Ngũ Thử


Người đăng: ntquangtest

Đoàn của Thù vương sắp đến sào huyệt của Ngũ Thử thì có chuyện xảy ra. Từ xa
bọn họ thấy có một trường đánh nhau to phía trước.
Thù vương tức giận gầm lên:
- Người của Hầu vương. Bọn chúng muốn tranh giành với ta sao?
Thù vương phất tay một cái nổi lên cơn gió lớn mang cả đoàn tăng tốc lên gấp
mấy lần.
Tại trường chiến đấu năm thử đầu nhân liên thủ đang đánh với bảy Nguyên Anh kỳ
yêu thú. Bên cạnh còn có một nhóm yêu nhân đứng xem.
Thù vương đến gần nói:
- Tưởng là ai? Hóa ra là Hầu Càn à.
Hầu Càn là thần thú dưới trướng của Thạch Hóa Hầu Vương. Mặc dù thân thể là
người nhưng đầu và tay vẫn là hình dạng khỉ. Thấy Thù vương đến Hầu Càn chấp
tay thi lễ:
- Hầu Càn bái kiến Thù vương.
Thù vương nói:
- Lãnh thổ này là của ta. Ngươi đem quân đến đây làm gì?
Hầu Càn đáp:
- Tôn đại vương nói đất này vô chủ nên sai ta đến thu phục.
- Mười năm nay ta làm chủ đất này ai ai cũng biết cớ gì lại nói đất vô chủ?
- Ta chỉ là theo lệnh của Tôn đại vương hành động. Còn nói lý lẽ thì chỉ có
Tôn đại vương mới quyết được.
- Ngươi tạm lui binh trước. Đợi ta thu phục xong năm con chuột này rồi đến
gặp Tôn ca nói chuyện.
Hầu Càn suy nghĩ: - Để cho ngươi thu phục ngũ thử xong thì đất này thành của
ngươi, ta làm sao thu thập được nữa.
Hầu Càn bèn nói:
- Chúng tôi đánh ngũ thử sắp thắng tới nơi. Đại vương đến sau không lẽ muốn
chiếm tiện nghi?
- Hầu Càn lớn mật. Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Đại vương. Năm xưa chỉ vì ngài đến nhanh một bước mà Tôn đại vương nghĩ
tình huynh đệ không có tranh đoạt. Hôm nay ngài đến trễ một bước lại không
nghĩ tình huynh đệ với Tôn đại vương hay sao?
Thù vương cả giận nói:
- Năm xưa Hầu vương đã chiếm đất của Hổ vương rồi nên đất này phải thuộc về
ta là đúng. Hiện tại đất này có nổi loạn nhưng vẫn là của ta. Ngươi mau cút
đi.
Hầu Càn nheo mắt nói:
- Nếu đại vương đã nói vậy thì ta sẽ báo lại với Tôn đại vương.
Hầu Càn thu binh lui về, nói:
- Đại vương. Nghe nói thiên la của ngài lợi hại. Chúng tôi muốn ở một bên xem
ngài thu phục bọn chúng.
Thù vương nói:
- Tùy ngươi.
Hầu Càn thoái lui đồng thời cho người về báo với Thạch Hóa Hầu Vương. Thù
vương cùng ba mươi yêu nhân của Thiên La động tiến lên phía trước. Năm anh em
thử đầu nhân đứng trên năm vòng hào quang màu đen. Năm vòng hào quang này hiển
nhiên là một loại pháp trận liên kết chiến đấu đặc biệt.
Thù vương nói lớn:
- Năm con chuột kia từ đâu đến lại cướp đất của ta?
Phi Thiên Thử nói:
- Chúng ta ngũ thần thử từ Thượng Cổ Sâm Lâm đến. Yêu giới quy luật mạnh được
yếu thua. Bò cạp đen đó không đủ thực lực làm vương đất này, chúng ta giết hắn
có gì không đúng?
- Hắc Vỹ thay ta quản lý, ta mới chân chính thủ lĩnh. Các ngươi giết hắn là
động đến ta, cướp đất của hắn là cướp của ta. Biết điều thì mau quy hàng để
còn được xử nhẹ tội.
Phi Thiên Thử cười:
- Thù vương đã có Tây mạch nên nhường Đông mạch lại cho chúng tôi thì hơn.
Thù vương cười lạnh nói:
- Không biết sống chết. Xem ta thu phục các ngươi.
Thù vương dứt lời hai tay đánh ra phía trước. Vô số hào quang ẩn hiện phát ra
trong chớp mắt biến thành mười tấm lưới lớn cùng lúc phủ lên ngũ thử.
- Chính là Thiên la. Mau tản ra.
Năm thần thú chia làm năm hướng bỏ chạy. Mười tấm lưới đồng thời biến hóa chia
nhau truy đuổi năm mục tiêu.
Ngũ thử phi hành theo các phương hướng phức tạp cuối cùng làm cho mười tấm
lưới của Thù vương xoắn vào nhau mà trở thành vô dụng. Thì ra bọn họ đã suy
nghĩ phương pháp đối phó với Thù vương từ trước.
- Các ngươi suy tính rất tốt. Dù thoát khỏi lưới cũng không thoát khỏi tay
ta.
Thù vương hai tay xuất ra hai thanh đoản côn có móc bán nguyệt rồi nhằm Phi
Thiên Thử đánh tới. Phi Thiên Thử giơ song kiếm đánh lại nhưng nhanh chóng bị
móc câu cào một cái rách da. Kỹ thuật của Thù vương vẫn trên hắn một bậc. Bốn
thử đầu nhân kia liền tụ lại giúp đại ca cùng đánh Thù vương.
Thù vương hai tay đánh không kịp năm thần thử bèn hét một tiếng biến thành sáu
tay cầm sáu nguyệt nhận đoản côn. Thù vương sáu tay sáu binh khí đánh có phần
thắng thế nhưng không triệt hạ được đối phương. Hai bên chiến đấu pháp lực tỏa
ra làm chấn động thinh không.
Một Nguyên Anh kỳ Ưng tinh nói:
- Chúng ta vào phụ đại vương một tay.
Một Nguyên Anh kỳ Bức tinh nói:
- Đại vương đang hiển thị tài năng. Ngươi vào sẽ làm đại vương mất mặt đó.
Một người khác lại nói:
- Đại vương đã là Đổng Hư kỳ thần thú thực lực mạnh hơn chúng ta rất nhiều.
Nếu như chúng ta tham chiến e chỉ làm vướng víu thôi.
Thành tựu tu chân đạt thần thông gồm có năm bậc là Kim Đan, Nguyên Anh, Đổng
Hư, Không Minh và Đại Thành. Từ Trúc Cơ để tiến lên được Kim Đan phải vượt qua
tiểu thiên kiếp. Từ Nguyên Anh tiến lên Đổng Hư cũng phải vượt qua trung thiên
kiếp. Mỗi lần vượt qua thiên kiếp như vậy là mỗi lần thực lực đại tăng. Từ
Nguyên Anh hậu kỳ đến Đổng Hư không xa nhưng thực lực cách khá lớn. Thù vương
dựa vào chênh lệch thực lực và sáu thần khí mà đánh áp chế năm thần thử kia.
Trải qua hơn một canh giờ hai bên vẫn bất phân thắng bại. Một tên yêu nhân
trong quân của Hầu Càn cười nói:
- Trước khi các ngươi đến đây bọn ta đã đấu với chúng cả thảy ba lượt khiến
chúng mỏi mệt. Không ngờ được đại vương các ngươi thừa dịp luân xa chiến vẫn
không thắng được.
Ưng tinh phản đối:
- Đại vương chúng ta còn chưa có tung hết thực lực ra. Ngươi đừng ở đó nói
xàm.
Hai bên quân của Thù vương và quân của Hầu Càn lời qua tiếng lại cãi vã lẫn
nhau.
Ngưu Kình ở một bên âm thầm dùng Tử Kim nhãn quan sát.
- Không ngờ được lại có pháp trận lợi hại như vậy.
Tiêu Kiếm hỏi:
- Đại ca phát hiện ra cái gì sao?
- Bọn chúng vốn có một Nguyên Anh hậu kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ, hai Kim
Đan hậu kỳ. Thông qua pháp trận dung hòa lại làm cho hai Kim Đan hậu kỳ có
thực lực như hai Nguyên Anh trung kỳ vậy.
Mấy người kia nghe vậy thì mới nói:
- Thảo nào cả năm bọn chúng đều có thể phát ra Nguyên Anh trung kỳ pháp lực.
Vậy mà ta tưởng rằng tình báo sai lạc chứ.
Thù vương cùng ngũ thử đánh nhau hơn nửa ngày vẫn bất phân thắng bại. Ngưu
Kình truyền âm nói với hai nghĩa đệ của mình:
- Nếu như chuyện này kéo dài thì đại vương sẽ thua chắc.
Tiêu Kiếm truyền âm hỏi:
- Sao đại ca biết?
- Đánh lâu như vậy mà Ngũ Thử không hề xuống sức trong khi đại vương sức mạnh
đã giảm đi một phần ba rồi.
Lạc Phi nói:
- Ta thấy bọn Ngũ Thử sức lực cũng yếu mà, động tác chật vật khó khăn. Hơn
nữa trên người chúng có rất nhiều vết thương.
Ngưu Kình cười nói:
- Bọn chúng đang đóng kịch thôi.
Tiêu Kiếm và Lạc Phi trợn mắt:
- Không lẽ chúng muốn dụ đại vương đánh kiệt sức rồi bất ngờ ra đòn tất sát?
Ngưu Kình gật đầu:
- Không sai.
Tiêu Kiếm và Lạc Phi kinh hỉ truyền âm nói:
- Như vậy cũng tốt. Chúng ta sẽ được giải thoát khỏi thiên la phong ấn của
hắn.
Mỗi người thuộc hạ của Thù vương đều bị hắn đánh một phong ấn vào người. Nếu
kẻ nào làm phản hoặc bỏ trốn thì phong ấn kích hoạt làm cho thiên la vô hình
phóng ra trói buộc kẻ đó lại. Trong đó còn có sẵn nọc độc của Thù vương làm
cho kẻ bị trói trong thiên la sẽ tự bị phân rã ra thành một đống huyết nhục
hỗn tạp. Thù vương thích nhất là ăn loại huyết nhục này.
- Nhưng đại ca làm sao nhìn ra điểm này?
- Ta thấy hào quang năng lượng bao quanh ngũ thử bị ém xuống nhưng năng lượng
trong nội thể của chúng lại tăng lên một chút.
- Đã không giảm còn tăng lên?
- Các ngươi theo ta.
Ngưu Kình gọi Tiêu Kiếm, Lạc Phi, Lăng Nhạc, Phi Yến cùng đáp xuống dưới đất.
Nguyên Anh kỳ Bức tinh hỏi:
- Các ngươi đi đâu đó?
Ngưu Kình nói:
- Ta phát hiện có loại thảo mộc trân quý muốn hái về luyện đan cho đại vương.
Bọn họ đi theo yểm trợ.
- Lát nữa đại vương chiến thắng tha hồ mà hái.
- Chúng ta chỉ là Kim Đan kỳ không giúp được gì. Các ngươi hơn hai mươi
Nguyên Anh kỳ vẫn còn chưa dùng tới.
Ngưu Kình một mạch đáp xuống đất. Trong lòng hắn biết rằng một lát nữa sẽ đại
loạn. Hắn nói với nhóm:
- Cho dù có gần hai mươi Nguyên Anh kỳ yêu nhân nhưng bọn họ cũng đừng hòng
thắng được ngũ thử, trái lại còn lần lượt làm mồi cho bọn chúng.
- Ngươi vì sao biết như vậy? – Lăng Nhạc tò mò hỏi.
- Bởi vì ta nhìn ra cái đó là một pháp trận diệu kỳ. Năng lượng từ pháp trận
liên tục cung cấp cho ngũ thử. Bây giờ là lúc ta khám phá bí mật của chúng.
Nhóm Ngưu Kình tiến gần đến hang động của Ngũ Thử. Ngưu Kình dùng Tử Kim nhãn
xuyên qua vách núi dò xét bên trong. Hắn thấy có một đám lâu la đang canh giữ
hơn ba mươi yêu nhân bị trói một chỗ. Bên cạnh bọn họ là năm người đang bị
nhốt trong cái pháp trận màu trắng. Năng lượng của năm người đó liên tục bị
hút vào trong pháp trận này.
- Thì ra bọn chúng bắt lấy các tù binh làm nguồn tiếp sức để chiến đấu.
Ngưu Kình bèn dẫn nhóm tiến vào giết hết bọn lâu la. Những tên lâu la này đều
là Kim Đan kỳ yêu thú thử loại. Chúng bị giết chết liền hiện nguyên hình là
một bầy chuột lông đen to lớn.
Hơn ba mươi yêu nhân vừa bị trói vừa bị đánh thuốc mê bất tỉnh đang nằm ngồi
la liệt trong hang. Những yêu nhân này đều đạt đến Nguyên Anh kỳ.
- Ngưu Kình. Phải xử lý bọn chúng thế nào? - Lăng Nhạc hỏi.
Trong lực lượng của Thù vương, Ngưu Kình đã sớm có một vị trí đặc biệt cao hơn
tất cả các yêu nhân khác. Hắn không chỉ là người luyện đan cho Thù vương mà
còn là đại ca của hai thần thú. Tiếng nói của hắn trọng lượng chỉ sau Thù
vương mà thôi.
- Giết hết, thu toàn bộ Nguyên Anh và yêu đan các loại về cho ta.
Lăng Nhạc nói:
- Ngươi lấy tất cả sao?
Ngưu Kình trừng mắt. Hai con mắt tròng đen ngươi đỏ như quỷ nhãn chiếu vào
Lăng Nhạc.
- Vẫn còn để lại một viên trong bụng của ngươi.
Lăng Nhạc nhất thời cứng họng không nói được gì. Ở tình huống này Ngưu Kình
chỉ cần động ý một chút liền có thể giết Lăng Nhạc hắn ngay tức khắc.
Lăng Nhạc bèn nói:
- Để ta giết chúng.
Ngưu Kình:
- Lưu lại năm tên đợi ngũ thử giết chết Thù vương rồi mới ra tay.
Lăng Nhạc, Phi Yến, Lạc Phi, Tiêu Kiếm giết các yêu thú thu thập Nguyên Anh
đưa hết cho Ngưu Kình. Ngưu Kình tại đó đưa cho Phi Yến và Lăng Nhạc mỗi người
một cái Nguyên Anh.
Lăng Nhạc cười nói:
- Đa tạ Vô Úy.
Ngưu Kình hỏi:
- Ngươi có cần thêm không?
Lăng Nhạc trố mắt. Vừa rồi hắn mới bị Ngưu Kình dọa giết bây giờ lại đối tốt
như vậy. Ngưu Kình chỉ cho có một Nguyên Anh giờ lại hỏi cần thêm không, rốt
cục là có ý gì. Lăng Nhạc dù sao cũng là tinh anh tu tiên giả, biết rằng tham
một chút là chết chắc nên cười nói.
