Trầm Gia Diễn Trò Thật Nhiều


Người đăng: hanguyetlanhdi

Thẩm Tương Như ngồi cạnh giường, thật sự nghiên cứu chén gì đó vỡ tan tành.
Nửa ngày, thăm thẳm nói “Thạch tín, cây trúc đào, ô đầu, cây lôi công đằng. .
. Thật đúng là bỏ công sức, sợ một loại độc chết người sao ?” Nàng liếc mắt
nhìn bà tử kia, lạnh nhạt hỏi: “Nói ! Là ai phái ngươi tới ?”

Bà tử kia lúc này đã đau nằm bò ở trên mép sập, một đôi tay bị cây trâm gỗ
Thẩm Tương Như ném tới cùng đâm thủng, chỉ đành khép lại duỗi thẳng, như hai
bánh thịt cùng đinh đóng vào, chảy máu đỏ nhạt.

Mắt thấy nàng đau nói không nên lời, Đào Tử nhưng không nhịn được, tức giận
nói “Tiểu thư, nàng là người lão thái thái bên kia, nói là qua tới thăm phu
nhân chúng ta. Nhưng thăm viếng thì thăm viếng, kết quả nàng vừa vào phòng lại
khóa cửa từ trong. Có nô tỳ bên ngoài gọi mãi không ra, không ngờ bà già này
lại muốn độc hại phu nhân. Hừ! Một cái lão bà tử, nàng tự nhiên là không có
can đảm cũng không lý do đến hạ độc với một cái di nương, nhất định là lão
thái thái ra lệnh.”

Bà tử kia đau sắc mặt trắng bệch, toát mồ hôi lạnh trên trán, cả người run bần
bật. Nghe thấy lời Đào Tử, nàng là lại muốn thừa nhận lại không dám thừa nhận,
nội tâm vô cùng xoắn xuýt, không biết nên đáp thế nào.

Nàng bên cạnh lão thái thái mấy chục năm, biết nhìn sắc mặt nghe lời nói biết
người, nhưng hôm nay nàng biết nhìn sao cũng nhìn không được vị này tiểu thư
dòng chính rốt cuộc vì sao biến ác liệt như vậy. Còn có loại này công phu ném
cây gỗ có thể đâm thủng hai bàn tay nàng, rốt cuộc học lúc nào ?

Thẩm Tương Như vô cùng tán thành lời Đào Tử, tán dương: “Phân tích đúng vậy,
thật là cái nha đầu thông minh.” Sau đó sắc mặt lại vài phần thâm trầm, híp
mắt cân nhắc một hồi: “Lão thái thái sao ? Tốt lắm, Trầm gia diễn trò thật
đúng nhiều đấy ! Bọn hắn nhất định là nhìn ta trong ngày thường cũng không có
việc gì làm, sợ ta rỗi rãnh, lúc này mới chủ động cho ta tìm chút việc giải
buồn. Đã quan tâm thế, ta đã cũng không thể phụ lòng ý tốt người nhà. Đào Tử,
ngươi thấy đúng không ?”

Nha đầu đứng bên cạnh vô cùng phối hợp, gật đầu ngay: “Tiểu thư nói đúng !”

“Ân.” Thẩm Tương Như lại hỏi, “Mưu hại di nương, đây chẳng phải di nương thông
thường, là thân mẫu tiểu thư dòng chính. Đào Tử, ngươi lại nói với ta, đây
nên là tội gì ?”

“Tội chết !”

“Tốt lắm.” Nàng đứng lên, mặt như băng sương, một đôi con ngươi màu đỏ sáng
tối mập mờ, cả người tản ra một loại khí chất lạnh lẽo hoàn toàn khác với
trước đây.

Bà tử kia cũng không để ý gào thét, thế này Thẩm Tương Như để nàng sợ hãi, có
hoảng sợ chập chờn dấy lên từ đáy lòng, nàng ngửi được mùi chết chóc.

“Đào Tử.” Thẩm Tương Như trầm giọng phân phó, “Đi tìm sợi dây thừng vừa to vừa
dài đến, trước tiên trói lại hai chân lão bà tử này, lại kéo như kéo chó chết
đến trước lão thái thái đi. Lão thái thái nếu hỏi, ngươi sẽ nói cho nàng biết,
người, bổn tiểu thư cho nàng đưa về rồi, nên xử trí như thế nào, để nàng tự
xem làm.”

Đào Tử có chút mơ hồ (mộng), “Tiểu thư, lời của ngươi thật chứ ?”

Nàng gật đầu, “Tất nhiên chân thật. Sức kéo một người ngươi có không ?”

Tiểu nha đầu rưng rưng nước mắt, vỗ ngực vang bành bạch, “Sức nô tỳ có rất
nhiều ! Đặc biệt sức lực đánh người xấu, còn chưa dùng hết sức đấy !”

“Vậy cứ đi làm đi !” Nàng vỗ vỗ bả vai nha đầu này, “Yên tâm, bọn hắn bây giờ
tự thân đều khó bảo toàn, không dám làm gì được ngươi.”

“Coi như làm gì nô tỳ, nô tỳ cũng không sợ.” Lòng Đào Tử chống lại với thế
lực ác vô cùng kiên quyết, nàng hỏi Thẩm Tương Như, “Tiểu thư ngươi đây là
muốn quật khởi sao ? Thật tốt quá, chỉ cần tiểu thư có thể hăng hái đấu
tranh, nô tỳ núi đao biển lửa cũng cùng xông với ngươi !”


Dị Năng Y Phi - Chương #16