U Lan Sâm Lâm


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

“Hú……………….”

Một tiếng sói tru vang lên trong mảnh sâm lâm.

U Lan sâm lâm, một mảnh sâm lâm dài bao nhiêu thì không người nào biết.

U Lan sâm lâm bao trùm gần một phần ba diện tích của Paris Vương Quốc.

Người ta đồn, tại U Lan sâm lâm, có vô số yêu thú. Trong sâu xa, còn có tồn
tại hai con Yêu Thánh vạn năm.

…..

Hạo Thiên đã tiến vào đây tận hai ngày.

Hai ngày này, hắn tìm khắp nơi yêu thú có ám ma lực nhưng không có gặp được
một con nào. Chủ yếu hắn gặp toàn yêu thú mang ngũ hành ma lực.

Từ hôm qua, hắn đã suy nghĩ ra rồi hướng phát triển sau này của hắn. Hắn muốn
ám ma lực phát triển theo hướng ám sát, có tốc độ nhanh kèm lực ăn mòn mạnh.
Quang ma lực hắn muốn phát triển theo hướng phụ trợ là chủ yếu. Bởi vì quang
ma lực có năng lực trì dũ rất mạnh mẽ cho nên hắn muốn phát triển quang ma lực
theo hướng này.

Hạo Thiên tiếp tục tiến vào trong sâm lâm một tí tìm kiếm.

Tìm kiếm cả một buổi, cuối cùng, Hạo Thiên cùng tìm thấy một con Ám Nguyệt
Lang con non Yêu Sư mười năm đang nằm phơi nắng bên bờ suối. Ám Nguyệt Lang có
tốc độ danh xưng. Với hàm răng cắn nhọn, con mồi nào bị nó gặm trúng thì rất
dễ bị ăn mòn làn da do ám ma lực của nó mang lại. Tuy chỉ ăn mòn rất ít nhưng
vậy cũng đủ phù hợp với yêu cầu của Hạo Thiên rồi.

Hạo Thiên bắt đầu thu liễm lại khí tức. Đây là cách mà lão sư đã bày hắn trên
lớp. Lão sư của hắn từng nói, yêu thú trời sinh rất mẫn cảm với khí tức con
người. Chỉ cần tới gần phạm vi của chúng nó thì rất dễ dàng bị phát hiện. Cho
nên, con người muốn bắt được yêu thú đầu tiên cần phải học thu liễm lại khí
tức của bản thân.

Hạo Thiên bắt đầu áp sát về phía con sói nhỏ.

Ám Nguyệt Lang vẫn còn nằm phơi nắng tại ven sông, nó không hề bận tâm bản
thân đang gặp nguy hiểm. Nó nằm liếm cái đuôi dài màu đen, sau đó lại liếm bàn
chân nhỏ.

Hạo Thiên càng ngày càng tới gần sát nó, càng thấy mừng rỡ. Chỉ cần giết được
nó, bản thân hắn sẽ có được hồn phách đầu tiên à.

Tiến đến bụi cỏ chỉ cách Ám Nguyệt Lang ba bước chân, Hạo Thiên cả người gồng
lại, chuẩn bị tư thế.

“Hây”

Từ bụi cỏ nhảy ra, chủy thủ đâm thẳng cổ Ám Nguyệt Lang cắt đứt sinh cơ của
nó.

Ám Nguyệt Lang chỉ kịp kêu lên thê thảm một tiếng

“Gàoooooo”

Sinh cơ chấm dứt, tiếng sói ngừng kêu.

Hạo Thiên ngồi bệt xuống đất thở hổn hển nhìn chiến tích.

Trước mặt hắn bây giờ là xác một con Ám Nguyệt Lang con non, trên đầu nó là
một viên cầu tròn màu bạch, ở giữa vòng tròn có hình một con sói đang tru.

Hạo Thiên nhìn vòng tròn mà kích động. Đây là hồn phách yêu thú à. Nhìn nó
thật đẹp.

Hạo Thiên bắt đầu điều tức lại. Sau đó, tiến về phía trước mặt hồn phách yêu
thú. Bắt đầu câu thông nó, dẫn dắt nó đến đan điền.

Từng luồng tinh thần bắt đầu tiếp xúc hồn phách yêu thú, một tiếng gào từ
trong viên cầu phát ra làm cho tinh thần của Hạo Thiên hơi lung lay.

Đây là điều thường thấy khi mà Ma giả bắt đầu câu thông hồn phách yêu thú. Bởi
vì hồn phách yêu thú chất chứa đầy oán khí với Ma giả cho nên mới đầu câu
thông thường làm cho Ma giả tinh thần bị lung lay.

Điều chỉnh lại tinh thần chỉ trong vài giây, Hạo Thiên bắt đầu câu thông tiếp
nó.

Khi bản thân hắn sắp câu thông thành công được thì một tiếng rống làm liên kết
giữa hắn và hồn phách yêu thú đứt gãy.

“Rốnggggggg”

Tại ngọn núi đằng xa, bỗng dưng xuất hiện một con Ám Nguyệt Lang. Con Ám
Nguyệt Lang này theo Hạo Thiên nhìn thấy thì nó còn to gấp mấy lần con Ám
Nguyệt Lang mà Hạo Thiên vừa giết. Từ hơi thở nó thở ra, Hạo Thiên nhận ra
rằng, đây là một con Yêu Vương trăm năm. Nó đứng từ ngọn núi đằng xa nhìn
hướng về Hạo Thiên với cặp mặt đỏ ngầu.

Thôi xong, đồng loại nó tìm đến rồi. Chết tiệt, chỉ thiếu chút nữa là thành
công rồi. Tức thật. Phải chuồn nhanh thôi, không là bị con Yêu Vương này đuổi
kịp thì khó mà thoát thân được. Vừa nghĩ, Hạo Thiên liền đứng dậy, từ bỏ câu
thông với hồn phách của con Ám Nguyệt Lang trước mặt, bản thân hắn vọt thẳng
hướng xâu xa chạy.

Mất vài phút, Ám Nguyệt Lang Yêu Vương mới chạy tới chỗ con Ám Nguyệt Lang con
non. Nó đứng nhìn xác con Ám Nguyệt Lang một lát, liếm liếm trên người nó vài
phát, sau đó, há miệng nuốt hồn phách của con non lại. Con mắt đỏ ngầu nhìn về
hướng Hạo Thiên chạy, Ám Nguyệt Lang liền bắt đầu đuổi theo.

Tại đằng xa, Hạo Thiên vận dụng ám ma lực trong đan điền, vận chuyển tại hai
bàn chân, dùng hết sức lực mà lao về phía sâu xa.

Hắn cứ chạy mà không ý thức được rằng, bản thân hắn đang chạy vào sâu trong
xâm lâm.

Hạo Thiên chạy được tầm nửa tiếng thì đằng sau liền vang lên một tiếng rống.

“ Rốngggggggg”

Hạo Thiên quay lại nhìn thì thấy Ám Nguyệt Lang đang đuổi phía sau hắn, chỉ
cách bản thân hắn tầm một một ngàn mét mà thôi.

Hạo Thiên cắn răng, vận dụng luôn quang ma lực trong đan điền vào hai chân,
tăng thêm tốc độ chạy về phía trước.

Hạo Thiên cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi, Hạo Thiên chợt nhìn lại thì thấy,
bản thân hắn đã chạy tới trước vách núi sâu.

Sau lưng thì là Ám Nguyệt Lang đang nhe răn trợn mắt bước từng bước chậm rãi
tới. Trước mặt thì vách núi sâu.

Hạo Thiên nhìn chỉ biết thở dài. Bản thân hắn vận khí cực đen à, chỉ là đến
tìm bản thân thích hợp hồn phách yêu thú vậy mà bị một con Yêu Vương trăm năm
truy đuổi đến vách đá.

Hít thật sâu, Hạo Thiên liều mình nhảy xuống vách đá.

“Aaaaaaa”

……..

