Chính Là Ngươi Mù Hay Mù Cả ?


Người đăng: hanguyetlanhdi

“Muốn nói ta tâm tình không tốt, không được tới trình độ nào chứ?” Nàng khoanh
hai tay trước người, khẽ hất đầu nói “Tối hôm qua tại Kỷ phủ, một người bà tử
nói năng lỗ mãng với ta, còn muốn động thủ đánh người. Ta tưởng rằng nàng thật
là ồn ào, vì thế bẻ gảy cánh tay của nàng, mặc nàng bị đại hỏa nuốt chửng,
chẳng thèm ngó thêm.”

Chính là câu này nói, để Thẩm gia lão thái thái triệt để mất ý chí chiến đấu,
càng làm nàng nhớ ngay ban nãy, bà tử mình phái đi xử lý Mai thị đôi tay máu
dầm dề. Nghe nói, đó là bị Thẩm Tương Như dùng một chiếc trâm gỗ miễn cưỡng
xuyên thấu.

Thấy lão thái thái té ngã, Hứa thị nhanh chóng tiến lên tự mình nâng người
dậy, nàng là chủ mẫu, lúc này không thể không nói câu nói.

“A Như, ngươi cũng nên chút hiểu chuyện, chúng ta cũng có thể hiểu được ngươi
vì chuyện Thiên Húc thương tâm, nhưng ngươi cũng không nên vậy với tổ mẫu
ngươi. Nàng lớn tuổi rồi, sao chịu nổi giày vò như vậy ?”

“Ân?” Thẩm Tương Như nhìn sang Hứa thị, “Ta dằn vặt cái gì ? chẳng qua trần
thuật một sự thật thôi, người khác cũng chưa thấy làm sao, sao chỉ nàng doạ
thành như vậy ? Chẳng lẽ phải. . . Chột dạ ?”

Mới bật thốt 2 chữ này, lão thái thái lại là run lên một cái, theo bản năng đã
biện giải cho mình: “Cũng không phải ta đẩy hắn chạm nước, ta có gì có thể
chột dạ ?”

Lời nói này không khác nhau gì cả giấu đầu lòi đuôi, ngay cả mọi người đều
đứng phía dưới cảm thấy lão thái thái theo phản ứng quá tệ. Lão thái thái tự
nhiên cũng biết trong lời nói có tỳ vết, tâm tình của nàng rất tồi tệ, máu sục
sôi, cả người cũng sắp khí bạo nổ tung. Dẫu có như thế này, nàng như cũ có cố
gắng nỗ lực hết mức làm ra vẻ ôn hòa nhã nhặn, giải thích với Thẩm Tương Như:
“Ý tứ của ta đây là, do ta không cẩn thận nên ngã chổng vó, không có bất cứ
quan hệ gì với huynh muội các ngươi.”

Không có khả năng để Thẩm Tương Như băn khoăn việc nàng chột dạ không buông,
càng không thể thừa nhận mình là bị đối phương vừa rồi lời kia doạ ngã. Sống
gần 60 năm, lão thái thái Mạnh thị lần đầu cảm thấy, cuộc sống lại gian nan
như vậy.

Phía dưới, đám người lần nữa xao động, có Thẩm Hoa Thường nức nở khóc thút
thít, cũng có bọn di nương các thím nhiều tiếng thở dài.

Dù sao cũng là cái nhân mạng, mặc kệ hắn sinh thời là thông minh hay ngu si,
đến cùng cũng trong phủ sinh sống 17 năm, nháy mắt cứ thế không, thật là khiến
người thổn thức.

Hứa thị đi về phía trước hai bước, nhìn Thẩm Thiên Húc nằm trên mặt đất, thở
dài một tiếng, rồi sau đó mặt đầy từ ái nói với Thẩm Tương Như: “A Như ngươi
yên tâm, Thiên Húc là con trưởng đích tôn trong phủ, chuyện hậu sự của hắn mẫu
thân nhất định làm chủ xử lý, tất cả cũng dựa theo quy chế con trưởng đích
tôn trấn quốc công phủ tiến hành, tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.”

Lời nói này hoàn mỹ, thể hiện khí độ đương gia chủ mẫu vừa vặn. Nhưng tam phu
nhân luôn vui việc cho chính thất ấm ức nhưng chê cười tới câu: “Đại tẩu thật
có lòng Bồ Tát, ngươi có phần tâm này, sao không khi Thiên Húc còn sống biểu
hiện tốt một chút ? Ngươi phàm là có thể đối xử tốt với hắn chút, đứa nhỏ này
cũng không chết trẻ.”

“Đệ muội lời nói này không đúng.” Hứa thị từ trong khóc nức nở ngẩng đầu lên,
biện giải cho mình, “Ta thân là chủ mẫu một phủ, luôn luôn đều coi những hài
tử này như con ruột, người nào cũng chưa từng bạc đãi. chính là mấy đứa trẻ
tam phòng các ngươi, mỗi tháng trong công cũng đều sẽ trích tiền tiêu hàng
tháng qua, mà bổng lộc Tam đệ, là không cần nộp lên bị (cho) trong công.”

Là ý nói, các ngươi không giao tiền cho trong nhà, mỗi tháng bọn nhỏ còn đòi
ta. Nói trắng ra, là ta phòng lớn đang nuôi các ngươi, cho nên, lúc nên im
miệng thì phải hiểu ngậm miệng.

Lý thị tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, ngược lại nàng tức là sướng miệng
chơi, muốn nói cũng nói, để câm miệng cũng không làm lỡ cái gì.

Mà mà, nàng là ngậm miệng, Thẩm Tương Như rồi lại mở miệng, nàng hỏi Hứa thị:
“Người nào cũng chưa từng bạc đãi ? Đại phu nhân, rốt cuộc là chính ngươi mù
hay ngươi cảm thấy những người khác mù mù ?”


Dị Năng Y Phi - Chương #22