- Một cái còn chưa xài hết, lấy nhiều cũng không làm gì.
Lăng Nhạc không nói không cần nhưng cũng không có đòi hỏi thêm. Bất quá cái
thu hoạch hôm nay là do Ngưu Kình tạo ra. Nếu như Ngưu Kình không gọi Lăng
Nhạc theo thì hắn có phần sao. Đừng nói là có phần mà hắn ở lại quan chiến
không biết chừng sẽ sớm bỏ mạng mất.
Ngưu Kình thu hết xác các Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ yêu thú vào nhẫn.
Ở trước cửa động nhìn lên Ngưu Kình thấy Thù vương ném hai viên đan dược vào
miệng nuốt xuống. Đây là loại linh đan phục hồi linh khí cực kỳ tốt mà Ngưu
Kình luyện cho Thù vương. Thù vương linh khí suy yếu ỷ vào linh đan mà liên
tục đơn chiến. Y nghĩ rằng sẽ bào mòn sức lực của ngũ thử trước rồi dùng linh
đan phục hồi sức lực giết chúng. Chỉ là hai bên cùng có âm mưu như nhau.
Ngũ Thử thấy Thù vương phục dụng một lúc hai viên linh đan thì biết rằng Thù
vương đã mệt mỏi nhất rồi. Nếu như không ra tay đợi Thù vương phục hồi thì sẽ
lỡ thời cơ.
Thù vương vừa phục dùng linh đan còn chưa kịp phát huy tác dụng. Cả năm thần
thử gầm một tiếng hóa thành bản thể hiển lộ thực lực mạnh nhất lao vào cắn xé
Thù vương. Thù vương không có ngờ âm kế của mình lại rơi vào âm kế của kẻ
địch. Hắn rùng mình một cái toan hóa hiện bản thể thì đã muộn. Hắn thi triển
Nguyên Anh xuất thể bỏ chạy nhưng bị Ngũ Thử giết chết tại chỗ.
Ngưu Kình ra lệnh:
- Ra tay rồi rút nhanh.
Bốn người kia giết chết năm tên yêu trong trận, thu lấy Nguyên Anh nhưng để
lại xác đó. Với năm cái xác còn trong trận thì linh khí vẫn tiếp tục cung cấp
cho ngũ thử một đoạn ngắn thời gian nữa.
Trên bầu trời, quân của Thù vương như rắn mất đầu. Có người đòi đánh ngũ thử,
có người sợ hãi ngũ thử, có người lại cơ hội nghĩ đến việc đoạt ngôi vị của
Thù vương. Ngũ thử thừa thắng xông lên đánh. Đám quân của Thù vương mỗi người
một ý bỏ chạy tán loạn bị ngũ thử giết mất mấy tên.
Ngũ thử hướng tới quân của Hầu Càn nói:
- Hầu Càn ngươi có còn muốn đoạt đất này nữa không?
Hầu Càn chứng kiến từ đầu chí cuối thì có phần e ngại nghĩ:
- Bọn chúng trải qua nhiều trận như vậy mà thể lực vẫn còn nguyên như chưa hề
tham chiến. Thật là đáng sợ.
Hắn bèn nói:
- Coi như Ngũ Thử các ngươi cũng có bản lĩnh. Cáo từ.
Hầu Càn rút quân ra về. Ngũ thử cũng không có đuổi giết. Thực lực của Ngũ Thử
có thể cầm cự tốt nhưng không chắc đánh thắng được quân của Hầu Càn.
Ngũ thử đợi cho nhân mã các phương rút lui rồi mới từ từ trở về động ăn mừng.
Lão nhị Độn Địa Thử cười nói:
- Sau sự kiện này thì yêu vương các nơi đã biết thực lực của chúng ta. Coi
như Ngũ Thử từ nay đã có chỗ đứng vững chắc trong hàng ngũ các yêu vương hùng
mạnh.


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương #51