Quỷ Hình Thị Hiện


Người đăng: ntquangtest

Phi Thiên Thử rùng mình một cái biến thành bản thể là một con chuột to lớn như
một tòa nhà. Hắn muốn trực tiếp cắn nuốt luôn mấy con mồi ngon trước mặt. Chỉ
loáng một cái hắn đã phóng tới chỗ bọn Ngưu Kình. Ngưu Kình đứng trên bạch vân
ngoái lại thấy Phi Thiên Thử há miệng định cắn vào đầu của Lạc Phi.
- Tam đệ cẩn thẩn.
Lạc Phi quẩy mình một cái biến thành giao long lách qua thoát được cú cắn chết
người của cự đại thần thử. Phi Thiên Thử tốc độ rất nhanh, vừa cắn hụt Lạc Phi
liền sẵn đà há miệng toan cắn chết Phi Yến. Phi Yến rút kiếm chém một nhát.
Lưỡi kiếm chạm vào răng Phi Thiên Thử đẩy Phi Yến tránh qua một bên. Cái đầu
chuột xoạt vào giữa Phi Yến và Ngưu Kình. Ngưu Kình hóa quỷ hình tung vuốt
nhằm ngay mắt lão chuột cào một cái. Phi Thiên Thử dù bị trượt đà nhưng cực
nhanh lắc qua một bên né được.
- Ngươi là cái thứ quái dị gì vậy?
Phi Thiên Thử trừng mắt nhìn sinh vật trước mặt mình. Hai con mắt tròng đen
ngươi đỏ, có Kim tinh giữa trán, hai tay hóa vuốt có kim giáp che phủ, tu vi
quá kém mà lực đánh rất mạnh. Bình sinh hắn chưa từng nhìn qua thần thú, yêu
thú hay con người nào như thế này.
Vừa rồi Phi Thiên Thử tránh được đòn đánh vào mắt nhưng cũng bị năm móng vuốt
của Ngưu Kình cào cho một cái làm chảy máu mặt. Mà Ngưu Kình ở trong nhẫn trữ
vật có sẵn mười loại kịch độc thu được khi trước. Mọi thứ trong nhẫn trữ vật
hắn đều tùy ý lấy ra bất cứ khi nào cho nên ngay trước khi xuất chiêu đã lấy
tổng hợp mười loại kịch độc phủ lên mười cái móng vuốt. Phi Thiên Thử bị Ngưu
Kình cào rách da mặt, chỗ vết thương vô cùng đau đớn, hiển nhiên đã bị mười
loại độc cùng lúc công kích.
- Con mẹ nó. Ta bình sinh bị trúng độc không ít nhưng chưa từng gặp loại độc
nào lợi hại như vậy.
Phi Thiên Thử bất ngờ dùng vuốt cào một cái làm rách đi mảng thịt bị dính độc
trên mặt mình.
Mấy người Phi Yến, Lạc Phi, Tiêu Kiếm không hiểu gì cả, họ chỉ cực kỳ kinh
ngạc khi thấy hình dạng của Ngưu Kình lẫn hành động tự thương của Phi Thiên
Thử.
- Nhị đệ, tam đệ, Phi Yến mau lui về trước.
Ngưu Kình vừa nói vừa dùng khống vật trùm lên người Phi Thiên Thử kéo về phía
mình còn bản thân mình thì phóng về phía hắn.
- Tiểu quỷ. Ngươi muốn làm gì?
Phi Thiên Thử bị khống vật cường đại của Ngưu Kình giữ chặt làm cho hắn có
chút kinh sợ. Hắn liền vung trảo dùng khống vật chận Ngưu Kình lại. Theo lẽ
thường, khống vật lực mạnh hơn sẽ triệt tiêu không vật lực yếu hơn. Nhưng mà
khống vật lực của Phi Thiên Thử lại không thể triệt tiêu được khống vật lực
của Ngưu Kình, thậm chí không cảm nhận được khống vật của hắn.
Cả Phi Thiên Thử và Ngưu Kình cùng khống vật nhưng bản chất hai loại khống vật
lại khác nhau. Ngưu Kình dùng khống vật là dị năng của hắn. Từ khi trạng thái
biến thân trở thành quỷ hình, khống vật lực của Ngưu Kình lại càng mạnh mẽ
hơn. Phi Thiên Thử dùng khống vật là pháp thuật của Nguyên Anh kỳ thần thú
cũng cực kỳ hùng mạnh. Một bên kéo một bên đẩy không ngờ lại tạo ra thế cân
bằng.
Phi Thiên Thử cảm thấy khống vật của Ngưu Kình quái lạ nhưng cũng nói:
- Cho dù độc của ngươi có lợi hại nhưng không áp sát được ta thì ngươi làm gì
nào?