“Rào rào rào”

Tại một con sông dài dưới vách núi, xung quanh cây cối xum xuê, một thân ảnh
nhỏ nhỏ nằm trên một tảng đá.

Thân ảnh này chính là Hạo Thiên.

Từ trên vách núi rơi xuống, hắn rơi vào trong dòng sông, sau đó lại trôi dạt
tới đây.

Mí mắt run run, từ từ mở ra, Hạo Thiên đánh giá xung quanh. Thấy bản thân còn
sống thì hắn thở dài một hơi.

Từ trên vách núi cao như vậy, vậy mà hắn vẫn sống, xem ra địa phủ không nhận
hắn à.

Từ từ ngồi dậy, Hạo Thiên ráng nhịn cơn đau, vận chuyển hấp thu ma lực xung
quanh bổ sung.

Theo từng luồn quang và ám ma lực tuôn vào trong đan điền, bổ sung lại nguồn
ma lực đã cạn kiệt.

Hạo Thiên cứ ngồi hấp thu chung quanh ma lực, mãi đến khi cảm thấy đan điền đã
bổ sung đầy ma lực thì nhìn lại đã thấy trời tối.

Loay hoay nhìn thấy tay nải ở đằng xa còn ngâm trong nước thì hắn chạy tới
nhặt lên.

Tuy rằng tay nải đã ngâm nước nhưng trong đó vẫn còn vài thứ có thể ráng ăn
được.

Sau khi ăn no, Hạo Thiên lại ngồi suy nghĩ tìm cách trở về học viện.

Bản thân hắn đã hôn mê bao lâu thì không biết được, cho nên, bây giờ hắn không
biết là đã trải qua một tuần chưa. Bởi vì học viện chỉ cho học viên thời gian
một tuần để tìm kiếm thích hợp bản thân hồn phách yêu thú rồi quay trở lại tập
hợp tại ngoài rìa U Lan sâm lâm. Cho dù không tìm được thì phải trong thời
gian đuổi kịp tới.

Giờ này, hắn chỉ có biết tự tìm kiếm đường về.

Giờ trời đang tối, là thời gian yêu thú bắt đầu ra ngoài hoạt động cho nên hắn
chỉ có thể tìm một hang động, vào đó chờ ban đêm qua, thì sẽ bắt đầu tìm kiếm
đường về.

Một đêm yên bình trôi qua, Hạo Thiên bắt đầu men theo dòng sông, hướng về hạ
lưu.

Trên dọc đường đi, Hạo Thiên cũng gặp không ít trắc trở. Hết gặp vài con yêu
thú mười năm, hắn còn thấy một con yêu thú trăm năm. Chỉ từ đằng xa nhìn ra
nó, Hạo Thiên liền cong giò chạy thật nhanh rồi.

Mãi cho đến ngày thứ ba, bỗng dưng vài tiếng rống to vang vọng cả U Lan sâm
lâm.

“Rống ggggg”

“Ràooooo”

Hạo Thiên nghe thấy, từng âm thanh vang vọng, mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Hắn cố gắng vịn vào gốc cây thật chặt để bản thân khỏi ngã xuống.

Âm thanh cùng mặt đất rung chuyển tầm một tiếng thì kết thúc.

Hạo Thiên liền chạy về hướng nơi mà phát ra âm thanh.

Chạy tới nơi, Hạo Thiên nhìn phía trước mặt mà không tin nổi trước mặt mình.

Phía trước, khắp nơi cây côi đổ ngã, từng cái hố to có nhỏ có đầy trên mặt
đất. Xung quanh trong không khí thì tràn ngập nồng nặc năng lượng hủy diệt của
ám ma lực cùng hỏa ma lực.

Tại trung tâm, Hạo Thiên nhìn thấy một con Hắc Ban Thiên Hổ con non đang nằm
rên rỉ trước mặt một con Hắc Ban Thiên Hổ khổng lồ bị

thương nặng.

Xem ra tại đây vừa trải qua một hồi đại chiến à.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #7