Chạy. Tìm Đường Về


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

Hạo Thiên cưỡi Tiểu Hổ chạy ra khỏi hạp cốc sau đó tiến về hướng về phía ngoài
chạy.

Tại Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ rời đi sau đó tầm một tiếng, có hai người cưỡi một
con Ám Dạ Nha đến hạp cốc. Một lão giả cùng một trung niên nam tử.

Lão giả cảm khái:

-Không ngờ tốn thời gian hai năm, chúng ta mới tìm ra được sào huyệt của nó à.

Trung niên nam tử gật đầu nói:

-Ừm, đã hai năm rồi, từ hai năm trước, lúc chúng ta tình cờ gặp được nó, chỉ muốn bắt nó đem về nuôi dưỡng về sau làm yêu thú hộ gia cho gia tộc vậy mà không ngờ nó lại là nhi tử của Yêu Thánh à. Nếu không phải gia gia ngài liều mình trọng thương con Yêu Thánh vạn năm đó mới thoát được không thì bây giờ…



Một số cường đại thế lực thường bắt yêu thú con non có tiềm năng trở thành
cường đại yêu thú mang về nuôi dưỡng chúng từ nhỏ. Để sau này chúng làm hộ
gia, tông.. yêu thú.

….

Lão giả gật đầu nói:

-Không sao, tuy là lúc đó ta liều mình trọng thương nó nhưng nó cũng bị trúng một đòn chí mạng của ta à, có khi bây giờ nó còn mang thương tích hoặc sống không còn được bao lâu nữa đâu. Bây giờ, thương thế của ta đã khỏi, cộng thêm ngươi vừa đột phá đến Ma Thánh, chúng ta hai người liên thủ, đầy đủ cầm con Yêu Thánh vạn năm đó xuống. Sẵn tiện tu vi ngươi vừa đột phá, chưa hấp thu hồn phách lần này thì cũng nên hấp thu nó luôn à.

Nghe vậy, hai mắt trung niên nam tử càng sáng ngời.

Tiến vào hạp cốc, lão giả hơi nhíu mày, nhìn vào trong hang đá.

Lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn ma lực, phóng tới hang động.

“Ầm” “ầm” “ầm”

Hang động nổ tung, đá vang tùm lum.

Hai người nhìn vào trong

Lão giả gầm thét:

- Aaaaaaaaaaa.Chết tiệt, vậy mà không có chúng nó.

Trung niên nam tử nói:

-Gia gia, bình tĩnh, biết đâu chúng nó tạm thời chưa trở về thì sao? Chúng ta bây giờ tạm thời ở lại đây chờ đợi chúng nó trở về là được.

Lão giả lúc này mới lấy lại bình tĩnh, hắn cùng trung niên nam tử tiến về đống
đổ nát.

Tại đống đổ nát, trung niên nam tử đảo qua đảo lại, nhíu mày một cái, nói:

-Gia gia, ta ngửi được mùi của nhân loại Ma giả cùng mùi của con Hắc Ban Thiên Hổ từng tồn tại tại đây. Tuy đã hơi nhạt nhưng có lẽ mới đi chưa bao lâu à. Chúng ta bây giờ chờ đợi một lát thử coi chúng nó có trở lại không là được.

Nghe vậy lão giả hai mắt sáng lên gật đầu “ừm”

Hai người ngồi chờ đợi hai ngày hai đêm nhưng không có kết quả.

Lúc này lão giả đã rất là tức giận nói:

-Có khi nào lúc chúng ta tới, chúng nó biết được nên đã đào tẩu trước à?

Trung niên nam tử gật đầu nói:

-Cũng có khi là vậy. Gia gia đợi ta một lát.

Bỗng nhiên nhớ đến điều gì, trung niên nam tử nói.

Sau đó hắn đứng dậy, vận dụng ma lực, tại trong thiên địa, khí tức đã nhạt
nhòa mà Hạo Thiên cùng Hắc Ban Thiên Hổ còn xót lại vài tia tuôn tới trước mặt
của trung niên nam tử. Sau đó, hắn lấy ra hai viên đá bạch sắc, nhiếp trong
không trung hai luồng khí tức phân biệt vào hai viên đá. Sau đó lại quay đầu
lại nói với lão giả:

-Gia gia, ngươi bây giờ ở đây canh chừng, đề phòng chúng nó có trở lại thì sử dụng Âm linh thạch truyền tin tức cho ta. Ta về trước gia tộc, đem khí tức trong này đưa cho chúng gia tộc, để bọn chúng chia nhau ra tìm kiếm manh mối.

Lão giả không nghĩ ngợi liền gật đầu.