Ngưu Kình hai mắt lóe sáng đáp:
- Xem quang tiễn.
Vừa dứt lời, hai tia sáng đỏ chói từ mắt Ngưu Kình bắn ra.
- Cái gì quang tiễn?
Phi Thiên Thử theo phản ứng vùng người một cái đem đầu lắc qua một bên. Hai
quang tiễn của Ngưu Kình bắn trượt cái đầu nhưng trúng vào thân làm lủng hai
lỗ nhỏ. Mùi lông da cháy khét bốc ra. Phi Thiên Thử hoảng hốt vùng thoát khỏi
lực khống vật của Ngưu Kình lùi ra xa.
Ngưu Kình nhân lúc Phi Thiên Thử còn đang hết hồn liền quay đầu bỏ chạy. Phi
Thiên Thử nhìn xuống hai lỗ thủng xuyên qua da thịt mình mà thất kinh.
- Con mẹ nó. Xém tí mù mắt lão tử rồi.
Phi Thiên Thử có thể giết được Nguyên Anh kỳ yêu thú dễ dàng mà liên tiếp bị
ba đòn của Ngưu Kình áp chế thì sinh ra có điểm úy kỵ. Lúc đầu hắn thấy Ngưu
Kình bỏ chạy rõ ràng là sợ sệt nhưng hắn vừa sáp tới thì lại bị Ngưu Kình xông
tới đánh liền chẳng những không có chút nào sợ mà còn rất háo chiến. Trong mắt
Phi Thiên Thử, Ngưu Kình chỉ tung ra có ba chiêu mà lập tức làm cho hắn bị tổn
thương, so ra còn hiệu quả hơn cả Nguyên Anh kỳ yêu thú Tiêu Lục nữa. Thực lực
như vậy tại sao lại bỏ chạy tiếp. Hắn linh cảm rằng tên quỷ kỳ dị đó còn có
chiêu bài chưa giở ra.
- Tên đó không có chút sợ hãi nào. Không lẽ hắn muốn dụ ta đuổi theo sao? -
Phi Thiên Thử bán tín bán nghi rốt cục không dám đuổi theo.
Cũng may cho Phi Thiên Thử lui về chứ nếu hắn tiếp tục đuổi theo thì Ngưu Kình
vẫn còn có sát chiêu tối hậu. Đó chính là ba lá lôi phù dùng để hộ thân khi
lâm vào đường cùng. Ba lá bùa này trước kia được Vương Lãnh thúc tặng cho hắn,
mỗi lá bùa phát ra một đạo sấm sét đủ sức làm bị thương một Nguyên Anh kỳ yêu
thú và gây choáng trong chốc lát. Nếu Phi Thiên Thử trúng đủ ba lá bùa này,
cho dù là không chết nhưng cũng đủ thời gian cho Ngưu Kình dùng độc đánh vào
mắt và giết chết hắn. Sở dĩ lúc nãy Ngưu Kình không tung ra ba lá bùa này là
vì hắn sợ đồng bọn của Phi Thiên Thử chạy đến vây công. Nếu Phi Thiên Thử truy
đuổi ra khỏi tầm quan sát của đồng bọn thì Ngưu Kình nhất định sẽ liều một
chuyến.
Bốn con chuột lớn ở phía sau thấy đại ca đi đối phó với một đám nhóc thì mười
phần chắc chắn đại ca khẽ nhấc tay cũng lấy mạng bọn chúng nên cũng không có
đi theo. Bọn chúng thu xác hai yêu thú bọ ngựa và gà rừng đi về động. Một lát
sau chúng thấy đại ca đi về tay không thì hỏi:
- Đại ca một mình ăn hết bọn chúng rồi sao?
Phi Thiên Thử lắc đầu thở ra một hơi nói:
- Hôm nay ta gặp phải quỷ rồi.
Ngưu Kình trở lại nhân hình đứng trên bạch vân phi cơ của Phi Yến. Mấy đòn
giao thủ vừa rồi với Phi Thiên Thử đã làm cho mấy viên Lục Đan trong bụng hắn
bị tiêu tán gần hết.
- Đại ca. Quỷ hình của ngươi là sao vậy?
- Thân thế hình dạng của ta, ta vẫn chưa có rõ được.
- Biến hình năng lực đệ chỉ nghe có ở thần thú hoặc ma thú khi tiến vào trạng
thái cuồng nộ chứ chưa nghe có ở nhân loại.
- Đại ca không chừng là thần thú?
- Đại ca, ngươi có ký ức truyền thừa hay không?
Ngưu Kình nhớ lại giấc mơ mấy ngày trước:
- Truyền thừa ký ức? Có.
- Rốt cục đại ca là thần thú gì?
- Chính ta cũng không biết. Bất quá chuyện ngày hôm nay ta không muốn cho
người khác biết. Các ngươi giữ kín giùm ta.
Ba người Tiêu Kiếm, Lạc Phi, Phi Yến gật đầu hứa chắc.
Khi sắp bay ra khỏi khu vực Đông mạch, Ngưu Kình thấy có một bầy gồm bảy con
dơi đỏ như máu bay tới chận đầu. Mỗi con sải cánh ra dài hơn hai mươi mét.
- Là bảy Kim Đan kỳ yêu thú.
Lạc Phi cười:
- Bọn chúng không nhìn ra chúng ta là thần thú hay sao mà lại đến nộp mạng?
Tiêu Kiếm nói:
- Lúc nãy đại ca đã ra tay rồi. Lần này để bọn đệ vận động một chút a.
Ngưu Kình cười:
- Vậy thì ta đứng xem các ngươi.
Lục Đan trong bụng Ngưu Kình đã tan gần hết. Hắn thực sự muốn bắt mấy con dơi
này thu lấy Lục Đan của chúng.
Tiêu Kiếm, Lạc Phi xông thẳng vào đám huyết bức mà tung hoành. Bất quá bảy con
huyết bức không phải đồ chơi. Chúng hóa ra nhân hình phối hợp chặt chẽ gây cho
hai thần thú một trận khó khăn.
Phi Yến ngứa tay nói:
- Ngươi ở đây ta phụ bọn họ.
- Đi đi.
Phi Yến liền để bạch vân lại cho Ngưu Kình đứng, mình nàng xông vào trận hỗn
chiến phía trước. Có Phi Yến trợ giúp, hai thần thú đã đỡ bị áp lực hơn. Một
mình Phi Yến đánh với một huyết bức còn hai thần thú mỗi người đánh với ba
huyết bức.
Hạ cấp thần thú bình thường đã mạnh hơn yêu thú cùng cấp. Thượng cấp thần thú
so với hạ cấp thần thú cùng cấp lại càng mạnh hơn. Ở đây hai thần thú bạch
hạc, hắc giao chỉ mới là Kim Đan tiền kỳ nhưng đã có thể đánh ngang tay với ba
yêu thú Kim Đan trung kỳ và hậu kỳ. Phi Yến là nhân loại, thực lực tương đương
với một yêu thú cùng cấp. Chỉ là Phi Yến thuộc hàng ngũ tinh anh của Huyền Cơ
môn cho nên dù hiện tại nàng mới Kim Đan tiền kỳ nhưng đã có thể đấu ngang tay
với một Kim Đan hậu kỳ huyết bức.
Trải qua một hồi lâu, Phi Yến rút ra một đạo bùa:
- Bồng. - Tia sét đánh vào người huyết bức làm cho nó nhất thời tê liệt một
chút.
- Chết. - Phi Yến không bỏ lỡ cơ hội ra đòn kết liễu.
Tiêu Kiếm và Lạc Phi cũng đồng thời giết được hai huyết bức khác.
Xác của ba con huyết bức rơi xuống bị lực cách không khống vật của Ngưu Kình
giữ lại. Phi Yến rảnh tay chém luôn vào một con huyết bức khác đang đấu với
Lạc Phi.
- A. Ngươi giành phần của ta? - Lạc Phi trừng mắt phản đối.
Phi Yến ngớ người:
- Cái gì giành phần? Phụ một tay thôi mà.
Lạc Phi nói:
- Ta còn chưa có đánh đã tay. Ngươi mau dọn nhặt ba cái xác kia đi.
Phi Yến khịt mũi một cái bỏ đi.
Tiêu Kiếm và Lạc Phi đánh với bốn con Kim Đan hậu kỳ huyết bức đã chiếm được
thế thượng phong. Bốn con huyết bức thấy đã chết mất ba thì trong lòng phát
hoảng. Bọn chúng vội quay người bỏ chạy. Tiêu Kiếm, Lạc Phi ngay đó giết chết
hai con và đuổi theo hai con còn lại. Tốc độ của thần thú cũng nhanh hơn hẳn
yêu thú cho nên Tiêu Kiếm, Lạc Phi trong thoáng chốc đuổi giết được hai con
huyết bức cuối cùng.
Ở tại thinh không bên trên ranh giới Đông Cấm Ma Sơn Mạch, hai người hai thú
đứng chia Lục Đan với nhau. Tổng cộng có mười bốn viên Lục Đan. Phi Yến hai
viên, Tiêu Kiếm và Lạc Phi chia đều nhau mỗi người sáu viên.
Phi Yến hậm hực:
- Đã nhường cho ngươi đánh thống khoái lại còn hẹm mất hai viên Lục Đan.
Lạc Phi nhăn mặt:
- Ta giết nhiều thì phải được nhiều chứ?
Phi Yến:
- Nếu biết thế ta giành đánh luôn với ngươi rồi. Hứ.
Tiêu Kiếm:
- Thôi đừng cãi nhau nữa. Đại ca và Phi Yến đã nhường cho chúng ta đánh thống
khoái. Chúng ta chia đều là được.
Lạc Phi:
- Chia thế nào?
Tiêu Kiếm:
- Mỗi người ba viên. Còn dư hai viên giao cho đại ca.
Ngưu Kình cười:
- Ta đứng chơi mà được những năm viên?
Tiêu Kiếm:
- Đáng lẽ đệ với lão tam mỗi người bốn viên nhưng lần trước lấy không của đại
ca còn chưa có trả.
Ngưu Kình cười:
- Cái gì trả hay không. Huynh đệ rồi còn tính kỹ như vậy.
Lạc Phi nói:
- Phi Yến. Chúng ta chia như vậy chắc ổn chứ?
Phi Yến nói:
- Coi như các ngươi biết suy nghĩ.
Tiêu Kiếm và Lạc Phi há miệng nuốt luôn mấy viên Lục Đan của mình vào bụng.
Ngưu Kình nói:
- Mấy cái xác này các ngươi tính thế nào?
Lạc Phi:
- Đệ sẽ ăn một con.
Tiêu Kiếm:
- Đệ cũng ăn một con. Số còn lại tùy đại ca xử lý.
Nói rồi Tiêu Kiếm và Lạc Phi hóa ra bản thể thần thú xé xác hai con huyết bức
ra ăn sạch. Trong khi đó Ngưu Kình chợt nhớ đến mình có kỹ năng hấp huyết. Hắn
cho một viên Lục Đan vào miệng rồi nuốt xuống.
- Tiện đây thi triển dị năng "hấp huyết" xem nó như thế nào.
Ngưu Kình nắm lấy một con huyết bức. Hắn huy động linh khí trong viên lục đan
tạo ra một tia điện tím. Tia tử điện này phóng qua người con huyết bức và chạy
khắp người nó. Tử điện đi đến đâu thì nó rút hết linh khí, linh dịch lẫn máu
huyết của huyết bức đem về dung nhập vào hai bàn tay quỷ của Ngưu Kình. Chỉ
một lát sau, cái xác huyết bức đã cạn kiệt huyết khí và khô quắp lại như bị
chết phơi ở sa mạc đã ba tháng.
Lạc Phi đang ăn nhìn thấy kỹ năng của Ngưu Kình thì suýt tý mắc nghẹn.
- Đại ca. Ngươi ăn thịt yêu thú bằng hai tay á?
- Cái gì mà ăn bằng hai tay? Đại ca dùng "thôn phệ tinh huyết" kỹ năng đó.
- Nhị ca có biết kỹ năng này?
- Ta chỉ là đọc ở trong Truyền Thừa Ký Ức biết được có một vài thần thú hiếm
hoi có kỹ năng này thôi.
Ngưu Kình nói:
- Còn lại bốn cái xác. Các ngươi không có nhẫn trữ vật thì ta tạm giữ vài
ngày. Khi nào các ngươi đói thì nói ta đưa cho.
- Hay đó. Thịt dơi này linh khí rất nhiều, khẩu vị cũng lạ. - Lạc Phi tiếp
tục ngấu nghiến một miếng thịt dơi nữa.
Sau khi Tiêu Kiếm và Lạc Phi ăn xong hai con huyết bức, bọn họ tiếp tục phi
hành trở về Tây Cấm Ma Sơn Mạch.
Sau mấy ngày phi hành bốn người Ngưu Kình đã về đến Thiên La động. Bọn họ đem
chuyện Tiêu Lục và Hồ Cang khiêu chiến và bị giết kể lại với yêu vương.
Lạc Phi nói:
- Đại vương. Năm tên đó có ba đạt đến Nguyên Anh kỳ, hai đạt đến Kim Đan kỳ.
Chúng tự xưng là thần thú.
Yêu vương nói:
- Nguyên Anh kỳ thần thú giết được Nguyên Anh kỳ yêu thú không có gì lạ.
Nhưng mà thần thú vốn rất hiếm, tự bao giờ mà ở đây cùng lúc có đến năm tên.
Tiêu Kiếm nói:
- Đại vương tính thế nào?
Yêu vương:
- Các ngươi hãy về nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai cùng ta đi đánh bọn chúng.
Sáng hôm sau, Thù vương dẫn theo ba huynh đệ Ngưu Kình, Lăng Nhạc, Phi Yến
cùng hơn hai mươi yêu nhân đi về Đông Cấm Ma Sơn Mạch. Chuyến đi lần này ngoài
tiêu diệt Ngũ Thử thì còn để thị uy nữa.


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương #50