Chân Tướng Sự Việc


Người đăng: NinhThienTam

Đêm, tại phủ Thái tử.

Bên trong đại sảnh, các vương công quý tộc tranh nhau kính rượu, chúc phúc
Thái tử lấy được đệ nhất tài nữ kinh thành – đại tiểu thư Phương gia Phương
Kim Huyên.

Không khí náo nhiệt. Một nha hoàn cố chen vào giữa đám người đến bên Thái tử
cúi đầu nói vài câu. Sắc mặt Thái tử hơi biến, không kiên nhẫn đuổi nha hoàn
kia đi. Trên mặt khôi phục lại ý cười nhưng trong mắt xẹt qua tia sát ý. Hắn
sai người sắc một chén thuốc đưa đến cho Thái tử phi – nhị tiểu thư Phương gia
Phương Tử Lan.

Trái ngược với bên ngoài đại sảnh nhộn nhịp đó, trong căn phòng của Thái tử
phi lại là một quang cảnh khác.

– Tiểu Hương, Thái tử đâu? Phương Tử Lan yếu ớt lên tiếng. Tay nàng ôm bụng,
sắc mặt trắng bệch. Nhưng trừ bỏ không gian tăm tối cùng tiếng vui mừng truyền
tới từ đại sảnh, chỉ có mình tiếng khóc của Tiểu Hương thì không còn gì khác.
Tử Lan cười tự giễu. Cơn đau bụng vì sắp sinh lại ập đến. Nàng thất vọng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Trong lòng Tử Lan chợt vui vẻ, thì ra
hắn vẫn nhớ tới nàng.

– Nương nương, lão nô phụng mệnh Thái tử đến đỡ đẻ giúp người! Thái tử phi mau
uống chén thuốc này đi, là Thái tử sai người sắc cho ngài đó.

Phương Tử Lan đón lấy chén thuốc, uống không chút nghi kỵ.

Một lúc sau, nàng thổ huyết ra một ngụm máu.

– Ai nha muội muội… ngươi có khỏe không? Hóa ra sinh đứa nhỏ lại thống khổ đến
vậy!

Một nữ nhân mặc giá y đỏ thẫm bước tới, khóe miệng khẽ nhấc lên nụ cười khinh
thường, thể hiện hiện rõ vẻ chán ghét trên mặt. Phương Kim Huyên đi đến bên
giường. Nàng ta đuổi Tiểu Hương ra khỏi phòng, hai tay dùng sức bóp chặt cổ Tử
Lan, ánh mắt dữ tợn:

– Ha ha ha ha ha… muội muội, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngươi có
biết ta chờ ngày để bóp chết ngươi lâu lắm rồi không? Ngươi là đích nữ, được
hưởng hết mọi sủng ái của phụ thân, được sự giúp đỡ của phụ thân. Còn ta, ta
thì sao? Nhưng mà rất nhanh thôi, ngươi sẽ cùng nghiệt chủng trong bụng ngươi
đi đến hoàng tuyền cùng mẫu thân kia của ngươi. Ta thường xuyên ở bên cạnh
nàng, chậm rãi hạ độc nàng, là vì nàng đoạn địa vị của mẫu thân ta, vì nàng là
thiên kim quốc công phủ còn nương ta địa vị thấp kém. Rất nhanh thôi tỷ tỷ ta
sẽ cho ngươi đi cùng với mẫu thân ngươi. Đúng rồi… còn đại ca nữa, ngươi biết
vì sao hắn chết không? Là ta sai người làm đó. Hừ, giờ ta bóp chết ngươi cũng
làm bẩn tay ta. Ha ha ha…

Mắt Tử Lan trừng lớn, nói không ra lời. Nàng lại phun ra một ngụm màu nữa,
cười nói:

– Ta Phương Tử Lan, cho dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi! Kim
Huyên, uổng công ta coi ngươi như tỷ muội tốt, ngươi sao có thể vong ân phụ
nghĩa như thế chứ??? Ông trời thật không có mắt, ta luôn lương thiện, tại sao
lại đối xử với ta như vậy? Nhật nguyệt ở trên, quỷ thần ở dưới, ta cho dù hóa
thành lệ quỷ cũng không tha cho các ngươi.

Phương Tử Lan hận thù tích tụ trong lòng. Nàng thề nếu có kiếp sau sẽ băm thây
vạn đoạn bọn họ.

Phương Kim Huyên lạnh lùng sai người ném nàng vào đám ăn mày rồi bỏ đi.

Tại ngoại đô.

Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp đồng ruộng nước mênh mông. Trong đình nghỉ
mát, bốn năm người nhàn nhã ngồi vây quanh, chỉ trỏ vào một nữ nhân gần đó.
Nàng ta không một mảnh vải che thân.

Một tên lưu manh mò tay xuống hạ thân nàng. Người nàng ướt đẫm, đầy bùn đất.
Nhưng cơ thể trắng nõn, làn da mịn màng, nhìn kĩ có thể biết rằng được bảo
dưỡng rất tốt. Cơ thể nàng không thể chống cự. Tên kia cứ một đường lao thẳng
vào nàng. Nàng ư ư hai tiếng, cố gắng giãy giụa, nhưng lại bị hắn tát ngay một
cái, liền không dám nhúc nhích nữa.

Tình mê ý loạn, một trận mây mưa.

Bọn lưu manh tùy ý đùa nghịch thân thể của nàng, mãi cho đến khi hoàng hôn
buông xuống. Nữ nhân nằm lại đó. Hồi lâu, nàng gượng dậy, hạ thân đau nhói, cả
người mốc meo. Cỏ hoang mọc dại, rậm rạp che kín đường đi, cũng vì vậy mà giấu
hơn nửa người nữ nhân tội nghiệp đó. Nàng tự nghĩ:

– Tại sao? Tại sao nàng vẫn chưa chết đi? Tại sao vẫn phải sống nhục nhã thế
này?

Hôm sau, vài đứa trẻ chạy tung tăng, vô tình phát hiện nàng đã chết trong bụi
cỏ. Nàng chết rất thảm. Thi thể bị cắn nát, chỉ còn lại vài cái xương khô. Một
vài người đã an táng cho nàng.

Bên bờ sông Vong Xuyên, sắc màu đỏ thẫm của hoa Bỉ Ngạn tràn ngập khắp nơi.
Trên con đường đến hoàng tuyền, đôi mắt nàng đờ đẫn, hai tay khư khư ôm bụng
như ôm vật báu quý nhất thế gian nhưng mà…đứa nhỏ… đứa nhỏ của nàng đã bị
Phương Kim Huyên sai người lôi ra từ trong bụng.

Đứa nhỏ của nàng còn chưa có được thấy ánh sáng của thế gian này… hắn thật
nhẫn tâm… hắn có thể giết chết con ruột thì sao có thể buông tha cho nàng chứ?
Nàng cười tự giễu.

Mối hận như thế sao có thể quên được? Không… không… nàng không thể quên được.
Nàng phải báo thù.

Nàng cúi người, nước mắt rơi xuống thành huyết lệ. Một hơi uống hết chén canh
Mạnh Bà.

Mạnh Bà thở dài nói:

– Ngươi cứ đi đến nơi có cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ nhất, rực rỡ nhất, ngắt lấy nó…
nó sẽ giúp ngươi trọng sinh.

– Hết chương 1 –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 2.
doi/chuong-2-trung-sinh-tu-trong-bien-lua-p58845.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #1