A Như Của Ta Trở Lại


Người đăng: hanguyetlanhdi

Cũng không chờ Thẩm Tương Như trả lời, đào tử xoay người ra ngoài tìm dây
thừng.

Chẳng mấy chốc ôm sợi dây thừng to bằng nửa cánh tay trở lại, quấn hai ba lần
đã trói chắc hai chân bà tử kia, sau đó trảo chặt một đầu sợi giây khác dùng
lực kéo —— chợt nghe “”rầm” một tiếng bà tử rơi xuống đất, nàng vắt dây lên
vai, hổn hển kéo đi rồi.

Thẩm Tương Như rất may mắn lão thiên gia an bài bên người nàng một cái nha
hoàn nhanh nhẹn lại gan lớn, tuy trông vẻ có chút doạ dẫm lại gan lớn cũng
không thận trọn. Chẳng qua không quan hệ, có dũng đã thành, ít nhất có thể cho
tiểu viện suy sụp này thêm hơn mấy phần chánh năng lượng, không đến nỗi để
nàng suốt ngày đối mặt cái chỉ biết khóc nhè, so chủ tử còn có thể xuân buồn
thu đau hạ nhân.

Nàng nhìn Đào Tử kéo người ra phòng ngoài, dần dần đi xa, lại nghe không được
gào thét, chỉ còn vết máu trên sàn cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thực sự nên quét dọn một chút, nhưng này cái sân chỉ có Đào Tử một đứa nha
hoàn, lại không hạ nhân khác, trước mắt đã không người có thể phái.

Không khỏi trong bụng thầm than, lại lại nhìn đến nữ nhân trẻ nằm trên giường
, trong lòng thì càng là dâng lên một trận chua xót không nói ra được.

Cổ nhân sớm thành thân sinh con, có thật nhiều cũng là cập kê rồi xuất giá,
năm sau sẽ sinh con . Dù cho muộn, cũng không được trễ hơn 18, nếu nhà nọ có
thể giữ cô nương tới 20, vậy đã thành lão cô nương không ai thèm lấy. Trừ phi
là công chúa trong hoàng cung, vì hôn nhân đại sự thường thường liên quan đến
định quốc an bang, cho nên hội giữ được lâu một chút, treo giá.

Mai thị mẫu thân nguyên chủ, hiện tại cũng là mẫu thân của nàng, mười sáu tuổi
gả cho Thẩm Chính Sơ, mười bảy tuổi sinh Đại thiếu gia Thẩm Thiên Húc, hai
mươi tuổi sinh nguyên chủ Thẩm Tương Như. Bây giờ cũng chẳng qua mới ba mươi
bốn tuổi mà thôi, rõ ràng nên là nữ tử tuổi đẹp nhất, nhưng bị giày vò như
lão phụ, suốt ngày ốm triền miên, tinh thần cũng không bằng lão thái thái Thẩm
gia.

Đào thị giờ khắc này cũng đang nhìn nàng, trong lòng kinh hãi ngó nhìn ra
phía bên ngoài, làm cả người run rẩy theo.

Thẩm Tương Như nhưng không có vội nói chuyện với nàng, chỉ là vươn tay trái ra
cầm ngay cổ tay Mai thị, lòng bàn tay dấu ấn đóa mạn đà la vừa vặn úp trên
mạch cổ tay Mai thị, chưa tới 3 giây, bệnh tình đã tốt hẳn.

Là yếu tim, tuy nguyên do vẫn còn không rõ ràng, nhưng đoán cũng có thể đoán
được gần như. Sống lâu dưới hoàn cảnh như vậy, trường kỳ tao thụ toàn phủ trên
dưới ức hiếp nhục nhã, thậm chí nha hoàn bà tử cũng có thể đạp trong viện này
mấy đá, sao bảo Mai thị không lao lực quá độ chứ ?

Nàng không hề oán giận Mai thị nhu nhược, thậm chí có thể lý giải truyền thống
nữ tử thời xưa xuất giá tòng phu, chỉ là nàng lục soát khắp ký ức của nguyên
chủ, càng phát hiện trong ký ức có nội dung về thân mẫu này thật sự rất thiếu,
thậm chí đều nhiều hơn chẳng qua tên ca ca ngu xuẩn.

Lại suy nghĩ kỹ một chút, đến là nhớ tới 8 tuổi năm ấy nàng trèo lên nóc nhà
đi sửa mái nhà dột mưa, hụt chân rơi xuống, Mai thị đón không kịp, thẳng thắn
nằm trên nền đất, dùng thân thể chịu tội thay nàng. Nàng ngã xuống, eo Mai thị
nhưng đau gần nửa năm.

Kỳ thực người mẹ này thật là thương nữ nhi, chỉ là nguyên chủ từ nhỏ đã bị dồn
vào dưới hoàn cảnh như vậy, trong tính cách ít nhiều có mấy phần vặn vẹo, cũng
có chút Hèn nhát. Thế cho nên càng là trưởng thành càng không muốn thân cận
với người, suốt ngày tự giam mình ở trong phòng, thậm chí có trải qua hơn cả
năm cũng không mở lời.

Mai thị hết cách với nữ nhi này, cảm thấy chính là mình hổ thẹn với nàng, muốn
cố gắng bù đắp, nhưng cũng không biết mình rốt cuộc có thể cho nữ nhi cái gì.
Thường xuyên qua lại, ngoài lấy nước mắt rửa mặt, cũng lại biện pháp không có
gì.

“A Như của ta trở lại. . .” Mai thị suy nhược mà trước nàng một bước mở miệng,
chỉ một câu, trong nháy mắt đã lấp một phần thiếu hụt về tình mẹ trong năm
tháng nàng kiếp trước kiếp này.


Dị Năng Y Phi - Chương #17