn thận đỡ hắc y nữ tử đó đến một gian phòng, để cho đại phu
trị liệu cho nàng ta, còn nàng liền mang theo Tiểu Hương đi thăm các phòng.
Các phòng ở nhìn cũng không tồi, chắc là phòng này đã một thời gian không có
người ở. Xem ra đây chắc là phòng ở của võ tướng, khắp nơi đều có hoa đào khắc
trên cột. Bên trong có hoa viên, tuy rằng đã hơi tồi tàn, nhưng nhìn kĩ kết
cấu quả thật đẹp, lộ ra một cỗ khí dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái, tiêu dao.

Xuyên qua hành lang thật dài, mạng nhện dày đặc, nàng ngửa mặt lên lại nhìn
thấy hai chữ Giang phủ mờ nhạt. Hả? Giang phủ? Chẳng lẽ đây lại là nơi ở của
Giang tướng quân ở trước đây? Chẳng trách khí thế lại lớn như vậy. Thật đáng
tiếc Giang tướng quân trung thành vì nước, vì dân nhưng lại bị buộc tội tham ô
quân lương, hẳn là việc này có hơn nữa phần quan hệ với Nguyên vương.

– Tiểu thư, cô nương kia đã tỉnh, chỉ là vết thương chưa lành được, không thể
xuống giường.

– Ta đã biết, Tiểu Hương, ngươi làm sao mua được tòa phủ đệ này?

– Tòa nhà này đã bị bỏ rất lâu, người vùng gần đây cũng không có ai ra vào, nô
tỳ nghĩ tiểu thư nhất định không muốn để cho mọi người biết, liền mua ngôi nhà
này, sai người quét tước tất cả, không ngờ trông vậy mà vẫn còn rất tốt.

– Ngươi còn có chút thông minh, quả nhiên biết tâm tư của ta, sau này ngươi
cùng Tiểu Đào chính là trợ thủ đắc lực của ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn
lên, ta đương nhiên xem các ngươi làm muội muội. Thử kêu ta một tiếng tỷ tỷ
đi. – Nàng cố ý nghiêm mặt nói.

– Tiểu… tiểu thư là đang ức hiếp chúng ta, xem chúng ta ai còn để ý người. –
Tiểu Đào nghe thấy liền nói giúp Tiểu Hương.

– Hai người các ngươi đâu còn nhỏ, chẳng lẽ muốn bắt nạt ta hay sao, được rồi,
trước mang ta đến nhìn cô nương kia, một lúc nữa ta sẽ thu thập các ngươi.

– Nô tỳ nào dám, bây giờ liền dắt tỷ tỷ người đi. – Tiểu Đào và Tiểu Hương nói
xong liền đi phía trước dẫn đường cho nàng. Phủ đệ quả nhiên rực rỡ hẳn lên.
Các nàng đi tới gian phòng. Trên giường là một bóng dáng nhỏ bé, sắc mặt trắng
bệch. Có lẽ là nàng cảm giác được có người tiến vào, khí tức có chút dao động.
Quả nhiên là người tập võ. Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu
hổ phách dường như có ý hận cho Phương Tử Lan nhìn thấy nàng (4) kiếp trước.
Cô nương này lai lịch không đơn giản.

(4) Nàng: ở đây nghĩa là Phương Tử Lan.

– Cô nương, tiểu nữ là Phương Tử Lan, ta không biết người nhà cô nương ở đâu,
ta đã sai người đi tìm. Chỉ là vết thương của ngươi quá nặng, đại phu nói
không thể di chuyển, cho nên mang theo ngươi tới đây.

– Tiểu nữ là Giang Lạc Linh, đa tạ Phương tiểu thư cứu giúp, nhất định sẽ xả
thân báo đáp. Tiểu nữ lẻ loi một mình, đã không còn nhà để về. – Giang Lạc
Linh nói xong trên mặt lộ ra vẻ ưu thương.

Giang Lạc Linh? Nữ nhi của Giang tướng quân? Giang Lạc Linh so với nàng lớn
hơn bốn tuổi, cả nhà Giang tướng quân bị lưu đày toàn bộ cũng đã mất rồi,
chẳng lẽ tin đồn này là giả? Nàng cẩn thận nói:

– Ngươi là nữ nhi của Giang tướng quân?

Giang Lạc Linh vừa nghe, lập tức đề phòng. Cô nương này chắc chắn là nữ nhi
Giang tướng quân không sai. Nhìn dáng vẻ Giang Lạc Linh khẩn trương, nàng cười
nói:

– Giang tướng quân trung thành vì nước, ta quả quyết sẽ không tin tưởng ông ấy
cắt xén quân lương, đưa tính mạng tướng sĩ vào nơi nguy hiểm. Việc vu oan hãm
hại này sợ là có người ra tay.

– Đâu chỉ là việc lớn, bất quá là bởi vì gia phụ không muốn quy thuận Nguyên
vương, mới rơi vào kết cục như vậy.

Hừ, quả nhiên là Nguyên vương giở trò quỷ, hại người tan cửa nát nhà, vậy mà
kiếp trước nàng còn ngu ngốc tin tưởng… Trong mắt nàng phát ra hận ý nồng đậm
khiến Giang Lạc Linh cũng phải kinh ngạc, tuy có nghi hoặc, nhưng đề phòng
giảm đi rất nhiều.
– Hết chương 10 –
Thùy Quải kế:


  • Nguồn: Google -
    Ninh Thiên Tâm
    Dành cho các bạn muốn xem trước chương 11.
    doi/chuong-11-hoang-lien-tuoc-1-p60717.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #10