Người đăng: hanguyetlanhdi
Vào giờ phút này, Võ Chiêu phi đã không còn muốn giết Thẩm Tương Như, nàng
muốn giết Thẩm Chính Sơ.
Nàng hỏi trước mặt hai người kia: “Thẩm gia các ngươi là muốn mưu hại bổn cung
sao ?”
Thẩm Chính Sơ sợ hãi vội quỳ xuống: “Nương nương minh giám, sao Thẩm gia có
thể mưu hại nương nương, thần chứ đâu có gan ấy ?”
“Nhát gan ? Nhát gan ngươi còn mang nữ nhi như vậy ra hại người ? Ngươi cũng
đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì ? Ngươi cũng đã biết Đế Tôn xưng nàng là bạn
cũ, điều này có ý vị gì ? Thẩm Chính Sơ a Thẩm Chính Sơ, ngươi nếu như tưởng
báo thù Lục điện hạ từ hôn, ngươi đại khái có thể công khai đến, không cần
dùng loại thủ đoạn này đưa đứa nữ nhi này vào hãm hại bổn cung !”
Thẩm Chính Sơ cùng lão thái thái đều bị chửi mộng, cái đó làm sao có thể là
bọn hắn cho đưa vào chứ? Rõ ràng là Võ Chiêu phi chính ngươi hạ đạo chỉ ý để
Thẩm Tương Như tiến cung a!
Thế mà nói vậy có gan cũng không dám nói, Thẩm gia hai mẫu tử này cũng chỉ có
thể lặng lẽ mà gánh tội này, ai bảo Thẩm Tương Như là nhà bọn hắn đây!
Mà lúc này, Thẩm Tương Như đã đi theo Ngôn Lý đi ra địa bàn Trường Nhạc cung,
nàng vừa đi vừa hỏi người bên cạnh: “Ngươi mới vừa nói, ngươi kêu Ngôn Lý ?”
Đối phương gật đầu, “Hồi Thẩm tiểu thư, hạ quan là gọi Ngôn Lý, nhận chức giám
chính Khâm Thiên giám . Khâm thiên giám về Đế Tôn trông coi, cho nên hạ quan
xem như người hầu dưới quyền Đế Tôn.”
“A, là thế này.” Thẩm Tương Như chà chà tay, một đôi mắt bốc hồng quang, “Kia
Ngôn Lý, ta hỏi ngươi ha, Đế Tôn các ngươi phải hay chẳng phải có một cặp mắt
màu tím, hơn 20 tuổi, vóc người còn cao hơn Thẩm Chính Sơ nửa cái đầu, người
nọ đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp mắt ?”
Ngôn Lý nghĩ một lát, gật đầu nói: “Đế Tôn là từ bé có một đôi mắt tím, cũng
xác thực dễ nhìn, vóc người chiều cao cũng cùng Thẩm tiểu thư nói được không
sai biệt lắm, phỏng chừng chúng ta nói tới là một người.”
“A!” Thẩm Tương Như mừng suýt nữa nhảy dựng lên, “Lão thiên quả nhiên không tệ
với ta ! Tới tới tới, Ngôn Lý đại nhân, chúng ta đi nhanh hơn chút.”
Ngôn Lý không thể không nhanh chân hơn, cũng tính cả chạy chậm. Hắn vừa đi vừa
hỏi Thẩm Tương Như: “Vì sao gấp gáp như vậy ?”
“Đi trễ hắn chạy đi đâu đó !”
Ngôn Lý bật cười, “Thẩm tiểu thư yên tâm, Đế Tôn quanh năm suốt tháng đều tại
trong Trưởng Hoa cung, hắn chạy không được.”
“Ai nha ngươi không hiểu ta loại tâm tình này.” Cũng không thể nào, gặp Ngôn
Lý, Thẩm Tương Như hai đời này tích lũy lên từng chút cảm xúc bát quái tức
khắc bừng bừng, nàng vui tươi hớn hở nói với Ngôn Lý: “Ta buổi tối hôm ấy từng
thấy Đế Tôn các ngươi một lần, ối trời ơi, quá soái ! Ta đời trước thêm đời
này cũng chưa từng thấy người đẹp đẽ như vậy. Tiếc thay lúc ấy ta đứt gân não
tới, không nắm chặt cơ hội, ngay cả hắn tên gì họ gì cũng không biết, chớ
đừng nhắc tới thân phận . Vốn mấy ngày nay cũng còn ảo não, không ngờ ngày hôm
nay hắn lại chính mình tìm tới cửa.”
“Khặc khặc.” Ngôn Lý sửa lại nàng, “Là ngươi chính mình tìm tới cửa cung.”
“Cũng không tính chính ta tìm đến, đó là cái Võ Chiêu phi dằn vặt ta tới. Chà
nói đi cũng phải nói lại, Đế Tôn sao hắn lại biết ta đến đây ?”
“Hắn. . .” Ngôn Lý nghĩ một lát, đáp một câu: “Chắc hắn. . . Đoán.”
“Đoán?”
“Ân. Đế Tôn đoán chuyện chính xác.”
“Vậy hắn có đoán mệnh hay không ?”
Ngôn Lý cảm thấy mạch suy nghĩ vị Thẩm tiểu thư này quả thực mới lạ, vì thế
vội giải thích với nàng: “Sao lại là đoán mệnh, thân phận Đế Tôn nhưng cao quý
lắm !”
“A ?” Thẩm Tương Như rốt cục thu hồi ý cười, nghiêm nghị hỏi: “Vậy hắn rốt
cuộc là người nào ? Đế Tôn là có ý gì ? Vì sao Võ Chiêu phi sợ hắn như vậy ?
Hắn sẽ chẳng phải hoàng thượng chứ? Các ngươi ở đây gọi hoàng thượng là Đế Tôn
?”