Người đăng: hanguyetlanhdi
Thông minh như Hứa thị, há không hiểu Thẩm Tương Như câu nói này có ý gì.
Nhưng nàng có thể thừa nhận sao ?
Tất nhiên không thể.Cho nên nàng tránh né không tiếp lời Thẩm Tương Như, chỉ
làm ra vẻ thương tâm không thôi, còn nhắm mắt ngồi xổm xuống, ngồi xổm ở bên
cạnh thi thể Thẩm Thiên Húc, vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm Thiên Húc
lạnh như băng, chảy nước mắt nói: “Hài tử đáng thương, đều là mẫu thân không
được, trăm sai ngàn sai đều là mẫu thân sai. Ta thân là mẹ cả, trong lòng là
nghĩ chăm sóc tốt bọn hài tử các ngươi, nhưng đáng tiếc ta đến cùng chưa từng
sinh dưỡng người nối dõi, ở phương diện này tóm lại là có điều khiếm khuyết.
Ngươi đứa nhỏ này, trước đây mẫu thân đã nói an bài cho ngươi vài tên theo hầu
ở bên cạnh, nhưng ngươi tính cách lầy cứ nói không cần, còn nói theo hầu luôn
nhìn ngươi không để ngươi đi chơi khắp nơi đùa giỡn. Thế nhưng hài tử ngốc,
bọn hắn nhìn ngươi cũng vì tốt cho ngươi, nếu như ngươi có thể nghe khuyên,
hôm nay thì sẽ không. . .”
Nàng nói không được nữa, chỉ còn dư lại gào khóc ô ô.
Thẩm Tương Như nhìn Hứa thị, cũng không bi cũng không hỉ, cũng không buồn bực
cũng không náo, nàng chỉ là mặt đầy châm chọc nhìn một màn trước mắt này,
nghe Hứa thị từng chút từng chút phủ sạch chính mình từng chút một, đồng thời,
cũng chờ những người khác bật thốt thanh âm khác.
Đại thiếu gia rơi xuống nước chết đuối, đây đối với trấn quốc công phủ mà nói
là chuyện lớn. Đám người lục tục đều tới phòng lớn tập trung tới, ngoài Mai
thị ra, Thẩm Chính Sơ sáu vị thiếp thất khác cũng mang các con thứ thứ nữ mình
sinh đến trận, đứng chen ba hàng, gian nhà rộng rãi trong nháy mắt vô cùng
chen chúc.
Đám người cũng không có để nàng đợi quá lâu, trong phủ một vị di nương họ Liễu
vội mở miệng nói: “Sao hôm nay xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ thế ? Chẳng lẽ bởi. .
.” Nàng nói, mắt nhìn sang Thẩm Tương Như.
Này Liễu di nương tại lúc Thẩm Tương Như vừa hồi phủ cũng không có tới tiền
viện, thì nàng chỉ nghe nói tứ tiểu thư trở lại, hôn sự biểu tiểu thư hỏng,
cũng không có người kể rõ với nàng tứ tiểu thư có biến hóa như thế nào. Hơn
nữa vào lúc này tới trễ, cũng bỏ lỡ ngoạn mục Thẩm Tương Như khí thế hùng hổ,
chỉ một lòng cho rằng vị này tiểu thư dòng chính vẫn là giống như trước kia dù
là ai cũng có thể khi phụ.
Cho nên, theo thói quen liền đem trách nhiệm đẩy lên người Thẩm Tương Như.
Ngược lại ai nấy cũng biết Thẩm Tương Như một đôi con ngươi màu đỏ đã bị cao
nhân nhận định là điềm xấu, như vậy, Thẩm gia này tiếp nhị liên tam có chuyện,
tự nhiên cũng phải từ này người không may mắn gánh trách nhiệm.
Chỉ là Liễu di nương cũng không thấy, nàng lời nói này nói ra, những này
người lúc trước từng trải qua Thẩm Tương Như nóng tính, đang quăng tới phía
nàng ánh mắt đồng tình.
Đại phu nhân Hứa thị còn đang khóc, nghe lời Liễu di nương nàng lập tức nói:
“Ai cũng không trách, đó là ý trời, là tạo hóa trêu ngươi. Nhưng muội muội
nói rất đúng, hôm nay cũng không biết thế nào, trong nhà liên tiếp có chuyện,
thật là khiến người bất an. Chờ (đối xử) tang lễ Thiên Húc xong xuôi, ta sẽ
đích thân đi Bạch Mã tự ngoài thành một chuyến, làm tràng pháp sự, lại trai
giới tròn một tháng, dùng cái này đi cầu lão thiên che chở phúc phận Thẩm
gia.”
Lời này nói ra, lão thái thái gật đầu liên tục, lớn tiếng khen: “Cũng là
ngươi hiểu lễ nghi nhất.” Phía sau muốn thêm câu “Lúc trước nâng ngươi đến vị
trí chủ mẫu xem như đúng rồi”, nhưng cứ nghĩ tới Thẩm Tương Như, lời ra đến
khóe miệng đã miễn cưỡng nuốt trở vào.
Hứa thị rốt cuộc đạt được cơ hội bỏ tay Thẩm Thiên Húc ra, sau đó cúi người
quỳ lạy trên mặt đất: “Mẫu thân quá khen rồi, đó cũng là làm vợ nên làm.”
Lại nghe bên người Thẩm Tương Như hồi lâu chưa nói lời nào lúc này lại tới nữa
rồi câu: “Đại phu nhân, ngươi đã coi ca ca như con ruột, sao lại buông tay hắn
chứ? Mẫu thân của ta thân mình không được, ca ca chuyện e sợ chưa biết gì, lúc
như thế này cần nhất chính là có một người mẹ có thể nắm chặt tay hắn, để
hắn đi không cô đơn như vậy.”
Lúc này Hứa thị thật hận cực kỳ Thẩm Tương Như, tranh cãi chuyện như vậy nàng
không sợ, nhưng nàng tuyệt không muốn luôn nắm tay người chết.
Nhưng Thẩm Tương Như lời đã nói, nàng là mẹ cả, nếu không đi nắm thế tất sẽ bị
người xoi mói. Hứa thị bất đắc dĩ, đành phải lại quay người lại, nhắm mắt một
lần nữa nắm chặt tay Thẩm Thiên Húc.
Sau đó, chỉ thấy Thẩm Tương Như trước mắt bao người, chính mình tìm cái ghế,
thảnh thơi mà ngồi xuống.
Ngồi . . . xuống. . . . ..