Hắn biết, trung niên nam tử vừa rồi thi triển kĩ năng thu thập khí tức từ
trong không khí còn xót lại là một kĩ năng mà trung niên nam tử sở hữu do hấp
thu hồn phách yêu thú đạt được. Khí tức được thu vào trong Hồn thạch, sau đó
nếu dựa vào hồn thạch đi tìm kiếm, chỉ cần phụ cận xuất hiện chủ thể của khí
tức thì Hồn thạch sẽ phát sáng lên. Dựa theo đó tìm sẽ thành công cao hơn. Cho
nên hắn không cần nghĩ ngợi liền để cho cháu hắn về gia tộc trước, hướng gia
tộc phát lệnh chia nhau ra mà tìm.

Một phần, hắn không cam lòng. Bản thân hắn phải hao tổn một giá lớn mới trọng
thương được con Yêu Thánh đó, bây giờ, thương thế hắn đã khỏi, tu vi lại có
bước tiến triển, hắn muốn tìm con Yêu Thánh kia báo thù việc hắn bị trọng
thương, sẵn tiện bắt luôn con non của nó. Con non của nó huyết mạch phi thường
thuần khiết hơn cả nó. Chỉ cần đầy đủ tài nguyên cùng thời gian thì khi con
non nó trưởng thành, gia tộc lại có thêm một cường giả. Đủ sức giải quyết khốn
đốn cho gia tộc.

Trung niên nam tử cưỡi Ám Dạ Nha bay lên, biến mấy sau đám mây.

Lão giả nhìn thấy trung niên nam tử đi rồi thì liền ẩn náo đi.

….

Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ đã bay đi được hai ngày.

Hai ngày này, bọn hắn bay đi chỉ ở tầm thấp thấp, không dám bay cao vì sợ trở
thành mục tiêu của cường đại yêu thú trong U Lan sâm lâm.

Trên đường đi, bọn chúng gặp phải vài đầu yêu thú Yêu Vương một trăm, hai trăm
năm đều bị Tiểu Hổ một trảo giết. Huyết nhục của bọn chúng trở thành thức ăn
trong dạ dày của Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ.

Có một lần, chúng gặp được một con Hoàng Kim Mao Yêu Vương năm trăm năm chặn
đường đi. Trải qua kịch liệt chiến đấu thì Tiểu

Hổ mới chấm dứt được sinh cơ của nó.

Sau trận chiến, Tiểu Hổ bị thương nặng nề cho nên giờ này Hạo Thiên cùng Tiểu
Hổ đang chữa trị vết thương tại một hang động.

Hạo Thiên lau chùi vết thương trên người của Tiểu Hổ, nhìn Tiểu Hổ nói:

-Tiểu Hổ, chúng ta đã đi khá xa hạp cốc rồi, bây giờ chúng ta nên tìm kiếm đường ra U Lan sâm lâm à. Bây giờ, ta muốn trở về nhà.

Tiểu Hổ nghe vậy liền gật đầu.

Trải qua hai năm chung sống, Hạo Thiên có kể cho nó nghe về thế giới của nhân
loại. Hạo Thiên cũng có kể rất nhiều chuyện về lúc nhỏ cho Tiểu Hổ nghe nên
Tiểu Hổ biết được mong muốn lớn nhất của Hạo Thiên rất muốn được về nhà.

Hạo Thiên thấy Tiểu Hổ gật đầu liền mừng rỡ. Dù sao, nơi này cũng là nơi lớn
lên của Tiểu Hổ. Hắn nghĩ Tiểu Hổ rất khó mà dứt bỏ nơi này để đi theo hắn vào
thế giới của nhân loại Ma giả. Không ngờ, Tiểu Hổ rất nhanh vậy mà đồng ý.
Điều này làm hắn rất vui mừng, cảm động. Hắn tiến lại ôm Tiểu Hổ thật chặc một
cái.

Sáng hôm sau, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ tiếp tục hướng về phía ngoài sâm lâm mà
đi.

Lần này, Tiểu Hổ không bay nữa do cánh của nó chưa lành được sau cuộc chiến
kịch liệt đó. Cho nên Hạo Thiên chỉ đi bộ cạnh Tiểu

Hổ mà không cưỡi nó. Hắn sợ vết thương trên người của Tiểu Hổ càng nặng thêm.

….

Vòng ngoài sâm lâm đa số là Yêu Vương trăm năm cấp bậc trở xuống, rất ít Yêu
Tôn ngàn năm cấp bậc, cho nên Hạo Thiên cùng

Tiểu Hổ mỗi lần đi đều phải tránh né lãnh địa của bọn chúng.

Chỉ cần Tiểu Hổ ngửi được khí tức nguy hiểm liền kéo Hạo Thiên ra khỏi nơi đó.

//Hôm nay chỉ một chương thôi nha các đạo hữu. Hôm nay bần đạo bận. Ngày mai
sẽ có chương mới. Muốn biết cuộc diễn biến tiếp theo của truyện thì mai hãy
đón đọc nhá.

Thân gửi.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #11