Người đăng: hanguyetlanhdi
Thẩm Tương Như nắm chặt tay Mai thị, cảm thụ được khẽ run rẩy qua cánh tay,
gắng sức nở nụ cười ấm áp, làm hết sức để thanh âm của mình nghe tới ôn hòa
lại ôn nhu.
Nàng nói: “Mẫu thân ta quay lại rồi.”
Mai thị gật đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.
Thẩm Tương Như cho rằng, Mai thị sẽ hỏi nàng chút gì, nói thí dụ như, vì sao
nàng tay không ném ra một cây mộc trâm có thể cùng xỏ xuyên hai bàn tay bà tử
kia. Lại nói thí dụ như, nữ nhi luôn luôn quái gở tự bế, vì sao dám to gan hò
hét với lão thái thái.
Nhưng Mai thị gì cũng không hỏi, chỉ là lôi kéo tay nàng tự mình kiểm tra:
“Cũng là mẫu thân không được, bọn hắn nhốt ta lại, gả ngươi ra ngoài, ta cố
gắng như thế nào cũng không ngăn được. Ta tự giác không xứng là một người mẫu
thân, từng muốn liều mạng, thế nhưng A Như, ngươi còn có một ca ca ngốc, nếu
ta chết, hắn lại nên sống sót bằng cách nào ? A Như, thực xin lỗi.”
Mũi nàng chua xót, đây là thân nhân kiếp trước kiếp này nàng lần đầu có quan
hệ thế này.
Đối mặt Mai thị tự trách, Thẩm Tương Như có chút kinh hoảng. Nàng rất nghĩ
giống như cái nữ hài bình thường nhào tới trong ngực mẫu thân khóc lớn một
hồi, thế mà, cuộc sống độc lập 26 năm kiếp trước, nàng cường thế đã quen, cũng
ngạo khí đã quen, như vậy động tác nũng nịu nhõng nhẽo dù như thế nào cũng
không làm được. Rối rắm nửa ngày, lại mở miệng, nhưng là giống như kể chuyện
xưa kể với Mai thị chuyện xảy ra ở trên người mình.
Nàng nói: “Đêm qua còn chưa bái đường, Kỷ phủ lại bén lửa, cả tòa phủ đệ đã
cháy rụi, chẳng sót một ai. Trấn quốc công phủ cảm thấy Kỷ gia đã không có giá
trị có thể lợi dụng, cũng sẽ không nguyện lại dính dáng việc dòng chính nữ
chưa cập kê, bọn hắn không nguyện mạo hiểm lại vác lên cái tội danh này. Cho
nên chuyện ta xuất giá bèn che giấu đi, coi như không tồn tại. Mẫu thân về sau
cũng không cần nhắc lại, chờ hắn từ từ lại tìm một nữ tế tốt cho ngài.”
Người dù lại cao ngạo cũng có chỗ yếu có thể bị dung hóa, huống chi Thẩm Tương
Như xưa nay cũng chẳng phải tâm địa sắt đá, nàng chỉ là không am hiểu biểu đạt
nhu tình, thói quen dùng tư thế ác liệt đối mặt một lần lại một lần quốc gia
hành động. Nhưng, ai thật tốt với nàng, ai đối xử ác ý với nàng, trong lòng
nàng hiểu rõ cả.
Dùng ống tay rộng lớn che lấp bàn tay, lấy ra một viên thuốc từ trong không
gian hoa Mệnh Hồn, thật cẩn thận bẻ thành khối nhỏ, từng khối từng khối nhét
vào miệng Mai thị.
Mai thị kinh ngạc với viên thuốc này không đắng, lại vào miệng là tan, trên
mặt vừa hiện hiếu kỳ, chợt nghe Thẩm Tương Như tiếp tục nói: “Thân mình nương
thân không có đáng ngại gì, không cần lo lắng, nhiều nhất hai ba ngày thì khỏi
hẳn rồi. Nữ nhi đêm qua trong lửa lớn trở về từ cõi chết, trải qua một hồi
sống chết, rất nhiều sự việc trước đây nhìn không thấu rõ, tới nay cũng nghĩ
rõ ràng. Mẫu thân, nghe nữ nhi một câu, sống thế nào cũng là cả đời, cùng với
sống để cho người khác ức hiếp, không bằng chúng ta phấn chấn lên, thu về nợ
trước đây người thiếu (chúng ta). Thẩm phủ vô tình với chúng ta, chúng ta cũng
thì không cần lại có nghĩa với Thẩm phủ, cái gì tự thỉnh hạ đường, cái gì hổ
thẹn với Thẩm gia, mau mau quăng ý nghĩ đó ngay. Ngươi không nợ bọn hắn, lại ,
là bọn hắn thiếu nợ ngươi.”
Một miếng dược hoàn cuối cùng cho ăn xong, Mai thị cảm thấy gần một năm qua
loại nào cảm giác lúc nào cũng thở không nổi càng như kỳ tích có chuyển biến
tốt, không chỉ hơi thở thông thuận, ngay cả sức cũng khôi phục rất nhiều,
nàng thử động động, có thể không cần người khác nâng, chính mình có thể từ
trên giường ngồi dậy.
Nàng trong lòng biết chắc là viên thước đó có tác dụng, nhưng cực kì kinh
ngạc rốt cuộc thần dược cỡ nào lại có hiệu quả hẳn hoi thế này.
Trong lòng muôn vàn nghi ngờ, nhưng cũng không vội hỏi, mà là nghĩ một câu
nói ban nãy của nữ nhi, cân nhắc một hồi, nói ra một câu: “Tự thỉnh hạ đường
sao ? Kỳ thực, không phải như thế. . .”