Hù Chết Bổn Cung


Người đăng: hanguyetlanhdi

PUBLISHED ON 23/08/2017 by Di Hương Viện
jiaochongduyi:baoqiangshoufei,laiwanhuo!Chương 60: Hù chết bổn cung

Thấy Võ Chiêu phi lâu không nói, Ngôn Lý lại mở miệng, cũng không hỏi lời Võ
Chiêu phi, lại tự mình suy nghĩ nói: “Thật vậy chăng ? Nếu thật là thế này,
vậy hạ quan nhưng phải trở về cố thử nhìn xem sao trời, nhìn thử phải chăng
như Chiêu phi nương nương từng nói.”

“Không có ! Bổn cung chưa từng nói !” Võ Chiêu phi rốt cục sợ hãi, đương kim
thánh thượng lòng nghi ngờ quá nặng, vạn nhất nói như vậy thật truyền vào tai
hoàng thượng, sợ cho dù có thái hậu bảo đảm, nàng cũng khó tránh một kiếp . Vì
thế vội biện giải cho mình, “Là Thẩm tiểu thư hiểu nhầm rồi, bổn cung vừa rồi
chỉ là dọa dọa nàng, cũng chưa từng nói vậy, thỉnh Ngôn đại nhân tuyệt đối
không nên thật sự tính toán. Đã Thẩm tiểu thư là bạn cũ của Đế Tôn, vậy kia
bổn cung sao có thể lại dùng hình ? Mau ! Mau dẹp đống hình cụ.” Nàng phân phó
hạ nhân, “Động tác nhanh chút !”

Ngôn Lý nghe lời nói này, cười gật gật đầu, lại nói: “Đa tạ nương nương lý
giải. Thần này cũng không có cách nào, ngài biết đến, Đế Tôn lão nhân gia
người cáu kỉnh không tốt lắm, vạn nhất chuyện này nếu. . .”

“Mong rằng Ngôn đại nhân có thể trước mặt Đế Tôn thay bổn cung nói tốt vài
câu.” Võ Chiêu phi nói tiếp ngay, “Tất cả cũng do bổn cung sai, bổn cung cũng
không biết nàng và Đế Tôn quen biết, bằng không như thế nào dám làm khó nàng.”
Vừa nói vừa lại phân phó cung nữ bên người —— “Các ngươi còn đứng ngây ra đây
làm gì ? Còn không mau dìu Thẩm tiểu thư dậy !”

Vị kia cung nữ trước đó dẫn đường cho ba người Thẩm gia chạy đến, chạy tới
Thẩm Tương Như. Đến trước mặt Thẩm Tương Như, trước tiên vén làn váy ùm một
cái quỳ xuống, lúc này mới mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng nói: “Trăm
sai ngàn sai cũng là nô tỳ sai, là nô tỳ không có mắt nhìn người, không biết
tiểu thư quý thể, mong rằng Thẩm tiểu thư đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân,
tha cho nô tỳ.”

Thẩm Tương Như nháy mắt mấy cái, “Nhìn ta tâm tình a!”

Cung nữ cho nàng dập đầu: “Thỉnh tiểu thư nhìn nô tỳ ngày sau biểu hiện, nô tỳ
nhất định từ trong lòng phụng Thẩm tiểu thư là thượng khách !”

Nàng đứng dậy, tùy ý cung nữ cho nàng phủi cát đất trên quần áo, rồi cao giọng
hỏi cái kia Võ Chiêu phi: “Chiêu phi nương nương, đã Đế Tôn cho mời, vậy ta
giờ có thể đi gặp hắn sao ?”

Võ Chiêu phi mặt đã biến sắc, cười trên mặt, nói một cách hết sức từ ái lại
bình dị dễ gần: “Đương nhiên có thể. Bổn cung hôm nay nhìn thấy Thẩm tiểu thư,
vô cùng thoải mái, Thẩm tiểu thư nể mặt đến chuyến này, cũng là bổn cung vinh
hạnh. Bổn cung bên này còn phòng bị chút lễ vật đưa cho Thẩm tiểu thư, trong
chốc lát để thị nữ đưa đến Đế Tôn Thái Hoa cung đi, mong rằng Thẩm tiểu thư
vui lòng nhận. Mặt khác, nghe rằng thân thể Mai phu nhân vẫn không được tốt,
bổn cung bên này cũng có vài cây lão sâm hơn niên đại, hồi đầu lại để cung
nhân đi tìm đến Thái Y viện tìm chút hảo, cùng nhau bị (cho) Thẩm tiểu thư
mang về.”

Thẩm Tương Như gật đầu, “Như vậy, vậy thì đa tạ nương nương.”

“Thẩm tiểu thư thật khách khí.” Trên mặt Võ Chiêu phi một mảnh an lành, cảm
giác kia cứ như một từ mẫu, nhìn Thẩm Tương Như trước mặt nhìn như thế nào
cũng hảo, hoàn toàn khác biệt thái độ trước đó.

Lúc này, kia Ngôn Lý cũng nói theo câu : “Thần đại biểu Đế Tôn, cũng cảm ơn
nương nương giơ cao đánh khẽ, vậy thần sẽ dẫn Thẩm tiểu thư đi tới Thái Hoa
cung, chậm sợ Đế Tôn sốt ruột.”

“Mau đi đi !” Võ Chiêu phi vội vàng gật đầu, cuối cùng còn bổ túc một câu:
“Trời nóng nực, nếu không bổn cung gọi người khiêng ghế dựa đưa Thẩm tiểu thư
đi qua đi !”

Thẩm Tương Như chả hèm để ý nàng, xoay người rời đi. Ngôn Lý cũng sau đó đuổi
tới, chỉ để lại Võ Chiêu phi tại chỗ cười đến xấu hổ.

Lúc này, Thẩm Chính Sơ vẫn kinh ngạc nói không nên lời bất chợt tinh thần tỉnh
táo, đối với bóng lưng Thẩm Tương Như la lớn: “A Như ! Chúng ta trong chốc lát
ở ngoài cung chờ ngươi cùng nhau về nhà.”

Ngôn Lý xoay người lại đáp một câu: “Không làm phiền Thẩm đại nhân, Đế Tôn sẽ
phái xe kiệu đưa Thẩm tiểu thư về nhà.”

“Không phiền phức không phiền phức.” Thẩm Chính Sơ khoát tay lia lịa, “Huống
chi vẫn là ngồi xe nhà mình thoải mái, là thôi, A Như ?”

Thẩm Tương Như xì thoáng cái nở nụ cười, “Phải không? Chớ trêu, lúc tới hai
người cùng chen chúc ta, tức là tính tình của ta hảo biết khiêm nhượng trưởng
bối, thay đổi người khác sớm không làm.”

Thẩm Chính Sơ lại lờ mờ hồi lâu, sao thế chứ ? ngược lại chứ? Rõ ràng là nàng
tại chen hai người bọn hắn. ..

Khi lấy lại tinh thần, Thẩm Tương Như cùng Ngôn Lý đã đi xa, mà Võ Chiêu phi
một đạo ánh mắt tàn nhẫn lại nhìn sang hắn. ..


Dị Năng Y Phi - Chương #60